Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung vừa đánh xong một ván cờ với Bùi Văn Tuyên, hạ nhân truyền tin đã trở về.
Hắn báo rằng Thượng Quan Nhã đã rời khỏi nhà lao, nàng còn lệnh người nhắn với Lý Dung nhiệm vụ đã hoàn thành, nàng và Tô đại công tử đã hóa thù thành bạn.
Lý Dung nghe vậy không khỏi bật cười, nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, điềm đạm nói, "Nếu để Tô Dung Hoa nghe thấy câu này, e rằng gã sẽ nghĩ nhiều"
"Tính tình Thượng Quan tiểu thư chính là như vậy, sau này Tô đại công tử sẽ quen thôi"
Bùi Văn Tuyên nói xong khẽ nhìn sắc trời, nhắc nhở, "Điện hạ, nên ngủ thôi"
"Chàng nghỉ ngơi chẳng được bao nhiêu mà có hơi sức lo cho ta nhiều thật"
Lý Dung tuy mỉa mai nhưng vẫn đứng lên, Bùi Văn Tuyên thuận thế bước đến gần, giúp nàng cởi áo ngoài.
Hai người cùng nhau rửa mặt sau đó lên giường.
Lý Dung nằm trên giường, nhưng một chút cũng không buồn ngủ.
Bùi Văn Tuyên phát hiện nàng tựa hồ cũng không định ngủ ngay liền mở to mắt, nghiêng người sang hỏi Lý Dung, "Điện hạ đang suy nghĩ gì thế?"
"Nghĩ xem đêm nay trong cung sẽ xảy ra chuyện gì"
"Điện hạ đừng lo", Bùi Văn Tuyên trấn an Lý Dung, "Bệ hạ đa nghi, Nhu phi vốn chỉ là một cây đao của ông, còn Người hiện tại lại là tiền đặt cược mà Bệ hạ đặt vào ván cờ đối phó thế gia.
Chỉ cần Người còn hữu dụng, việc Nhu phi tự tiện mưu hại Người tương đương với việc chạm vào vảy ngược của Bệ hạ"
"Ừm"
Lý Dung đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc đột nhiên hỏi, "Mấy ngày nữa bên ngoài có hội đèn lồng, Điện hạ có muốn tham gia không?"
"Hội đèn lồng?", Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang muốn dời đề tài, nàng cũng phối hợp với hắn, học theo Bùi Văn Tuyên nằm nghiêng người sang, đặt một ngón tay lên trước ngực Bùi Văn Tuyên, nũng nịu nói, "Bùi đại nhân, ý ngài là muốn hẹn ta đi chơi?"
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung hỏi vậy không kiềm được phì cười.
Tiếng cười của hắn rất trầm, khi hắn bật cười, Lý Dung có thể rõ ràng cảm nhận được lồng ngực bên dưới ngón tay hơi rung lên.
Lý Dung thấy hắn cười, chậm rãi trừng hắn một cái, "Chàng dám cười? Còn dám cười tiếp Bổn cung liền không có thời gian đấy"
"Ta không cười nữa", Bùi Văn Tuyên tuy không cười thành tiếng nữa nhưng độ cong nơi khóe miệng vẫn còn đó, "Vậy giờ Điện hạ rảnh chưa ạ?"
"Chàng cứ chuẩn bị trước đi", Lý Dung tùy ý nói, "Có rảnh hay không, đến lúc đó tính tiếp"
"Được", Bùi Văn Tuyên gật đầu đáp, "Ta sẽ thuê một chiếc thuyền, đến lúc đó, ta sẽ chèo thuyền giúp Điện hạ.
Ta hỏi thăm rồi, tối hôm đó có thả đèn lồng, trên bờ người nhiều, ta mang nàng ra giữa hồ xem"
"Chàng không nhắc ta cũng quên mất", Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy lại có vài phần chờ mong, nàng đưa tay gối dưới đầu, "Chàng còn biết chèo thuyền nha"
"Lư Châu nhiều sông hồ", Bùi Văn Tuyên hồi tưởng lại khoảng thời gian còn niên thiếu, chậm rãi kể, "Ba năm ở đó thủ hiếu, ta rất thích một mình ra ngoài chèo thuyền, tùy tiện tìm một nơi dừng lại, phơi nắng, ngủ nướng.
Lúc tỉnh dậy liền chèo thuyền về, trên đường hái vài đài sen"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên kể lại những hồi ức kia, đó là một thế giới nàng chưa bao giờ được trải nghiệm.
Từ khi sinh ra, nàng đã sống ở chốn Hoa Kinh này, nàng chưa từng trải nghiệm khoảng thời gian yên bình mà Bùi Văn Tuyên miêu tả, tùy ý đi dạo trên đường, có một thuyền nhỏ của riêng mình, ngày mùa hè sau giờ ngọ, chính là một hồ hoa sen rộng lớn.
Tùy tiện tìm một nơi ngủ trưa, đọc sách, hoặc tìm một nơi câu cá, dù có câu cả buổi trưa không được thành quả gì cũng chẳng sao cả.
"Có đôi khi sẽ hái vài lá sen về, có một đại nương dạy ta, dùng lá sen gói nếp, bỏ thêm thịt gà cắt khối, hạt dẻ, lại thêm chút hương liệu, chưng chung với nhau sẽ có mùi vị cực kì đặc biệt"
"Chàng làm được á?", Lý Dung nghe hắn miêu tả chợt thấy đói, Bùi Văn Tuyên cười hỏi, "Nàng muốn ăn?"
"Muốn chứ, chàng miêu tả ngon như vậy...", Lý Dung trực tiếp nói, "Ta đâu chỉ đơn giản muốn ăn? Ta còn muốn đi Lư Châu nữa kìa!"
"Vậy đợi sau này chúng ta già rồi, ta cáo lão hồi hương, chúng ta cùng đi"
"Già rồi, ta sợ mình đi không nổi nữa", Lý Dung thở dài, "Chân cẳng ta vốn không tốt"
"Không sao, ta cõng nàng"
Bùi Văn Tuyên nâng tay lên, vuốt ve tóc Lý Dung.
Hắn nhìn nàng, như nhìn một đứa trẻ, "Hơn nữa kiếp này, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Dù nàng già rồi cũng sẽ không khó chịu như kiếp trước đâu"
Bùi Văn Tuyên nhớ đến khoảng thời gian cuối đời ốm đau bệnh tật của Lý Dung, hắn không kiềm được duỗi tay ra, ôm nàng vào lòng, thở dài nói, "Ngủ đi"
Lý Dung bị hắn ôm vào lòng, đầu dựa vào ngực hắn, nàng bất giác có chút mệt mỏi.
Đây là một cảm giác an toàn khó lòng miêu tả, như thể chim bay mỏi cánh về tổ, như thể người hành hương về đến quê nhà.
Lý Dung chợt phát hiện, đối với con người này, không biết từ bao giờ nàng lại có cảm giác an toàn như vậy.
Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung, sau một hồi, hắn liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng.
Hắn cúi đầu khẽ hôn nàng, sau đó nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Hai người ngủ đến nửa đêm, Bùi Văn Tuyên liền nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
Lý Dung khẽ nhúc nhích người, Bùi Văn Tuyên đè nàng lại, giọng điệu bình tĩnh, "Để ta ra xem"
Nói rồi Bùi Văn Tuyên đứng dậy, khoác áo ngoài ra mở cửa.
Cửa vừa mở, hắn nhìn thấy Đồng Nghiệp đứng đó, cậu đè thấp giọng, nói nhanh vài câu với Bùi Văn Tuyên.
Nghe xong, ánh mắt Bùi Văn Tuyên chợt lạnh xuống, "Ngươi chắc chắn?"
Lúc này Lý Dung cũng khoác áo ngoài, vừa ra cửa liền nghe thấy Đồng Nghiệp nhỏ giọng nói, "Chắc chắn ạ, Nhu phi mang Hoằng Đức pháp sư vào Ngự thư phòng, những gì lão lừa trọc kia nói cũng là thật, gã chỉ nói có người dùng danh nghĩa của phủ Công chúa đến bảo gã sửa lại hôn kỳ của Thái Tử"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Đồng Nghiệp tiếp tục, "Bệ hạ vốn dĩ cực kì tức giận, định lập tức triệu kiến Điện hạ.
Nhưng người đi truyền tin vừa ra khỏi cửa cung lại bị gọi ngược về"
"Còn chuyện gì nữa không?", Bùi Văn Tuyên ngữ điệu cực kì trầm ổn, như thể chuyện này không có gì ảnh hưởng đến hắn, Đồng Nghiệp cũng bị sự trầm ổn của Bùi Văn Tuyên ảnh hưởng, vẻ hoảng loạn ban đầu cũng chậm rãi biến mất, cậu dần trấn định, tiếp tục nói, "Không ạ, Bệ hạ dường như cũng không định truy cứu việc này"
Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, sau khi suy nghĩ một lát, hắn thấp giọng phân phó, "Tối nay ngươi lập tức ra khỏi thành, đến huyện Thanh Thủy phụ cận, tìm một nữ nhân chuyên giặt thuê tên Điền Phương.
Ngươi hãy cho bà ta ba trăm lượng bạc, sau đó báo rằng đã tìm được tướng công của bà, bảo bà ta dẫn theo mẹ chồng đến Hoa Kinh gặp lại người thân"
"Vâng ạ", Đồng Nghiệp nhanh giọng đáp, Lý Dung đứng bên cạnh nghe xong liền hiểu Bùi Văn Tuyên đang định làm gì, "Chàng muốn tìm vết nhơ của Hoằng Đức pháp sư sao?"
"Đúng vậy", Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn nàng, "Là loại chứng cứ lập tức có thể tìm được"
Lý Dung nhanh chóng xoay người đến cạnh bàn viết một danh sách, bên trên có viết rõ tên và địa chỉ cụ thể.
Viết xong nàng giao cho Đồng Nghiệp, "Ngươi hãy đi tìm những người trong danh sách này, cứ bảo ngươi đã tìm được tên giang hồ thuật sĩ trước kia lừa họ, bảo họ đến xác nhận"
Đồng Nghiệp ngẩn người, cậu không ngờ Lý Dung sẽ đưa mình danh sách, Lý Dung thấy Đồng Nghiệp vẫn đứng ngẩn người, nhanh chóng dí danh sách về phía cậu, thúc giục, "Cầm nhanh lên"
Đồng Nghiệp lúc này mới có phản ứng, cậu nhanh chóng cầm danh sách rồi lui xuống.
Sau khi người đi rồi, Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, nàng kéo kéo quần áo trên người, bình tĩnh nói, "Sao vậy?"
"Ban nãy trong cung truyền tin đến, báo rằng Nhu phi nương nương truyền Hoằng Đức pháp sư vào cung diện thánh"
Lý Dung sắc mặt như thường, nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Văn Tuyên, "Gã tiến cung diện thánh, chàng có gì để sợ?"
"Sau tết Âm lịch, ta có phái người đi tìm gã", Bùi Văn Tuyên thành thật đáp, Lý Dung nhíu mày, "Chàng tìm gã làm gì?"
"Ta từng nói với Điện hạ, nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề hôn sự của Thái tử Điện hạ thì hãy bảo người này ra mặt, tiên đoán chuyện hôn sự của Thái tử, là biện pháp một lần cho mãi mãi"
"Ta không phải cũng nói với chàng rồi sao...", Lý Dung kiềm chế cảm xúc, "Xuyên nhi đã đồng ý tuyển phi, chàng còn nhọc lòng chuyện này làm gì chứ?!"
Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung nhìn chằm chằm hắn, sau chút im lặng ngắn ngủi, Lý Dung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới nói, "Chàng có để lại chứng cứ gì không?"
"Không có", Bùi Văn Tuyên quyết đoán nói, "Ta cho ám vệ đi tìm gã, không nói ta là ai, cũng không trực tiếp nói về việc của Thái tử.
Ta chỉ cho người thử một lần, sau khi phát hiện lá gan của gã quá nhỏ liền từ bỏ"
"Vậy hiện tại vì sao gã lại tiến cung?", Lý Dung nhanh chóng hỏi.
Nếu lúc trước Bùi Văn Tuyên chỉ thử một lần, không làm ra bất kì hành động thực tế nào, làm sao Nhu phi có thể tìm được gã, cũng như gọi gã tiến cung?
"Đây cũng là điều ta muốn biết"
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, "Đường dây trong cung của ta báo lại, sau khi lão lừa trọc kia tiến cung liền tố cáo nàng, nói rằng có người ở