Bùi Văn Tuyên vừa rời khỏi cung, Phúc Lai liền trình kết quả đối chiếu chữ viết trên lá bùa lên cho Lý Minh.
"Bệ hạ", Phúc Lai cung kính nói, "Chữ viết trên lá bùa, là giả"
Lý Minh cầm lá bùa đặt trên mâm lên săm soi một phen.
Phúc Lai đứng một bên yên lặng chờ đợi, sau hồi lâu, Lý Minh mới thở dài, "Phúc Lai, ngươi biết khi làm quân vương, cái khó nhất là gì không?"
"Bệ hạ hỏi vậy...", Phúc Lai mỉm cười, "Nô tài làm gì hiểu được mấy chuyện như vậy ạ?"
Lý Minh nhìn lá bùa, chốc lát sau, ông đặt lá bùa xuống bàn, đứng dậy, "Chính là những kẻ xung quanh ngươi, ai cũng có thể đang lừa ngươi cả.
Người khác muốn được nghe nói thật chẳng tốn chút công, trẫm muốn nghe nói thật, lại nhận được hàng tá lời nói dối, còn phải tự đi tìm chân tướng.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, sự thật kia, ai cũng biết cả"
Lý Minh ra khỏi Ngự thư phòng, Phúc Lai đi theo phía sau, hai người chậm rãi đi trên hành lang, Lý Minh thong thả nói, "Bọn họ nắm được điểm yếu của ngươi, khống chế cảm xúc của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tìm được sự thật nhưng thực chất, những thứ gọi là sự thật kia, chẳng qua chỉ là thứ được chắp vá từ vô số những lời nói dối thật giả lẫn lộn mà thôi"
"Ngươi cứ nhìn lá bùa này đi, từ việc bắt ép Bùi Văn Tuyên thăng lên chức Lại bộ thị lang đến việc Hoằng Đức nói Bình Lạc âm thầm cấu kết với Thái tử, có chuyện nào mà chẳng đâm thẳng vào suy tư trong lòng trẫm? Biết trẫm lo lắng điều gì, họ liền cho trẫm nhìn thấy cái đấy.
Lá bùa này nhiều điểm sơ hở như vậy, trẫm còn chưa nhìn ra, ngươi nói xem, rõ ràng đang là chuyện giữa Thái tử và Bình Lạc, tại sao lại có thể dính dáng đến Bùi Văn Tuyên?"
"Bệ hạ thánh minh, cuối cùng luôn có thể tự mình giải quyết", Phúc Lai nịnh hót nói, Lý Minh cười nhạo một tiếng, "Thánh minh? Ta thánh minh ở đâu? Lá bùa có vấn đề, chẳng lẽ Bùi Văn Tuyên lại không có vấn đề? Ai biết được những gì hắn nói là thật hay giả?"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Lý Minh nói rồi chợt dừng bước, đưa mắt nhìn mảng hoa cỏ nơi đình viện.
Tháng ba, thời tiết bắt đầu ấm lên, hoa cỏ xung quanh đình tràn ngập sức sống.
Ông cảm thấy có chút mệt, không kiềm được hỏi, "Phúc Lai, ngươi cảm thấy, trong số họ ai mới là người đang nói thật?"
"Bệ hạ khó xử lão nô ạ"
"Nói đi", Lý Minh hờ hững lên tiếng, "Cứ xem như đang nói chuyện phiếm thôi, nói sai cũng không sao"
"Nô tài cảm thấy...!Trên đời này, bất kể là thứ gì, dù bề ngoài có thay đổi ra sao thì bản chất vẫn như cũ", Phúc Lai đắn đo từng câu từng chữ nói, "Không ai sẽ không có lý do gì, hao phí hết sức lực làm chuyện gì đó.
Ngài xem, xét lại từng việc xảy ra, nếu Nhu phi nương nương nói thật, Bùi đại nhân chủ động đi giành chức Lại bộ thị lang, Công chúa lén bảo pháp sư Hoằng Đức trì hoãn hôn sự của Thái tử, vậy việc thừa nhận lá bùa nhân duyên kia thật sự là của mình và Bùi đại nhân nhằm mục đích gì? Nếu Bùi đại nhân nói thật, việc Lại bộ thị lang là có người tính kế hắn và Điện hạ, sau đó còn bị pháp sư Hoằng Đức vu hãm, lại có người dùng lá bùa để ly gián Bệ hạ và họ, vậy thì người đứng sau mọi chuyện, đang âm mưu chuyện gì?"
Lý Minh nghe Phúc Lai nói, chẳng hề lên tiếng.
Ông không ngừng suy ngẫm về ý đồ của mọi người, chẳng bao lâu sau, ông đã thấy đầu hơi đau, không kiềm được nâng tay, xoa xoa trán, "Thôi, không nghĩ nữa"
"Bên ngoài gió lớn, Bệ hạ vẫn nên về nghỉ ngơi đi ạ", Phúc Lai tiến lên trước, đỡ lấy Lý Minh.
Lý Minh cũng mặc ông ta đỡ mình, vừa đi, vừa có chút bất đắc dĩ nói, "Trẫm già rồi, sức khỏe cũng xuống dốc"
"Bệ hạ chỉ là có chút mệt mà thôi"
Phúc Lai thong thả nói, "Nghỉ ngơi một chút liền sẽ khỏe ngay.
Nô tài lập tức sẽ gọi thái y đến, điều dưỡng một chút, Ngài không cần lo lắng"
"Ừm", Lý Minh được Phúc Lai dìu đi vào phòng, Phúc Lai nhìn ông một cái, chậm rãi hỏi, "Bệ hạ, về chuyện hòa ly giữa Phò mã và Bình Lạc Điện hạ, hiện tại phải soạn chỉ ạ?"
Lý Minh nghe Phúc Lai nói vậy, chỉ thấy đầu càng đau hơn.
"Trước đừng bàn đến chuyện đó", ông khẽ phất tay.
Phúc Lai đỡ Lý Minh nằm xuống giường, thấp giọng hỏi, "Còn về chuyện pháp sư Hoằng Đức vì sao tiến cung, có cần điều tra không ạ?"
Lý Minh không đáp, Phúc Lai duỗi tay giúp Lý Minh xoa đầu, ngữ điệu cũng chậm lại, "Nhu phi nương nương tính tình ôn hòa, làm gì cũng đều lấy lệnh của Bệ hạ làm chuẩn.
Hiện tại lại chủ động mang pháp sư Hoằng Đức tiến cung, sau lưng e là có tiểu nhân châm ngòi, nô tài lo rằng..."
"Ngươi đi điều tra đi"
Lý Minh không muốn nghe những thứ này nữa, nhưng cũng biết không thể trì hoãn quá lâu, vì trì hoãn một khắc sẽ khiến mọi chuyện càng khó làm rõ hơn một chút.
Ông phất tay, xoay người sang chỗ khác, "Gọi thái y đến châm cứu cho trẫm"
Phúc Lai đáp một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám hiểu ý, ra ngoài.
Lý Minh vừa nói đau đầu, trong cung liền nháo nhào cả lên, lúc này Bùi Văn Tuyên cũng đã về đến phủ Công chúa.
Khi hỏi Lý Dung đang ở đâu, hắn mới biết được nàng đang ngủ.
Đêm qua lăn lộn một đêm, nàng hẳn cũng mệt mỏi.
Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc, cho người dọn dẹp nội viện xong liền đến thư phòng.
Vừa vào nội viện, hắn liền trực tiếp trở về phòng ngủ, Đồng Nghiệp không khỏi có chút tò mò hỏi, "Công tử không phải nói đi thư phòng sao ạ?"
Bùi Văn Tuyên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc cậu một cái, "Ngoại viện nhiều người, ta và Điện hạ còn đang trong thời gian tranh chấp, đừng để ai biết ta đến thăm Điện hạ"
Đồng Nghiệp có chút không theo kịp, nhưng Bùi Văn Tuyên đã đuổi cậu ra ngoài, "Đứng hầu ở cửa thư phòng đi, ai đến tìm thì cứ nói ta đang ở bên trong làm việc"
Đồng Nghiệp ngơ ngác gật đầu, nhìn Bùi Văn Tuyên bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Sau khi ngẩn ngơ một lát, cậu mới nhớ ra mình phải làm gì, nhanh chóng chạy đến trước cửa thư phòng đứng canh gác.
Lý Dung đêm qua quá mệt, buồn ngủ cực kì, nàng nằm trên giường ngủ, khi Bùi Văn Tuyên vào cũng không biết.
Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, cởi quan phục, khống chế để tiếng nước khi rửa tay không quá lớn.
Lý Dung nghe thấy tiếng nước, rốt cuộc mở mắt, trong lúc mơ màng nhìn thấy hình bóng của một thanh niên, nàng hàm hồ gọi, "Văn Tuyên?"
Tiếng gọi kia như tiếng nỉ non, khiến Bùi Văn Tuyên tức khắc nhớ đến hình ảnh đêm qua.
Hắn đặt tay trong nước, nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc một chốc, đồng thời lên tiếng, "Nàng cứ ngủ đi, ta về rồi"
Lý Dung còn có chút buồn ngủ, nhưng vì còn đang bận lòng chuyện trong cung, nàng dứt khoát nằm bò trên giường, một bàn tay rũ bên mép giường, nhắm hai mắt hàm hồ hỏi, "Phụ hoàng đã nói gì với chàng?"
Bùi Văn Tuyên rửa sạch tay xong liền đến bên cạnh nàng, Lý Dung không mở mắt nhưng cảm nhận được hắn bế mình lên, dịch vào bên trong một chút.
Bùi Văn Tuyên xốc chăn chui vào, lúc này Lý Dung liền duỗi tay qua, quấn lên cổ hắn, chẳng khác gì một chú mèo dựa lên ngực hắn, lẩm bẩm nói, "Có phải ông ấy muốn chúng ta hòa ly không?"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Chưa nói", trong lòng Bùi Văn Tuyên hiện tại chính là ôn hương nhuyễn ngọc, khiến hắn thích đến nỗi không nỡ buông tay, đồng thời lại có chút dày vò.
Hắn nhìn lên tường, tay lại không có mục tiêu vuốt ve lưng Lý Dung, như trấn an một đứa trẻ mà thong thả nói, "Là ta chủ động nhắc đến, ta cáo trạng nàng"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên bật cười, hắn cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi Lý Dung, "Ta có một chú mèo nhỏ luôn chỉ biết cào