- "Ngươi đừng có mà lấy phép khích tướng tới kích ta, ta chưa làm cái gì thì vì cái gì mà phải chột dạ? Ngươi hiện giờ không bằng không chứng, liền một mực muốn kiểm tra sổ sách của ta, ta nếu là dễ dàng liền giao cho ngươi như vậy thì cho dù có chứng minh ta trong sạch rồi, ngày sau ta ở trong cung còn mặt mũi gì để tồn tại?"
Lục công chúa Cơ Thường Nhạc bi phẫn mà nhìn Bảo Lạc:
- "Thất hoàng muội, tuy rằng ngươi là trung cung đích nữ, ta so ra không có được thân phận tôn quý như ngươi, nhưng ta cũng là nữ nhi của phụ hoàng, dựa vào cái gì mà phải chịu nỗi khuất nhục này?"
- "Nguyên lai là Lục hoàng tỷ cảm thấy bị người khác hoài nghi chính là một điều vô cùng nhục nhã? Như vậy vừa rồi khi Lục hoàng tỷ ép hỏi ta như thế nào không có nghĩ tới ngươi cũng là đang vũ nhục ta?"
Bảo Lạc ngày thường ôn hòa, luôn tươi cười, nhưng là giờ phút này, trong mắt nàng không có một chút ý cười nào.
Bảo Lạc hiện giờ rốt cuộc minh bạch vì sao Cơ Thường Nhạc có thể không chớp mắt mà tính kế đến Cơ Thanh Hàm.
Cơ Thường Nhạc nhìn như một kẻ nhút nhát, hèn mọn, vô hại như tiểu bạch thỏ, kỳ thật lại là một người thủ hạ không lưu tình.
Khi ngươi ở trước mặt nàng có địa vị cao hơn nàng, nàng liền ở trước mặt ngươi thuận theo vô cùng.
Nhưng ngươi một khi yếu thế hoặc là bị nàng bắt được nhược điểm gì, nàng liền sẽ lợi dụng điểm này hung hăng mà tới công kích ngươi.
Một khi ngươi đã tìm ra lý do để phản kích, nàng lại sẽ bày ra một bộ tư thái nhu nhược tới nói ngươi khi dễ người.
Bảo Lạc cảm thấy nàng trước kia thật đúng là đã nhìn sai về Lục công chúa.
Hay có thể nói tất cả mọi người ở trong cung đều hiểu sai về Lục công chúa.
Nghe xong lời Bảo Lạc nói, Lục công chúa theo bản năng mà phản bác nói:
- "Cái đó không giống nhau.
Mới vừa rồi chứng cứ chỉ về phía thất hoàng muội, ta tuy là trong lòng rất tin tưởng thất hoàng muội, lại cũng không thể không hỏi nhiều thêm vài câu để giúp thất hoàng muội nhanh chóng thoát khỏi hiềm nghi.
Ai ngờ, thất hoàng muội không hiểu một chút dụng tâm lương khổ của ta, hiện giờ thế nhưng không duyên cớ tới nghi ngờ ta.."
- "Ta nhưng cũng là có chứng cứ, nếu như những lời đồn này theo lời của các cung nữ ở đây khai ra là do cung nữ Diêu Hoàng cố ý để các nàng nói như vậy thì Diêu Hoàng cố nhiên chạy không thoát được thẩm vấn.
Nhưng lục hoàng tỷ ngươi là chủ tử cũng không tránh được bị người khác mang lòng nghi ngờ.
Vì để tẩy sạch hiềm nghi trên người chính mình, Lục hoàng tỷ vẫn là nên lấy ra chứng cứ để chứng minh cho thỏa đáng đi."
Dừng lại một chút, Bảo Lạc không phải không có châm chọc mà bỏ thêm câu:
- "Ta nhưng cũng là vì Lục hoàng tỷ mà suy nghĩ đó thôi.
Lục hoàng tỷ nói chính mình là trong sạch, lại khó có thể thủ tín với người, chi bằng trực tiếp lấy ra chứng cứ cũng làm cho những người hoài nghi Lục hoàng tỷ tâm phục khẩu phục."
Nói xong, Bảo Lạc không hề để Lục công chúa có cơ hội phản đối, liền nhìn về phía Long Khánh trưởng công chúa:
- "Long Khánh cô cô, có thể làm phiền ngài trực tiếp hạ chỉ cho người đem số sách trong cung điện của Lục hoàng tỷ mang tới được hay không? Chúng ta nếu cứ tiếp tục để dây cà ra dây muống thế này sợ là sẽ ảnh hưởng đến tiến độ thẩm án.
Nếu là sau khi sổ sách mang tới chứng thực Lục hoàng tỷ là trong sạch, ta sẽ tự mình hướng Lục hoàng tỷ thỉnh tội."
Long Khánh trưởng công chúa cười như không cười mà nhìn Lục công chúa liếc mắt một cái, đối với Bảo Lạc khen ngợi gật gật đầu:
- "Theo ý ngươi nói mà làm đi.
Bảo Lạc, cô cô biết ngươi tâm tư đoan chính, cùng những người khác mặt ngoài tuy đơn thuần vô hại, kỳ thật trong lòng không biết có bao nhiêu mưu mô toan tính hại người là không giống nhau.
Nếu mới vừa rồi ngươi bị người khác hoài nghi, lại không thể không lấy ra chứng cứ chứng minh trong sạch, Cơ Thường Nhạc không có hướng ngươi thỉnh tội, như vậy, cho dù ngươi có thật là oan uổng nàng thì cũng không cần cùng nàng thỉnh tội làm gì.
Nàng còn nhận không nổi đâu!"
Cuộc nói chuyện vô cùng đơn giản, trực tiếp khiến Lục công chúa đỏ mặt.
Lục công chúa biết Long Khánh trưởng công chúa xưa nay xem trọng đích thứ rõ ràng, thường ngày tiến cung, trong lòng, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy Thái Tử cùng Bảo Lạc.
Đối với nhóm thứ tử thứ nữ bọn họ thì không chút nào để ý, nhưng Lục công chúa không nghĩ tới Long Khánh trưởng công chúa thế nhưng sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy mà hạ thấp mặt mũi chính mình..
Lục công chúa rốt cuộc vẫn là người sĩ diện, nàng bởi vì xấu hổ buồn bực quá độ nên trong khoảng thời gian ngắn không có tinh lực lại đi càn quấy, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ngăn trở Long Khánh trưởng công chúa cùng Bảo Lạc.
Chờ đến khi sổ sách của nàng bị mang tới trước mặt mọi người, nàng mới hối hận không thôi.
Long Khánh trưởng công chúa cũng không thèm nhìn tới bọn thị vệ trình lên sổ sách, vẻ mặt ôn hòa mà nhìn Bảo Lạc nói:
- "Chủ ý này nếu là của ngươi, ngươi liền đến xem sổ sách của Cơ Thường Nhạc này đến tột cùng là có vấn đề gì hay không."
Lời nói bên trong nghiễm nhiên là đem lần thẩm án này coi như là một cái cơ hội cho Bảo Lạc luyện tập.
Lục công chúa bởi vì những lời này mà lần nữa đỏ bừng khuôn mặt, Bảo Lạc lại không rảnh lo chiếu cố tâm tình Lục công chúa, thẳng đến khi cầm những sổ sách kia mà tinh tế xem xét.
- "Chỗ này có vấn đề.
Tháng trước tiền tiêu vặt trong danh mục vẫn còn tương đối, vốn riêng của Lục hoàng tỷ còn lại 76 lượng bạc, nhưng tới tháng này lại chỉ còn lại 21 lượng.
Trong đó, hai lượng bạc lấy ra thưởng cho cung nhân, một lượng bạc là khi sinh nhật của Lương Thuận nghi nhờ người ra cung vì Lương Thuận nghi mua chút đồ ngoài cung mang vào, còn có 52 lượng lại không biết tung tích.."
Lục công chúa tức giận đến mặt đỏ bừng:
- "Những bạc đó..
Ta nhờ người ra ngoài cung mua cho mẫu phi một vài món trang sức lưu hành chẳng lẽ không được sao? Ngươi cũng nói những cung nữ đó cầm bạc tổng cộng là năm mươi lượng, không phải 52 lượng.
Ngươi muốn đem tội danh này giá họa cho ta chỉ sợ không khớp đi?"
- "Hai lượng bạc kia tự nhiên là bị ngươi thưởng cho Diêu Hoàng đã giúp ngươi làm việc này thì có cái gì không khớp?"
Bảo Lạc nhìn Lục công chúa đến chết cũng không nhận sai, khẽ lắc đầu:
- "Lục công chúa nói là nhờ người ra ngoài cung mua trang sức cho Lương Thuận nghi, xin hỏi Lục hoàng tỷ là khi nào thì nhờ người nào ra cung, trang sức ở cửa hàng vì Lương Thuận nghi mua là trang sức gì?"
- "Này..
Trong khoảng thời gian ngắn ta cũng nghĩ không ra.."
Bị hỏi đến cụ thể vấn đề, Lục công chúa liền bắt đầu ấp úng.
Tới lúc này rồi Long Khánh trưởng công chúa cùng Lão Vinh Vương phi sao lại còn nhìn không ra là Lục công chúa có vấn đề?
Lão Vinh Vương phi ánh mắt hung hăng mà trừng mắt nhìn Lục công chúa, Long Khánh trưởng công chúa