- "Lại đây, ngươi cũng tới thử xem đi." Lam Thừa Vũ ở dưới bùn đất hướng tới chỗ Bảo Lạc phất phất tay.
Lúc này, quần áo tinh xảo trên người hắn cũng dính một chút bụi đất, một đôi tay đầy bùn.
Bảo Lạc thấy liền có chút do dự, nàng tuy rằng có tâm muốn nếm thử một chút loại thể nghiệm chưa bao giờ từng có này.
Nhưng nàng xưa nay yêu thích sạch sẽ, cho tới bây giờ cũng sẽ không đem chính mình làm cho bị dơ qua như vậy.
- "Mau tới đây đi, thật vất vả lắm mới có thể có được một chuyến đi đào rau dại, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn đứng ở bên đó bưng cái giá đứng một bên mà nhìn hay sao? Như vậy thì còn có gì thú vị nữa?"
Lam Thừa Vũ nói vậy làm trong lòng Bảo Lạc ngứa ngáy, do dự không thôi, cũng muốn bỏ qua hình tượng ban đầu mà thử trải nghiệm một lần.
Bảo Lạc ngó trái ngó phải thấy chung quanh mấy dặm đều không có người nào, cuối cùng là vẫn vứt bỏ băn khoăn, cuốn tay áo lên, nhìn chuẩn xác những chủng loại rau dại có trên mặt đất phì nhiêu không biết là cái gì mà hung hăng nắm một nắm lớn nhổ lên.
Đây là lần đầu tiên nàng làm việc này, không có kinh nghiệm gì, thật vất vả lắm mới hái xuống được một ít rau dại mà bị rơi rớt tan tác, thoạt nhìn thảm không nỡ nhìn.
Ở một bên, Lam Thừa Vũ phát ra thanh âm tiếng cười trầm thấp.
Bảo Lạc nhìn rau dại ở trong tay mình, lại nhìn sang một đống rau dại chỉnh tề trên tay Lam Thừa Vũ hái xuống, tức giận đến mức quai hàm đều phồng lên.
Người này khuyến khích nàng tới đây để đào rau dại kỳ thật chính là cố ý muốn tìm một cơ hội để chế nhạo nàng có đúng hay không?
Rốt cuộc là có cái gì buồn cười, nàng đào rau dại tuy rằng nhìn không được đẹp, nhưng lại không phải là không thể ăn được a!
Bảo Lạc nhìn bộ dáng Lam Thừa Vũ cười nghiêng ngả, trong lòng liền sinh khí, thừa dịp hắn đang hết sức đắc ý, đột nhiên xông tới trước mặt hắn đem những bó rau dại đó kéo lấy khiến những bó rau dại hắn vừa đào xong trở thành bộ dáng thảm hại như rau dại của mình.
Lam Thừa Vũ tức khắc trợn tròn mắt, mới lạ mà nhìn Bảo Lạc:
- "Không thể tưởng tượng được a, từ trước đến nay Trường Thọ công chúa luôn hiểu biết lễ nghi thế nhưng cũng sẽ làm ra loại sự tình này..
Ân, thật là làm vi thần mở rộng tầm mắt."
Nói rồi lại phụt thêm một tiếng:
- "Ngươi trả thù xong đã hết giận chưa?"
Bảo Lạc lúc này mới ý thức được xúc động của chính mình đã làm ra việc gì, tức khắc khuôn mặt trở nên càng đỏ hơn không biết là do bực mình hay vẫn là do bị chọc tức.
- "Được rồi, không đùa ngươi nữa.
Nói thật là ta cảm thấy ngươi như vậy khá tốt.
Thời điểm tức giận liền có thể sinh khí, thời điểm cao hứng liền cao hứng, muốn làm cái gì liền tận tình đi làm mà không cần ủy khuất chính mình."
Cứ việc hiện tại Bảo Lạc thực sự không có nghĩ tới lý do của Lam Thừa Vũ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Lam Thừa Vũ nói những lời đó đối với nàng mà nói thập phần có dụ hoặc.
Từ trước cho đến giờ, những thứ mà Bảo Lạc học được đều là làm sao để bảo vệ được bản thân, như thế nào mới có thể không bị người khác tìm được sai lầm.
Nếu là nàng phạm phải cái sai lầm gì, Chiêu Đức Đế mặc dù có thể sẽ không trừng phạt nàng, nhưng hơn phân nửa sẽ ghi tạc trong lòng một và cảm thấy là Hứa hoàng hậu không có giáo dưỡng tốt cho nàng.
Giống như hiện tại, hoàn toàn vứt bỏ tất cả những hình tượng mà nàng tỏ ra trước đây, đối với Bảo Lạc mà nói thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Cái loại cảm giác vui sướng này cùng với cảm giác cả trái tim phi thường vui sướng, tuy chỉ có ngắn ngủn một cái chớp mắt như vậy nhưng lại thật khắc sâu ở đáy lòng Bảo Lạc.
- "Tới đây, ta hướng dẫn ngươi cách phân biệt từng loại đồ ăn cũng như cách đào rau dại a.."
Không biết từ khi nào mà Lam Thừa Vũ đã đi tới phía sau Bảo Lạc, nắm lấy một bàn tay nàng đặt ở trên khóm rau dại.
Cảm nhận được một bàn tay quen thuộc, ấm áp hoàn toàn bao bọc lấy tay chính mình, Bảo Lạc tức khắc cả người cứng đờ.
Lam Thừa Vũ lại tính toán cầm tay nàng mà hướng dẫn nàng cách hái rau.
Lại nói loại chuyện này cũng yêu cầu cần phải cầm tay mà hướng dẫn sao? Chỉ cần nàng ở một bên nhìn nhiều thêm vài lần cách Lam Thừa Vũ hái, không phải là học xong sao? Nàng tự nhận còn không có ngốc đến loại tình trạng này đâu.
- "..
Chính là như vậy, đã biết làm chưa?"
Bảo Lạc nghe thanh âm Lam Thừa Vũ nói liên miên vang lên ở bên tai, trong đầu lại trống rỗng, hoàn toàn không nhớ rõ Lam Thừa Vũ nói cái gì.
Thẳng đến khi Lam Thừa Vũ hỏi ra vấn đề này, nàng mới giật mình một cái phục hồi lại tinh thần, luống cuống tay chân mà đẩy tay Lam Thừa Vũ ra:
- "Ta..
Ta chính mình tự làm tốt, không cần ngươi giúp đỡ."
Lam Thừa Vũ thấy nàng buông đầu xuống, lỗ tai đỏ bừng, nhẹ nhàng cười nói:
- "Vậy ngươi liền tự mình thử xem đi.
Vừa rồi ta đã hướng dẫn ngươi cách đào rau dại một hồi, lúc này hẳn là không có vấn đề gì đi?"
Bảo Lạc vừa rồi còn thất thần, hoàn toàn không biết Lam Thừa Vũ nắm lấy tay mình làm cái gì.
Nghe vậy, nàng càng xuống mạnh tay lên chỗ rau dại kia cho hả giận một trảo lại một trảo hái xuống, thoạt nhìn so với vừa rồi càng thê thảm hơn.
Lam Thừa Vũ quay người đi không có phát ra âm thanh, nhưng bả vai lại run run một hồi, hiển nhiên là đang nhịn cười thật sự là vất vả.
- "Uy, ta biết ngươi đang cười, ngươi không cần phải cố nhịn đến mức nghẹn như thế đâu."
Đều rõ ràng như vậy, Bảo Lạc lại không phải đồ ngốc sao có thể không phát hiện được?
Vừa rồi Lam Thừa Vũ cười nàng, nàng thực sự là rất tức giận, hiện tại Lam Thừa Vũ nghẹn không cười nàng, không biết vì cái gì, nàng càng tức giận hơn.
Một lát sau, Lam Thừa Vũ mới quay đầu lại, ý cười chưa tan:
- "Ta đây không phải sợ ngươi không cao hứng hay sao?"
Hắn như là nhìn thấu tâm tư của Bảo Lạc, nói:
- "Ta cười, ngươi không cao hứng, không cười, ngươi vẫn là không cao hứng.
Ngươi rốt cuộc là muốn để ta làm như thế nào đây?"
Làm như thế nào sao? Bảo Lạc liếc ánh mắt ở trên mặt Lam Thừa Vũ mà chuyển động hai vòng, xoa xoa ấn đường, tức nhiên cảm thấy lòng bàn tay có điểm ngứa ngáy.
Nếu là Lam Thừa Vũ có thể để nàng đánh một cái, nàng có lẽ sẽ thật cao hứng đi.
- "Được rồi, nếu ngươi còn không có học được, ta liền lại dạy ngươi thêm một lần nữa.
Lần này, ngươi cần phải học cho tốt đó.."
Nói rồi Lam Thừa vươn bàn tay, duỗi thân hướng về phía Bảo Lạc, Bảo Lạc nhịn rồi lại nhịn, lúc này mới khắc chế chính mình không đem móng vuốt kia đẩy ra.
Nếu nàng vẫn là không học được nói không chừng cái này tên vô lại này lại có lý do lăn lộn nàng, nàng mới sẽ không để cái tên vô lại này có cơ hội.
Còn nữa, Bảo Lạc từ trước đến nay đều học rất nhanh, lại giỏi về quan sát cùng tổng kết.
Lúc đầu nàng có thể học không tốt, nhưng phần lớn thời điểm ở lần thứ hai là nàng đã có thể học được gần giống như ban đầu.
Bất quá chỉ là đào cái rau dại, nàng làm vài lần vẫn không có làm tốt.
Nếu là vài lần mà nàng còn không học được thì có phải tên Lam Thừa Vũ này sẽ xem thường nàng hay không?
Nghĩ như vậy, Bảo Lạc không hề chú ý tới bàn tay của mình đang nắm tay của Lam Thừa Vũ.
Đáng tiếc chính là Bảo Lạc lần đầu tiên theo Lam Thừa Vũ đi học thể nghiệm lạc thú đào rau dại, cuối cùng vẫn là không thể học được, đem hết tinh lực dùng để đấu trí đấu dũng cùng các loại rau dại này.
Thực nhanh, nàng liền có thể chuẩn xác mà kêu ra tên của vài loại rau dại vừa hái được mà Lam Thừa Vũ vừa mang nàng đi hái, cũng hoàn hảo không tổn hao gì mà đem chúng nó hái xuống..
Thấy thế, Lam Thừa Vũ có chút tiếc nuối.
Bảo Lạc tất cả đều đã học xong, hắn liền không có lý do gì để có thể lại trêu đùa Bảo Lạc, cũng không có lý do gì để dạy Bảo Lạc các loại đồ vật này nọ nữa.
Không thể không thừa nhận, nhìn bộ dáng Bảo Lạc ở trước mặt nghiêm túc mà nghe chính mình nói chuyện, thật đúng là làm Lam Thừa Vũ rất có cảm giác thành tựu.
Cuối cùng, Bảo Lạc vẫn là không thể ăn những thứ rau dại mà mình tự hái, vốn dĩ Lam Thừa