Thất hoàng tử bị Chu quý nhân kéo đến gần, Chu quý nhân đột nhiên gây khó dễ đẩy Thất hoàng tử, khiến hắn suýt nữa thì bị ném trên mặt đất.
- "Bổn cung đem ngươi luôn đặt ở dưới tròng mắt chính mình mà sủng ái, so với lão nhị cùng Hàm Nhi ta còn quý trọng ngươi hơn.
Hiện tại ngươi chính là đối đãi với bổn cung như vậy sao? Ngươi rốt cuộc là còn có tâm hay không?"
- "Cái gì gọi là mẹ nào con nấy, hành động hôm nay của nhi thần đều là học được từ mẫu phi."
Thất hoàng tử trong mắt lóe lên ánh sáng mạc danh kỳ diệu, trên mặt tươi cười thập phần châm chọc:
- "Đáng tiếc, nhi thần đi theo mẫu phi học lâu như vậy nhưng cũng chỉ học được phần da lông bên ngoài thôi.
Nếu luận về ích kỷ, bất chấp tất cả vì lợi ích thì nhi thần cũng không dám cùng mẫu phi so sánh a.
Chính là nhị hoàng huynh cùng ngũ hoàng tỷ so sánh cùng với mẫu phi thì cũng còn kém cỏi hơn nhiều."
- "Ngươi câm miệng lại cho bổn cung!"
Chu quý nhân hiện tại nhìn Thất hoàng tử tựa như nhìn thấy kẻ thù, muốn lấy mạng hắn nên căn bản là không nghĩ muốn nghe hắn nói cái gì.
Nàng chỉ hận giờ phút này vì sao người bên cạnh nàng lại là một nhi tử như vậy.
Trưởng tử cùng nữ nhi của nàng đâu, bọn họ có biết mẫu phi của bọn họ nhanh chóng sẽ bị người hại chết hay không?
- "Lão nhị đâu? Hàm Nhi đâu? Bọn họ vì cái gì không vào thăm bổn cung? Chẳng lẽ bọn họ không còn muốn nhận người mẫu phi này nữa hay sao?"
Chu quý nhân quay trái quay phải tìm kiếm, tựa hồ đã hoàn toàn mất đi thần trí:
- "Còn có Hoàng Thượng..
Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng! Hoàng Thượng là tin lời người khác gièm pha nên mới có thể đối xử nhẫn tâm với bổn cung như vậy! Bổn cung muốn đích thân cùng Hoàng Thượng nói chuyện rõ ràng."
Thất hoàng tử bị Chu quý nhân đẩy, phần eo vừa lúc bị góc bàn đụng tới, đau đớn khiến hắn nửa ngày mới hồi phục lại được tinh thần.
Nhưng thấy Chu quý nhân hiện giờ thất thố cùng hốt hoảng, bộ dáng chật vật bất kham, hắn lại thập phần khoái ý:
- "Mẫu phi đã quên sao, lần trước nhị hoàng huynh bởi vì nhị hoàng tẩu mà chống đối ngài, ngài đã nói với nhị hoàng huynh rằng người không có sinh ra đứa con trai như hắn a.
Ngài còn nói với hắn, nếu là ngày sau không có việc gì thì không cần phải xuất hiện ở trước mặt ngài đâu.
Nếu đã như thế, hắn lại như thế nào sẽ đến thăm ngài đây?"
- "Còn có ngũ hoàng tỷ bị ngài nuông chiều đến không ai bì nổi, chuyện gì cũng đều dám thọc, lại dám dùng cây trâm đi hủy dung Bình Ninh quận chúa.
Hiện giờ, nàng đang bị phạt đi thủ hoàng lăng ở bên ngoài, xem ra mẫu phi sợ là sẽ không còn được gặp lại ngũ hoàng tỷ nữa a."
Nói xong lời này, Thất hoàng tử vỗ vỗ đầu chính mình:
- "Nhìn trí nhớ của nhi thần này, như thế nào liền đã quên mất là ở dưới tình huống nào đó mẫu phi cũng là có thể nhìn thấy ngũ hoàng tỷ nha.
Chỉ cần sau khi mẫu phi được đi an táng nhập vào trong Hoàng lăng, ngũ hoàng tỷ không phải là cũng có thể cùng ngài ngày ngày làm bạn hay sao? Chỉ là, trước mắt mẫu phi thân mang trọng tội, có thể giữ lại được phân vị quý nhân đã là không dễ rồi, nay còn muốn được an táng nhập vào Hoàng lăng chỉ sợ là rất khó."
- "Bất quá, mẫu phi không cần phải lo lắng, nhi thần sẽ thay ngài cầu tình chỗ phụ hoàng như thế nào cũng không thể để ngài một mình liền ra đi lẻ loi như vậy.
Nếu là có ngũ hoàng tỷ ngày đêm canh giữ ở ngài linh cữu, nói vậy ngài cũng có thể an ủi được một ít nha."
Chu quý nhân nghe Thất hoàng tử nói xong, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải một ngày này không có ai đưa cơm cho nàng, trên người nàng không có chút sức lực gì thì nàng sẽ nhào lên cấu xé Thất hoàng tử cho hả giận, nhưng lại không thể.
Nàng tranh quyền, đoạt vị hơn nữa đời người, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên lại thua trên chính tay của nhi tử mình.
Hiện tại nàng đã bị thua một cách triệt để, tên sói con còn ở đó mà hướng đến nỗi đau của nàng mà châm chọc mỉa mai một phen.
- "Bổn cung rốt cuộc là đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại muốn đối phó bổn cung như vậy?"
Một bên, Mặc Trúc cũng tự kiềm chế nỗi kinh hãi, đầu gối đi tới trước mặt Thất hoàng tử, đập đầu "bịch bịch" vang dội ở dưới chân Thất hoàng tử, nói:
- "Chủ tử nàng mặc kệ nói như thế nào thì cũng đều là mẹ ruột của tiểu chủ tử ngài, là máu mủ tình thâm a! Những năm gần đây, chủ tử đối đãi với ngài là như thế nào, ngài hẳn là cũng xem ở trong mắt..
Tiểu chủ tử, nếu là ngài còn có một chút lương tri, liền thỉnh ngài ở trước mặt Hoàng Thượng vì chủ tử mà cầu tình đi a, lại bất luận như thế nào cũng muốn để Nhị điện hạ tới đây gặp mặt chủ tử một lần.."
Chu quý nhân thanh âm thê lương nói:
- "Mặc Trúc, ngươi đừng cầu xin hắn làm gì.
Kẻ bạch nhãn lang này nếu là thật sự có chút lương tâm, liền sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu.
Bổn cung hiện giờ đã bị bức cho không còn đường có thể đi nữa rồi, tất cả đều là do hắn ban tặng!"
Thất hoàng tử mắt lạnh nhìn tiết mục chủ tớ tình thâm trước mắt, nửa ngày sau mới hờ hững nói:
"Các người đã nói đủ rồi chứ? Nếu như đã nói đủ rồi, liền nghe ta nói đi."
- "Ta đối với ngươi đích xác là không có một chút tình mẫu tử gì.
Lúc trước, ngươi vì quyền thế của chính bản thân mình mà muốn đem ta từ Vinh An cung đoạt lại, đáng tiếc ngươi không thành công.
Vì thế, ngươi liền dùng chút thủ đoạn dơ bẩn hại chết mẫu phi ta.
Từ một ngày kia, ta đã bắt đầu liền không có mẫu phi nữa rồi."
Đúng vậy, từ một ngày kia, vô luận là mẹ đẻ hay là dưỡng mẫu, hắn cũng đều không có.
Trước mặt hắn hiện tại cũng chỉ còn lại một Chu quý nhân với mặt mày khả ố.
- "Mẫu phi ta đối đãi với ta luôn thực lòng, đem ta coi như con ruột của chính mình mà nuôi dưỡng, trái lại là ngươi, cái gì gọi là rất tốt với ta, bất quá là bởi vì trên người ta, ngươi có thể lợi dụng.
Đừng nóng vội phản bác, ngươi cũng từng đối xử với nhị hoàng huynh cùng ngũ hoàng tỷ thực tốt.
Nhưng chính là sau khi bọn họ lần lượt bị thất sủng, ngươi dám nói ngươi đối đãi với bọn họ trước sau như một hay sao? Ngươi đừng ở trước mặt ta mà cùng ta diễn cái gì gọi là mẫu tử tình thâm, ngươi ở trong mắt cùng lắm cũng