Biện pháp của Cơ Thanh Hàm vĩnh viễn là như vậy: Đơn giản mà thô bạo.
Nàng nguyên bản không phải là một người có tình người.
Từ khi trở về từ Hoàng Gia Tự, nửa đêm bị mưa xối vào người, khiến thân mình không được tốt.
Hơn nữa từ sau khi không được Chiêu Đức Đế cùng Chu quý phi sủng ái sau, tính tình nàng liền trở nên táo bạo, âm u.
Bởi vậy, khi nàng xem Lục công chúa Cơ Thường Nhạc không vừa mắt liền trực tiếp tìm đủ mọi cách đối với Lục công chúa Cơ Thường Nhạc châm chọc cùng mỉa mai một phen.
- "..
Ngươi xuất thân thấp hèn, dung mạo tầm thường, tất cả mọi thứ đều tầm thường, không biết phụ hoàn coi trọng người ở điểm gì.
Rõ ràng chỉ là một con chim sẻ lại suốt ngày nghĩ muốn bay lên biến thành phượng hoàng, cũng không nhìn xem chính mình đến tột cùng có xứng hay không!"
- "Lúc trước Bắc Nhung khởi chiến, ngươi không muốn vì phụ hoàng phân ưu, chẳng lẽ ngươi cho rằng phụ hoàng thật sự nhìn không ra sao? Liền biết ngươi có đức hạnh này, phụ hoàng như thế nào sẽ đem ngươi chỉ hôn cho Lam Thừa Vũ? Không đem ngươi tùy tiện tống cổ xuất giá đến nơi nào đó đã là niệm tình cha con của ngươi rồi!"
Cơ Thanh Hàm nhìn Cơ Thường Nhạc thập phần không vừa mắt, không thể để Cơ Thường Nhạc tốt hơn mình được.
Hơn nữa trước đó vài ngày, sự việc hòa thân làm nàng nghẹn một bụng hỏa, đang lo không có chỗ phát tiết, hiện giờ, tới trước mặt Cơ Thường Nhạc có bao nhiêu lời khó nghe liền nói ra hết.
Cơ Thường Nhạc bị nàng mắng đến mặt mũi đỏ bừng.
Mấy ngày này, chung quanh mọi người biết nàng sắp được ban hôn cho Lam Thừa Vũ, thái độ đối với nàng đều đồng dạng thay đổi.
Lúc trước các nàng có bao nhiêu khinh thường nàng, làm lơ nàng, hiện giờ liền có bao nhiêu tôn trọng nàng.
Cơ Thường Nhạc tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng không thể nghi ngờ có một loại cảm giác dương dương tự đắc.
Cho dù trước kia có không thích nàng như thế nào, hiện giờ thấy nàng, còn không phải là vẫn khách khí hay sao?
Cơ Thường Nhạc không dự đoán được khi Cơ Thanh Hàm thấy nàng, vẫn là giống như trước kia luôn khinh thường nàng, không, thái độ của Cơ Thanh Hàm thậm chí so với trước kia càng thêm chanh chua, đây là đang ghen ghét nàng tìm được một phu quân tốt sao? Vẫn luôn cho rằng, nàng gả cho Lam Thừa Vũ, mặc dù nàng không có địa vi, không được sủng ái, mẹ đẻ của nàng xuất thân thấp hèn, cho nên cả đời này nàng đều bị dẫm đạp cả đời như vậy hay sao?
- "Ngũ hoàng tỷ, ngươi khẩu hạ lưu tình! Ta tự nhận ta không có đắc tội gì với ngươi, ngươi vì sao mọi nơi đều nhằm vào ta, thậm chí lại nói những lời đó mà mắng ta? Ta biết ngũ hoàng tỷ ngươi đối với việc ta sắp được gả vào An Quốc Công phủ liền khiến ngươi cảm thấy không phục.
Nhưng đây là ý chỉ của phụ hoàng, ngươi tới chỗ này mắng ta cũng vô dụng nha!"
Cơ Thường Nhạc lấy ra một chiếc khăn xoa nước mắt trên mắt mình, nói:
- "Ngũ hoàng tỷ trong lòng nếu là không thoải mái, không bằng tự mình đi tìm phụ hoàng hỏi rõ ràng có phải tốt hơn không?"
Cơ Thường Nhạc tuy nhìn như khiêm tốn, nhưng trong giọng nói lại nhắc tới ý chỉ của Chiêu Đức Đế để kích thích Cơ Thanh Hàm, nhắc nhở Cơ Thanh Hàm, hiện giờ, ở trong lòng Chiêu Đức Đế, địa vị của Cơ Thanh Hàm đều không bằng nàng.
Cơ Thanh Hàm nghe xong, quả nhiên càng thêm phẫn nộ:
- "Đừng lấy phụ hoàng ra để dọa ta! Phụ hoàng mới không phải thật tình coi trọng ngươi, liền muốn đem ngươi gả vào An Quốc Công phủ đâu! Từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng có từng chú ý ngươi chưa? Có cái gì tốt, phụ hoàng không phải trước hết đều nghĩ đến ta cùng Cơ Bảo Lạc hay sao? Chúng ta chọn dư lại mới tới phiên ngươi được chọn! Không có đạo lý ở hôn sự này, phụ hoàng sẽ vì ngươi mà suy xét trước! Hắn bất quá là lấy An Quốc Công phủ tới thử ngươi một phen thôi! Nhìn xem ngươi hiện tại, bát tự còn không có được xem đâu, liền tự cho mình cái danh phận hôn thê của Võ An Hầu cơ đấy, thật là một trò hề!"
Cơ Thường Nhạc nghe vậy, đồng tử hơi co rụt lại.
Cơ Thanh Hàm nói tuy rằng chỉ là vì muốn làm thấp địa vị của Cơ Thường Nhạc, nhưng những lời nàng nói, lại chó ngáp phải ruồi, chọc trúng nội tâm đang lo lắng của Cơ Thường Nhạc.
Không biết sức lực từ đâu tới, Cơ Thường Nhạc đột nhiên tiến lên, một tay đem Cơ Thanh Hàm đẩy ngã trên mặt đất.
Cơ Thanh Hàm chỉ cảm thấy trên người truyền đến một trận đau nhức, trước mắt tối sầm, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, thở hổn hển, không dám tin tưởng mà nhìn Cơ Thường Nhạc:
- "Ngươi cư nhiên dám đẩy ta?"
- "Ta, ta.."
Cơ Thường Nhạc đứng tại chỗ, chân tay có chút luống cuống:
- "Nếu không phải ngũ hoàng tỷ ngươi lời nói quá phận, ta cũng không đến mức làm như thế..
Ngươi, ngươi mau đứng lên đi!"
- "Ngươi đẩy ta một cái, bây giờ liền giải thích một câu như vậy liền muốn cho ta đứng lên?"
Cơ Thanh Hàm cười lạnh một tiếng:
- "Ta liền không đứng dậy! Ta muốn cho mọi người trong cung đều nhìn xem, Lục công chúa của chúng ta hiện giờ là uy phong cỡ nào.
Bởi vì được leo lên thân phận của phu quân tốt, hiện giờ, đều dám đối với hoàng tỷ của chính mình động thủ!"
- "Ta không có, ngũ hoàng tỷ ngươi đừng bôi nhọ ta!"
Lương thuận nghi là một người nhát gan sợ phiền phức, cũng không muốn trở mặt cùng người khác.
Nàng thấy nữ nhi của mình thế nhưng đem Ngũ công chúa đẩy ngã, sớm bị dọa sợ.
Lúc này thấy Cơ Thanh Hàm một bộ dáng thề không bỏ qua, trong lòng càng thêm hoảng đến, vội vàng tiến lên có ý đồ khuyên nhủ:
- "Thường Nhạc nàng là vô tâm, Ngũ công chúa, ta hướng ngài bồi tội, ngài nhưng ngàn vạn lần không cần cùng Thường Nhạc chấp nhặt a.
Trên mặt đất lạnh, ngài vẫn là mau mau đứng lên đi, nếu là trong chốc lát cảm lạnh, liền không tốt a."
- "Tiện nhân đừng có chạm vào ta!"
Lương thuận nghi vừa mới chuẩn bị nang Cơ Thanh Hàm lên, liền bị Cơ Thanh Hàm một phen đẩy ra.
Cơ Thanh Hàm vội vàng phủi tay chỗ bị Lương thuận nghi chạm qua, vẻ mặt khinh thường:
- "Ta ngại dơ!"
Chỉ cần mấy chữ vô cùng đơn giản, lần thứ hai thành công chọc giận Cơ Thường Nhạc.
Nếu Cơ Thanh Hàm nhục mạ Cơ Thường Nhạc, có lẽ Cơ Thường Nhạc còn có thể đủ nhẫn nại, dù sao nàng từ nhỏ đến lớn đều bị người ta mắng qua.
Cơ Thường Nhạc duy độc không thể chịu đựng được người khác làm trò vũ nhục mẹ đẻ Lương thuận nghi trước mặt nàng.
Lương thuận nghi tính tình hèn yếu, thân phận hèn mọn đến mức nào thì cũng là người sinh nàng dưỡng nàng.
Trong cung này, Lương thuận nghi là người đối xử với nàng tốt nhất.
- "Ngươi tiện nhân sinh tiểu tiện nhân này lại dám nhìn ta bằng ánh mắt này là có ý tứ gì? Như thế nào, ngươi còn muốn cùng ta đánh nhau một trận?"
Vừa dứt lời, Cơ Thường Nhạc cũng đã chạy đến trước người nàng, một phen túm chặt da đầu nàng.
Một trận đau nhức từ trên đầu truyền xuống, Cơ Thanh Hàm theo bản năng mà bóp lấy cánh tay Cơ Thường Nhạc.
Lương thuận nghi ở một bên kinh hoảng thất thố mà kêu:
- "Đừng đánh, đừng đánh!"
Hai người đỏ mắt đánh nhau, không ai để ý đến nàng.
* * *
"Hừ, đây là nữ nhi tốt của trẫm a, đây là khí độ của hoàng gia công chúa ta nên có? Hai vị công chúa cư nhiên ở trong cung dở trò lưu manh, vô lại đánh nhau, nếu truyền ra ngoài quả thực làm người ta chê cười!"
Giờ này khắc này, Cơ Thanh Hàm cùng Cơ Thường Nhạc mỗi người liền