Trước kia khi Chiêu Đức Đế vừa mới bắt đầu dùng bùa bình an kia liền cảm giác trên lá bùa bình an có một cỗ mùi hương nhàn nhạt.
Lá bùa bình an chính là do Thất hoàng tử tặng, mùi vị rất dễ ngửi, cho nên Chiêu Đức Đế chưa từng phái người cẩn thận kiểm chứng qua, liền tùy tiện treo ở bên quần áo chính mình.
Bảo Lạc nói không sai, sau khi Chu quý nhân bị biếm vào lãnh cung thì căn bản là không có cơ hội đến gần và để Chiêu Đức Đế ngửi được hương vị của hoan tán.
Khi Chiêu Đức Đế vài lần đi vào trong lãnh cung cùng Chu quý nhân hẹn hò cũng không thấy trong tẩm điện của Chu quý nhân điểm qua huân hương gì.
Đó cũng là đương nhiên, tội phi ở lãnh cung nếu là có thể sử dụng đến huân hương mới là kỳ quặc quái gở.
Thời điểm mà Chu quý nhân từ Trường Xuân Cung dời vào trong lãnh cung chỉ dẫn theo vài món quần áo mặc bên người, những thứ khác cái gì cũng không lấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, thứ có thể gian lận động tay động chân cũng chỉ có lá bùa bình an mà Thất hoàng tử đưa lên cho hắn.
Chiêu Đức Đế trong lòng tràn ngập phẫn nộ, so với các phi tần phản bội thì hắn càng không thể tiếp thu được việc nhi tử thân sinh của mình lại có thể xuống tay hại hắn như thế.
Huống chi, hắn vẫn luôn luôn đối đãi với Thất hoàng tử không tệ!
- "Phụ hoàng, ngài nhưng ngàn vạn lần đừng nóng giận, hết thảy còn chưa có sáng tỏ đâu."
Bảo Lạc thấy trạng thái Chiêu Đức Đế không tốt, vội vàng trấn an nói:
- "Không nhất định là do lá bùa bình an này bị người khác động tay động chân, trước hết vẫn nên mời thái y tới kiểm tra xem thế nào rồi lại nói tiếp."
Bảo Lạc gần đây thường xuyên tới Càn Nguyên cung hầu bệnh, tự nhiên cũng biết ngọn nguồn của là bùa bình an này, cũng biết vì sao cảm xúc của Chiêu Đức Đế lại kích động như vậy.
Nàng suy nghĩ trong giây lát, lại nói:
- "Huống hồ, nếu thực sự là lá bùa bình an này có vấn đề thì cũng chưa chắc do Thất hoàng đệ muốn hại ngài a."
Chiêu Đức Đế hiện tại trong lòng tràn đầy vẻ hoài nghi, Bảo Lạc nói lời này, hắn chỉ nghĩ do Bảo Lạc đang an ủi hắn nên căn bản hắn nghe không lọt tai.
Vẻ mặt của hắn âm trầm, phất tay nói:
- "Mau truyền Vương thái y tới kiểm tra lá bùa bình an này một chút.
Trẫm cũng muốn nhìn xem Thất hoàng tử của trẫm đến tột cùng là một người có hiếu hay là một kẻ bạch nhãn lang!"
Bảo Lạc tuy cùng Chu quý nhân quan hệ bất hòa, nhưng đối với Thất hoàng tử thì ấn tượng rất tốt, thấy thế, trong lòng âm thầm vì Thất hoàng tử mà sốt ruột, lại cũng không thể nề hà.
Vương thái y là người của Chiêu Đức Đế nên ở trước mặt Chiêu Đức Đế, hắn tự nhiên sẽ không có bất luận cái gì giấu giếm.
Hắn vân vê lá bùa bình an kia nhìn thật kỹ, lại tiến đến mũi ngửi một hồi, sắc mặt nhanh chóng ngưng trọng mà nói với Chiêu Đức Đế:
- "Hoàng Thượng, trong lá bùa bình an này có chứa hợp hoan tán, hương vị hợp hoan tán này là đặc chế, dược tính rất nặng, so với những loại bình thường thì vị hợp hoan tán này lại càng bá đạo hơn.
Hoàng Thượng nếu là chưa từng đeo ở bên người thì còn tốt, nhưng nếu là Hoàng Thượng đã đeo ở bên người rồi thì hợp hoan tán này tất sẽ đối với Hoàng Thượng tạo thành ảnh hưởng cực lớn, thậm chí là sẽ bị thương đến thân thể người."
Vương thái y vừa nói xong, Chiêu Đức Đế liền phun ra một búng máu tươi.
Vương thái y cùng Bảo Lạc thấy thế, giật nảy mình.
Vương thái y nhanh chóng tiến lên đem một viên thuốc đưa vào trong miệng Chiêu Đức Đế, một lát sau, sắc mặt của Chiêu Đức Đế cuối cùng cũng không còn khó coi như vậy nữa.
Bảo Lạc sắc mặt nôn nóng, tiến đến bên người Chiêu Đức Đế, vì Chiêu Đức Đế vỗ lưng:
- "Phụ hoàng, ngài không có việc gì chứ? Ngài ngàn vạn lần đừng có lại tức giận nữa a!"
Chính là dưới tình huống như vậy, Chiêu Đức Đế sao lại có thể không tức giận cho được?
Nửa ngày sau, hắn mới cười lạnh nói:
- "Đây mới là hảo nhi tử của trẫm a, vì để cho mẫu phi của hắn được phục sủng, giúp đỡ mẫu phi hắn tới tính kế trẫm! Trẫm lúc trước là do mắt bị mù nên mới có thể đem một kẻ lòng lang dạ sói như vậy mà coi như bảo bối mà nâng niu hay sao?"
Sau một hồi bình tĩnh mà xem xét, Chiêu Đức Đế đối đãi với Thất hoàng tử thật sự là rất tốt.
Trừ bỏ thời còn trẻ Nhị hoàng tử được sủng ái ra thì Thất hoàng tử được Chiêu Đức Đế coi trọng nhất.
Bởi vì Thất hoàng tử thông tuệ hơn người, Chiêu Đức Đế thậm chí còn có tâm tư muốn phế Thái tử để lập Thất hoàng tử lên làm Thái tử thay thế.
Chiêu Đức Đế trước sau đều nghĩ không rõ vì cái gì mà người tính kế hắn cố tình lại là Thất hoàng tử? Cho dù những vị hoàng tử khác tính kế hắn thì hắn cũng sẽ không sinh khí như vậy.
- "Nếu Thất hoàng tử đã nhớ thương mẫu phi hắn như vậy, đơn giản là để hắn đi lãnh cung bồi mẫu phi của hắn đi!"
Chiêu Đức Đế nói một câu liền quyết định vận mệnh của Thất hoàng tử thất sủng.
Sau khi Bảo Lạc từ trong tẩm cung của Chiêu Đức Đế đi ra, Lam Thừa Vũ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài quan tâm mà đi lên hỏi:
- "Tình hình của Hoàng Thượng hiện giờ thế nào rồi? Mới vừa rồi ta nhìn thấy thái y đi vào, Hoàng Thượng ở bên trong tựa hồ như lại phát hỏa.."
Thái y rõ ràng đã dặn dò qua, hiện tại Chiêu Đức Đế cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, trăm triệu lần không thể lại phát hỏa thêm nữa.
Bởi vậy, Lam Thừa Vũ thập phần lo lắng bệnh tình của Chiêu Đức Đế sẽ bởi vậy mà chuyển biến xấu.
Tuy rằng Chiêu Đức Đế đối với Hứa hoàng hậu mà nói không phải là một trượng phu tốt, đối với đám người Thái tử mà nói cũng không phải là một người phụ thân tốt.
Nhưng hắn đối với Lam Thừa Vũ, đối với Lam gia quan tâm lại không phải là giả.
Lam Thừa Vũ trong lòng vẫn luôn đem Chiêu Đức Đế coi như một vị trưởng bối của hắn mà kính trọng.
Trước mắt, Chiêu Đức Đế bị bệnh, Lam Thừa Vũ tự nhiên sẽ quan tâm đến thân thể hắn.
Bảo Lạc nhíu lại mi nói:
- "Tình huống không tốt lắm, phụ hoàng nhận định là do Thất hoàng đệ giúp đỡ Chu quý nhân tính kế hắn, trước mắt vẫn còn đang ở đó nổi giận, cho dù ta có nói cái gì cũng không nghe vào, còn muốn đem Thất hoàng đệ cũng đưa đi lãnh cung bồi Chu quý nhân.."
- "Thất hoàng tử không giống như là loại người sẽ làm ra loại sự tình này, sự việc bên trong có thể hay không có chút hiểu lầm đi?"
Lam Thừa Vũ nhíu mày nói.
Lam Thừa Vũ cùng Thất hoàng tử không có giao tình gì, không đáng vì tình cảnh của Thất hoàng tử mà lo lắng.
Nhưng Chiêu Đức Đế trước mắt bởi vì Thất hoàng tử nên mới có thể tức giận như vậy.
Nếu sự việc lần này không phải do Thất hoàng tử làm, Lam Thừa Vũ tự nhiên cũng có hy vọng sẽ mau chóng tra ra một cách rõ ràng, nếu không, đối với bệnh tình của Chiêu Đức Đế liền bất lợi.
- "Ta cũng cảm thấy chuyện này không giống như là do Thất hoàng đệ sẽ làm.
Chu quý nhân là mẹ đẻ của Thất hoàng đệ, nàng nếu là muốn bất tri bất giác mà lợi dụng Thất hoàng đệ thì thật sự là quá dễ dàng.
Ta sẽ đem việc này báo cho mẫu hậu, thỉnh mẫu hậu mau chóng điều tra rõ chân tướng."
Chỉ cần có thể chứng minh chuyện này đều là do Chu quý nhân làm, cùng Thất hoàng tử không có quan hệ, nghĩ đến tâm tình của Chiêu Đức Đế cũng có thể tốt hơn một chút.
Tời điểm Chiêu Đức Đế mới vừa rồi triệu kiến Vương thái y đi vào khám bệnh, liền cho bọn hạ nhân lui đi.
Lam Thừa Vũ nhìn nhìn, thấy xung quanh không có người liền duỗi tay đem bàn tay hơi lạnh của Bảo Lạc mà ủ ấm ở trong tay:
- "Chân tướng việc này tuy rằng quan trọng, nhưng ngươi cũng phải chú ý thật tốt đến thân thể của mình mới được, chớ có ưu tư quá độ.
Việc này liền giao cho Hoàng Hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ điều tra đi, bọn họ có thể giải quyết được."
Bảo Lạc chưa từng dự đoán được lá gan của Lam Thừa Vũ thế nhưng lại lớn như vậy, ngay tại trong