Ngay sau đó cả người Bảo Lạc liền mơ mơ hồ hồ bước lên mây giống như là được người ta rót rượu ngon cho uống.
Nàng căn bản cũng không nhớ rõ sau đó Lam Thừa Vũ đã cái gì, nàng có đáp ứng hắn hay không.
Thẳng đến khi ngồi trên xe ngựa hồi cung, Bảo Lạc mới vỗ vỗ gương mặt chính mình đang dần nóng lên, trong lòng là một trận ảo não.
Rõ ràng là tới để cùng Lam Thừa Vũ phân rõ giới hạn, như thế nào sau chuyến đi này quan hệ của bọn họ giống như càng ngày càng dây dưa không rõ như vậy?
Khối uyên ương thạch kia nàng mang đến phủ An Quốc Công để trả lại, như thế nào hiện giờ vẫn còn mang về đây.
Không, không chỉ như vậy, Bảo Lạc mở hộp gỗ ra, không biết từ khi nào khối uyên ương thạch kia thế nhưng lại được Lam Thừa Vũ treo lên một quả đồng tâm kết..
Hồi tưởng lại thời điểm trước khi nàng rời đi, Lam Sơ Nghiên biểu tình muốn nói rồi lại thôi, Bảo Lạc lắc lắc đầu.
Đây là đang xảy ra chuyện gì a?
Bảo Lạc vươn tay chậm rãi xoa ngực mình.
Nàng có thể thực rõ ràng cảm giác được nơi này truyền đến âm thanh tiếng tim đập "Bùm", "Bùm".
Xem ra đối với hành động đó của Lam Thừa Vũ, nàng cũng không thể nói là hoàn toàn tức giận.
Ngay khi Bảo Lạc trở lại trong cung liền hướng về phía Hứa hoàng hậu thỉnh an.
Hứa hoàng hậu cùng Thái Tử cơ hồ liền phát hiện trên người Bảo Lạc có gì đó không thích hợp.
Hứa hoàng hậu liền không nói gì, nàng đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ nên tự nhiên không đến mức nhìn không ra Bảo Lạc vì sao sẽ thành ra vẻ như thế.
Ngay cả Thái Tử dưới sự chủ trì của Chiêu Đức Đế đã cùng một nữ nhi quan đại thần thành hôn.
Thái Tử tuy rằng không thể nói là có bao nhiêu thích vị Thái Tử Phi này, nhưng đối với vị chính thê này của mình cũng xem như kính trọng.
Là một người đã hiểu rõ thế sự bên ngoài, Thái Tử tự nhiên sẽ không thể không nhìn ra muội muội nhà mình đây là bị Lam Thừa Vũ chiếm tiện nghi.
Ngay lập tức thái độ đối với hành động của Lam Thừa Vũ là tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nói Thái Tử đã quyết định dùng hết toàn lực để muội muội nhà mình được như ước nguyện.
Nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn vui mừng khi nhìn thấy muội muội nhà mình cực khổ nuôi dưỡng ngần ấy năm hiện tại lại dễ dàng bị người khác chiếm mất!
Mối quan hệ của Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đến bát tự còn chưa được xem đây, như thế nào lại có thể làm ra chuyện như vậy, ngày sau nếu là thực sự không thể đến được với nhau thì phải làm sao?
Thái Tử âm thầm hạ quyết tâm trước khi Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ chính thức xác định quan hệ, hắn sẽ không bao giờ để muội muội nhà mình đi gặp tên cầm thú kia.
Muốn gặp mặt nàng, có thể, nhưng nhất thiết phải có hắn hoặc là mẫu hậu, cần thiết phải có ít nhất một người bồi ở bên người Bảo Lạc chặt chẽ mà nhìn chằm chằm tên gia hỏa không tự giác Lam Thừa Vũ kia.
Lam Thừa Vũ không biết trong khi hắn còn chưa chính thức có được một cái "Danh phận" thì dưới tình huống này bởi vì hành vi không hợp quy củ của hắn mà khiến đại cữu tương lai ác cảm với hắn.
Kể từ sau đó Bảo Lạc bị Thái Tử trông coi thập phần nghiêm nghị, Lam Thừa Vũ rốt cuộc không có cơ hội để được nhìn thấy mặt Bảo Lạc.
Thẳng đến một ngày hắn sắp rời khỏi kinh thành để lao vào chiến trường, Bảo Lạc cũng không có tới đưa tiễn hắn.
Lam Thừa Vũ chỉ đành tiếc nuối mà rời đi.
Bởi vì trong lòng còn có một chút tâm tư khác nên trên đường ra chiến trường, Lam Thừa Vũ đối với Thái Tử thái độ thập phần cung kính.
Phần cung kính kia không chỉ là của một thần tử đối trữ quân cung kính mà còn vì một lý do liên quan đến Bảo Lạc.
Thái Tử lại không phải là một ngốc tử, tự nhiên sẽ nhìn ra.
Trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, tiểu tử này đừng hy vọng dùng loại thủ đoạn đơn giản này là có thể đủ lấy lòng hắn.
Hắn mới sẽ không bởi vậy mà dễ dàng hứa để muội muội ở bên tên tiểu tử này!
Dọc trên đường đi, Lam Thừa Vũ cùng Thái Tử mỗi người có một tâm tư khác nhau.
Bởi vậy, trên đường đi, cả hai người cũng không tính là có bao nhiêu yên ổn.
Rất nhiều thời điểm Lam Thừa Vũ đều cảm giác được ánh mắt của Thái Tử nhìn về phía mình tựa hồ mang theo một thứ gì đó, đến khi hắn nhìn lại lần nữa lại phát hiện Thái Tử đã không còn dùng ánh mắt đó mà nhìn hắn, cái này làm cho Lam Thừa Vũ không thể không hoài nghi chính mình có phải hay không xuất hiện ảo giác.
Nếu là ảo giác thì hắn có thể năm lần bảy lượt hiểu lầm Thái Tử đang trừng mắt nhìn chính mình, ấn tượng của Thái Tử đối với hắn có bao nhiêu không tốt a?
Có đôi khi Lam Thừa Vũ ẩn ẩn có thể cảm nhận thấy được có người đang bất động thanh sắc cùng chính mình đối nghịch.
Người nọ tựa hồ đối với hắn không có ác ý gì, chỉ là muốn cho hắn một cái giáo huấn thôi.
Tuy rằng không có bất luận chứng cứ gì, nhưng Lam Thừa Vũ vẫn đem ánh mắt hoài nghi phóng tới trên người Thái Tử.
Hắn từ trước đến nay luôn tin tưởng trực giác chính mình, dựa vào trực giác, hắn đã từng tránh thoát được không ít lần nguy hiểm.
Chỉ là lần này Lam Thừa Vũ không rõ, nếu thật là Thái Tử đối với chính mình ra tay, Thái Tử vì cái gì muốn làm như vậy? Hắn tựa hồ chưa từng đắc tội qua Thái Tử đi.
Chẳng lẽ, tâm ý của hắn đối với Bảo Lạc đã bị Thái Tử biết? Nếu thật là như thế thì những sự việc kia hết thảy liền có thể giải thích được.
Lam Thừa Vũ ở trong doanh trại như rơi vào suy tư trầm tư.
* * *
Trong kinh thành rất nhiều người đã rời đi, Bảo Lạc cùng Hứa hoàng hậu đều có chút tịch mịch.
Ngày thường, Bảo Lạc còn có thể cùng Thái Tử trò chuyện hoặc là đi đến trước mặt Chiêu Đức Đế làm tròn đạo hiếu, hiện tại, nàng lại chỉ có thể ngây ngốc ởi trong cung để thêu hoa.
Từ sau khi Bảo Lạc qua sinh nhật mười bốn tuổi liền không hề đi học ở Thượng Thư Phòng.
Hứa hoàng hậu nói đọc sách đối với công chúa các nàng mà nói bất quá chỉ là thú tiêu khiển thôi.
Bảo Lạc cũng đã đến tuổi có thể đính hôn rồi, tự nhiên muốn cùng đi theo Hứa hoàng hậu học bản lĩnh thực dụng hàng ngày.
Mà Bảo Lạc thập phần thông tuệ, từ nhỏ liền bắt đầu giúp đỡ Hứa hoàng hậu chưởng quản sự vụ lục cung, vì Hứa hoàng hậu mà bày mưu tính kế.
Ở trong phương diện này, nàng lại không cần để Hứa hoàng hậuphair nhọc lòng.
Hứa hoàng hậu liền dạy nàng học tập một chút trù nghệ, nữ hồng để giúp nàng có nhiều kiến thức cũng tài lẻ hơn.
Trên phương diện xem số sách, ở trong cung này không có công chúa có thể vượt qua Bảo Lạc cả.
Ai bảo Bảo Lạc là công chúa thông minh nhất đâu? Khác với những công chúa khác muốn xem sổ sách phải nửa ngày mới có thể xem hiểu được, nàng chỉ cần nhìn lướt qua là có thể đại khái hiểu rõ.
Con người không hoàn mỹ.
Bảo Lạc ở phương diện đọc sách cùng tính toán thì học được rất nhanh, nhưng ở phương diện nữ hồng cùng trù nghệ chính là