Mặc kệ Chiêu Đức Đế đã tỉnh lại, Thái Tử cùng Lam Thừa Vũ cũng nghĩ cách điều lương thảo, thảo dược cùng viện quân đến, nhưng một trận này đánh đến vẫn cứ thập phần gian nan.
Ở những trận chiến sau, Vân Nam binh lực đích xác là bị giảm xuống không ít, chỉ là không biết vì sao các binh lính Vân Nam dường như là biết trước về nhược điểm của đội quân triều đình Đại Hạ.
Bởi vậy, cho dù binh lực của Đại Hạ có hùng hậu hơn binh lực của Vân Nam vài lần nhưng Đại Hạ vẫn không thể chiếm được cái gì tốt đẹp trong bọn họ.
Hơn nữa, Vân Nam Vương thuận lợi về khí hậu, đất đai nên có nhiều lợi thế hơn.
Trong khi đó binh lính Đại Hạ có một số ít không thể thích ứng được hoàn cảnh cùng khí hậu Vân Nam, Chiêu Đức Đế cùng Thái Tử lại lần thứ hai lâm vào khổ chiến.
Đại quân triều đình đường xa mà đến, thời gian kéo càng lâu thì đối với bọn họ càng là bất lợi.
Một ngày kia, sau khi Chiêu Đức Đế uống thuốc ngủ hạ say, Lam Thừa Vũ nói với Thái Tử:
- "Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.
Ngày trước vi thần vừa mới chặn được một đám kiến huyết phong hầu được tái chế thành cung tiễn, không bằng để vi thần cùng một số binh lính giỏi giang mang theo cung tiễn này đi đánh lén Vân Nam Vương.
Chỉ cần có thể vây quanh Vân Nam Vương, lúc đó sẽ làm đầu trận tuyến của bọn hắn tự loạn."
Thái Tử cân nhắc một lúc nói:
- "Không thể.
Đánh lén Vân Nam Vương không phải đơn giản như ngươi nghĩ.
Lúc trước ngươi có thể thành công vây quanh Tây Lương vương đình, sau lại có kế sách hợp lý lấy chiêu này kiềm chế Bắc Nhung vương đình, nói đến cùng là vương đình binh lực hư không.
Hơn nữa Tây Lương vương cùng Bắc Nhung vương không có phòng bị nên ngươi mới có thể thành công đắc thủ.
Loại sự tình này thoạt nhìn ngắn gọn, hiệu quả nhưng trên thực tế là vận khí cùng thực lực thiếu một thứ cũng không được."
- "Theo như cô biết Vân Nam Vương từ nhỏ vẫn luôn ẩn nhẫn, trời sinh tính cảnh giác, thận trọng từng bước, nhìn như còn có người âm thầm tương trợ với hắn.
Chúng ta hiện giờ ở trên địa bàn của hắn, nếu muốn bắt hắn để bức quân Vân Nam tự loạn đầu trận tuyến, khả năng thành công chỉ sợ rất thấp."
- "Chẳng lẽ chúng ta liền cùng bọn họ tiếp tục giằng co mãi như vậy sao?"
Lam Thừa Vũ vẫn là lần đầu tiên đánh đến nghẹn khuất như vậy.
- "Ngài tuy nghĩ cách điều tới lương thảo, nhưng rốt cuộc vẫn là hữu hạn.
Vả lại, mấy ngày nay chúng ta trước sau không thể lấy được thành quả gì, các tướng sĩ sĩ khí cũng bắt đầu tê liệt rồi.
Nếu là lại kéo xuống như vậy, chúng ta sợ là chỉ có thể bất lực trở về."
- "Cho nên, chúng ta chỉ có thể tìm biện pháp khác." Thái Tử trầm giọng nói.
Đây là hắn lần đầu tiên ở trên chiến trường bộc lộ quan điểm, hắn cũng không muốn sẽ phải trở về tay trắng trở về.
Đã đi tới bước này không thể chùn bước được nữa.
Nếu trong cuộc chiến lần này trở về vô công, uy vọng sẽ phải chịu ảnh hưởng, tuyệt đối không chỉ có Chiêu Đức Đế, mà hắn là Thái Tử cũng trốn không thoát.
- "Điện hạ chính là có sách lược gì?" Lam Thừa Vũ hồ nghi mà nhìn Thái Tử.
Hắn từ trước đến nay luôn biết Thái Tử luôn có thao lược, chỉ là làm người rất khiêm tốn, sẽ không dễ dàng lấy ra để khoe khoang, nhưng hắn sẽ không bởi vậy mà xem nhẹ Thái Tử.
Lúc này thấy Thái Tử dường như có ý tưởng gì đó, hắn tự nhiên cũng bằng lòng nghe ý kiến của Thái Tử một chút.
- "Hiện tại dưới tình huống chúng ta tự nhiên là không được khiến Vân Nam Vương lộ ra sơ hở.
Nhưng nếu là lấy cô ra làm mồi nhử thì sao?"
Thái Tử quay đầu, nghiêm túc mà nhìn Lam Thừa Vũ:
- "Ngươi nói, nếu như lấy cô làm mồi nhử sẽ có vài phần nắm chắc có thể dụ Vân Nam Vương ra mặt hay không?"
- "Chuyện này..
Thái Tử điện hạ thân phận tôn quý, như thế nào lại có thể lấy thân mạo hiểm như vậy?" Lam Thừa Vũ lông mày nhíu thật chặt, không chút nghĩ ngợi liền từ chối đề nghị này.
- "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?"
Thái Tử lại là kiên trì mà nhìn hắn:
- "Muốn dành được thắng lợi thì tự nhiên phải trả giá một chúti."
"..."
- "Trừ cách này ra, ngươi cảm thấy còn có cái biện pháp gì có thể dụ Vân Nam Vương ra đây?"
- "Nếu cần phải có người có địa vị ra mặt mới có thể dụ Vân Nam Vương tiến đến, không bằng để vi thần tới làm mồi nhử đi."
Lam Thừa Vũ mím môi.
Về công, trước mắt người này là Thái Tử của một quốc gia, làm hạ thần, Lam Thừa Vũ không thể trơ mắt nhìn Thái tử lấy thân mình làm mồi nhử quá nguy hiểm.
Về tư, hắn là huynh trưởng của Bảo Lạc, Lam Thừa Vũ cũng muốn bảo vệ tốt cho hắn, không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì.
Thái Tử nghe xong lời này, không đáp hỏi lại:
- "Ngươi cảm thấy, nếu ngươi tới làm chuyện này thì Vân Nam Vương sẽ cắn câu sao?"
- "Có lẽ sẽ."
Rốt cuộc, Lam Thừa Vũ cũng là con cháu mẫu tộc của Chiêu Đức Đế, là tướng lãnh của vương triều Đại Hạ, đối với Vân Nam Vương mà nói vẫn là có giá trị nhất định.
Chỉ là nếu như Lam Thừa Vũ làm mồi nhử thì hiệu quả nhất định sẽ không bằng Thái Tử tự mình làm mồi câu.
- "Cái cô muốn không phải là có lẽ sẽ, mà là nhất định sẽ thành công.
Kỳ thật, ngươi trong lòng cũng là minh bạch đi, đề nghị của cô trước mắt chính là biện pháp tốt nhất.
Ý của cô đã quyết, ngươi không cần phải khuyên làm gì cả."
Chẳng sợ Vân Nam Vương biết đám người Thái