- "Ta chỉ là cảm thấy thái độ của Thái tử ca ca đối đãi với Võ An Hầu giống như thay đổi không ít.."
Bảo Lạc ấp úng nói.
Lúc trước, Thái tử đối với Lam Thừa Vũ tuy rằng còn tính thưởng thức, nhưng vẫn luôn phòng bị vô cùng.
Một khi Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ gần gũi nhau một chút, Thái tử liền sẽ tìm mọi cách để kéo giãn khoảng cách của hai người họ, phảng phất dường như Lam Thừa Vũ giống như yêu ma quỷ quái không bằng.
Nhưng lần này chinh chiến trở về, không biết có phải ảo giác của Bảo Lạc hay không mà phòng bị cùng địch ý của Thái tử đối với Lam Thừa Vũ tựa hồ tiêu tán đi không ít.
Xem ra, từng trải qua gian nan sống chết có nhau trong trận chiến vừa rồi, thái độ thật sự sẽ trở nên không giống nhau.
Kỳ thật, chính bản thân của Bảo Lạc có muốn đi thăm tình hình của Lam Thừa Vũ hay không cũng là thập phần rối rắm.
Nếu luận về bản tâm, khi nàng nghe nói Lam Thừa Vũ ở trên chiến trường bị thương, tự nhiên là lo lắng cho Lam Thừa Vũ, muốn đi Lam gia nhìn xem Lam Thừa Vũ đến tột cùng là như thế nào.
Nhưng, trước khi Lam Thừa Vũ rời khỏi kinh thành, nàng cùng Lam Thừa Vũ lại phát sinh ra những sự việc kia vẫn còn đang rõ ràng trước mắt.
Chỉ cần vừa nhớ tới Lam Thừa Vũ, trong đầu Bảo Lạc liền thập phần không bình tĩnh, ở trong ngực ẩn ẩn nóng lên, chỉ cảm thấy cảm xúc giống như là đang thoát ly sự khống chế của chính mình.
Nghĩ đến đây, lại làm nàng không dám chủ động đi đến trước mặt Lam Thừa Vũ.
Đương lúc nàng còn đang ngây người, lại nghe Thái tử nói:
- "Không phải muội muốn đi thăm Võ An Hầu sao, sao vẫn còn ngây ngốc làm cái gì? Mau trở về để cung nữ chuẩn bị đổi bộ quần áo khác, chuẩn bị tốt còn đi a.
Ta đã chuẩn bị lễ vật đầy đủ rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng."
- "A..
Ân.." Bảo Lạc lung tung đáp ứng vài câu, tổng cảm thấy chuyện đi thăm Lam Thừa Vũ, Thái tử tựa hồ so với nàng càng để bụng hơn.
Chẳng sợ nàng không có đề cập tới thì Thái tử cũng sẽ đi thăm Lam Thừa Vũ đi.
Rốt cuộc là về công thì Lam Thừa Vũ mới vừa cứu Thái tử.
Về tư thì Lam Thừa Vũ cũng là biểu đệ của Thái tử.
Cho dù nói tới phương diện thì Thái tử cũng đều nên đi thăm Lam Thừa Vũ.
Thái tử nhìn bóng dáng Bảo Lạc rời đi, trầm giọng phân phó nói:
- "Lần này muội muội ra cung chính là đại biểu cấp cho công chúa Hoàng gia ta mặt mũi, tự nhiên là muốn thu thập tốt một phen.
Cô không vội, muội muội cứ chậm rãi chuẩn bị."
Ngày trước hắn đã từng có ý muốn ngăn cản ý tưởng đem muội muội nhà mình gả cho Lam Thừa Vũ, nhưng khi hắn thấy biểu tình của muội muội thất hồn lạc phách, ý tưởng này cũng dần dần thay đổi.
Thái tử thật sự là không muốn muội muội nhà mình có bộ dáng thương tâm như vậy.
Nếu Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đều chưa đính hôn, như vậy, hắn thử vì bọn họ trù tính một phen thì có cái gì không được?
Chiêu Đức Đế đương nhiên sẽ không đồng ý hôn sự này, nhưng trải qua một phen lăn lộn kia ở Vân Nam, thân mình của Chiêu Đức Đế trở nên thập phần không tốt, sợ là nhịn không được mấy năm.
Nếu đã như thế thì hắn rất muốn thành toàn cho Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, chỉ cần kéo dài thêm mấy năm nữa liền tốt.
Đợi đến khi đại sự của Chiêu Đức Đế ổn định rồi, hắn tự nhiên có thể làm chủ vì muội muội nhà mình một phen.
Thái tử tuy rằng đã nổi lên một chút tâm tư muốn thành toàn cho Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, nhưng nghĩ đến đoạn thời gian trước khi bọn họ đi Vân Nam, Lam Thừa Vũ kia dám tự ý đem muội muội của hắn lừa đi Lam gia, không biết là đã làm gì muội muội của hắn rồi, mà khiến muội muội của hắn tâm tư hoàn toàn đảo loạn.
Thái tử trong lòng liền thập phần không thoải mái.
Hắn muốn cho người nào đó biết muốn có được muội muội hắn không dễ dàng như vậy đâu!
Không được hắn cho phép liền đã động tay động chân với muội muội hắn rồi, đây là muốn người kia phải trả giá chút ít.
Thái tử lần này tuy rằng đồng ý mang theo Bảo Lạc đi thăm Lam Thừa Vũ, nhưng nói thật thì hắn đúng là cũng không có cái ý tưởng này.
* * *
Thiếu niên đang ở trên giường dưỡng thương, trên vai còn đang băng bó một vòng lại một vòng vải, hiển nhiên, hắn lần này bị thương không nhẹ.
Để có được phú quý hiển vinh cùng địa vị rốt cuộc không phải dễ dàng mà lấy được như vậy.
Bọn họ cuối cùng có thể như dự tính chiến thắng được Vân Nam Vương như vậy, lại không có bất kỳ thương tổn đến yếu hại nào đã là rất tốt rồi.
Lam Thừa Vũ nghe nói Thái tử cùng Bảo Lạc tới thăm hắn, hai mắt lập tức sáng ngời, khóe môi ức chế không được giơ lên.
Nhìn biểu tình kia, muội muội của hắn nhịn không được mà nói:
- "Ca, nhìn ngươi đúng là không có chút tiền đồ nào! Còn không phải là Bảo Lạc cảm thấy ngươi rất đáng thương nên mới đến thăn ngươi hay sao, ngươi thế nhưng lại cười thành cái dạng này rồi!"
Lam Thừa Vũ sớm đã thành thói quen bị Lam Sơ Nghiên trêu chọc mà tổn hại đến mặt mũi của hắn rồi, hắn liếc xéo Lam Sơ Nghiên liếc mắt một cái tỏ vẻ tâm tình rất tốt, không thèm cùng Lam Sơ Nghiên so đo.
Lam Sơ Nghiên tấm tắc hai tiếng, quay đầu, không thèm nhìn đến cái người ca ca ngây ngốc của nàng đang tươi cười kia.
Nàng xem như minh bạch, một khi chỉ cần gặp được Bảo Lạc, đầu óc linh quang của ca ca liền hoàn toàn thoái hóa thành một đứa trẻ nhỏ.
Lúc này, Lam Thừa Vũ cùng Lam Sơ Nghiên cũng không có dự đoán được tuy là Bảo Lạc có tới đây, nhưng Lam Thừa Vũ cơ bản sẽ không được ở cùng một chỗ với nàng.
Đừng nói là một chỗ, liền ngay cả nói với nhau một câu, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội nói nhiều với nhau hai câu.
Sau khi Bảo Lạc theo Thái tử vào phòng, hai mắt chạm đến ánh mắt sáng quắc của Lam Thừa Vũ liền không khỏi nhớ tới ngày trước tên Lam Thừa Vũ kia cùng nàng bốn mắt nhìn nhau nói những lời đó.
Nàng đưa ngón tay bạch ngọc của mình lên xoa gò má không tự chủ được mà đỏ ửng, trên mặt lại vẫn là nghiêm trang nói:
- "Nghe nói trên chiến trường lúc tình hình chiến đấu nguy cấp, Võ An Hầu lấy thân mình chắn mũi tên cho Thái tử ca ca nên Thái tử ca ca lúc này mới có thể bình an mà không bị thương, cũng đa tạ Võ An Hầu có ân cứu mạng với Thái tử ca ca.
Hôm nay, bổn cung cùng Thái tử ca ca tới thăm riêng Võ An Hầu, không biết Võ An Hầu hiện tại thương thế như thế nào, nhưng có chuyển biến tốt đẹp hay không?"
Không biết như thế nào, Lam Thừa Vũ vừa thấy bộ dáng nghiêm trang này của nàng liền không khỏi có chút buồn cười mà nhìn nàng thêm nhiều lần.
Chỉ là mới vừa đảo mắt một cái đã thấy Thái tử liền đứng ở bên người Bảo Lạc, rốt cuộc cũng cần phải cố kỵ một chút, liền ho nhẹ một tiếng miễn cưỡng căng chặt gò má, cũng nghiêm trang mà nói với Bảo Lạc:
- "Hiện giờ thương thế của thần cũng khá hơn nhiều rồi, đa tạ công chúa quan tâm, đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm."
Tuy nói trước mắt người mở miệng chỉ có Bảo Lạc, nhưng Bảo Lạc dù sao cũng là cùng Thái tử cùng nhau tới đây, nếu không cảm ta Thái tử thì cũng không tốt lắm.
Lam Thừa Vũ vốn dĩ cũng chỉ là trả lời theo lễ nghĩa, ai ngờ sau khi Thái tử nghe Lam Thừa Vũ nhắc tới hắn, cũng liền thuận thế mở miệng:
- "Lần