Lý Dung nghe thế cũng không nói gì, Bùi Văn Tuyên thấy nàng như thể đang suy tư, không kiềm được gọi, "Điện hạ?"
Lý Dung nghĩ một chốc đột nhiên nói, "Thật ra Hoằng Đức là do chàng giết, đúng không?"
Bùi Văn Tuyên hơi sững người, đang định lên tiếng giải thích, Lý Dung đã dùng quạt đè vai hắn lại.
"Thật ra chàng không cần nhiều lời, vì ta vốn cũng chẳng để ý.
Hiện tại chàng còn nói với ta giới hạn cuối cùng của mình...", Lý Dung ngẩng đầu khẽ cười, "Ta càng sẽ không để ý, chỉ là lần sau nhớ nói trước với ta một tiếng"
Bùi Văn Tuyên có chút cứng đờ đứng yên tại chỗ, sau hồi lâu mới đáp, "Điện hạ nói phải"
Lý Dung không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra trên phương diện tình cảm, nàng và Bùi Văn Tuyên dường như đều quay về năm họ hai mươi tuổi.
Khi đó nàng là một tiểu cô nương, sẽ làm nũng, cũng sẽ tùy hứng.
Mà Bùi Văn Tuyên lúc đó, vẫn còn bị sự bất an thấp thỏm do bị chỉ trích từ tận thủa niên thiếu đeo bám.
Hắn sợ khi đứng trước mặt nàng bản thân không phải là phiên bản tốt nhất, cũng sợ nàng nhìn thấy một mặt đầy dơ bẩn, xấu xa kia của mình.
Lý Dung không kiềm được bật cười, nàng xoay người, chắp tay đặt sau lưng, "Bùi Văn Tuyên, trong mắt ta, dù đen hay trắng đều không thành vấn đề"
"Nhưng khi biết chàng muốn thỏa mãn sự mong đợi chẳng khác gì giấc mơ kia của ta...", Lý Dung đắn đo từng chữ nói, "Ta cũng cảm thấy rất vui"
Nói xong, Lý Dung vẫy tay, "Về thôi"
Bùi Văn Tuyên nhìn theo bóng nàng, cô nương đi trên dãy hành lang dài, đôi tay nắm quạt đặt sau người, dãy tua rua đỏ trên quạt theo động tác của nàng mà khẽ lắc lư.
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên bậc thang, hoạt bát lại đầy sức sống.
Lý Dung rất hiếm khi để lộ ra bộ dáng này trước mặt người khác.
Nàng là người sở hữu trăm ngàn gương mặt.
Khi đối diện với Lý Minh, nàng là trưởng nữ kiêu căng mang theo chút khôn lỏi, khi đối diện với những người khác, nàng là một Bình Lạc Điện hạ cao cao tại thượng, sát phạt quyết đoán.
Chỉ khi trước mặt hắn, nàng mới như một đóa hoa, phá tan lớp băng tuyết, lặng lẽ nở rộ.
Hắn thấy nàng vui vẻ cũng không khỏi mỉm cười.
Thấy Lý Dung đã hoàn toàn đi mất, hắn mới xoay người, trở về phòng ngủ.
Hôm sau lúc tỉnh lại, trong triều cũng đã đến thời gian chính thức điều nhiệm các quan viên.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thông thường, những quan viên thông qua kỳ khảo hạch rất hiếm khi bị thay đổi.
Cho nên cái gọi là xác nhận cuối cùng, chẳng qua là Lý Minh xác nhận danh sách lại một lần, nếu có yêu cầu thay đổi quan viên, ông sẽ bàn bạc riêng.
Lý Minh nhìn thoáng qua danh sách đã xác nhận xong, sau đó nâng mắt nhìn mọi người hỏi, "Chư vị có dị nghị gì về bản danh sách điều động năm nay không?"
Lý Minh vừa hỏi xong, Tô Dung Khanh như thể đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp bước ra.
"Tô ái khanh?", Lý Minh nhíu mày, "Khanh có ý kiến gì khác sao?"
"Bệ hạ", Tô Dung Khanh quỳ xuống, cung kính nói, "Vi thần tài hèn ít học, kinh nghiệm không đủ nhiều, từ ngày nhậm chức Thượng thư tới nay, luôn thấy quá sức và không xứng đáng với chức vị này.
Cho nên, chức Hình bộ Thượng thư, xin Bệ hạ hãy chọn một vị khác ạ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Lý Dung không khỏi đưa mắt nhìn Tô Dung Khanh một cái.
Chủ động nhường lại chức Hình bộ Thượng thư, chuyện này đương nhiên không phải là ý nguyện của y.
Nhưng suy cho cùng, trải qua một chuyện lớn như vậy, bị Lý Minh nắm được nhược điểm, việc Tô Dung Khanh chủ động rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt chức Hình bộ Thượng thư, âu cũng là chuyện thường.
Nhưng nếu Tô Dung Khanh không làm Hình bộ Thượng thư, vậy ai sẽ thay thế y?
Lý Dung đưa mắt nhìn khắp triều đình một vòng, lại nghe thấy Lý Minh nhàn nhạt đáp, "Nếu Tô ái khanh tự mình xin từ chức, trẫm cũng sẽ không làm khó dễ.
Thế này đi..."
Lý Minh suy ngẫm hồi lâu mới thong thả nói tiếp, "Vị trí Hình bộ Thượng thư trước mắt cứ để trống đi, những công việc hằng ngày ở đó sẽ do Tả, Hữu thị lang bàn bạc, cân nhắc, sau đó trực tiếp trình báo cho trẫm.
Tô thị lang thấy thế nào?"
Trực tiếp trình báo tương đương với việc Lý Minh trực tiếp bỏ qua Thượng thư tỉnh và quản lý Hình bộ.
Tô Mẫn Chi nhíu mày, đang muốn lên tiếng lại nghe thấy Tô Dung Khanh cung kính đáp, "Bệ hạ thánh minh"
"Được rồi", Lý Minh gật đầu, tiếp tục nói, "Chư vị còn có ý kiến gì khác không?"
Trên triều không ai nói một lời, Lý Minh liền biết chuyện này đã được quyết định xong.
Ông đóng bản danh sách lại, nhàn nhạt nói, "Thế thì cứ như vậy đi, sau hôm nay, mọi người cứ dựa theo danh sách đến nơi mình được điều nhiệm nhận chức, các công sở cũng phải chuẩn bị quá trình tiếp nhận.
Ngoại trừ việc này ra, còn có chuyện xây lại Tấu sự thính, Lễ bộ cũng phải tranh thủ thời gian chuẩn bị.
Trước khi xây lại Tấu sự thính, tránh để không trì hoãn chính sự, trẫm nghĩ nên xây một tòa Nội Các nhỏ, đảm nhận chức trách của Tấu sự thính, thay trẫm thẩm duyệt, phân loại tấu chương, giúp trẫm phân ưu"
Lý Minh nói xong, cũng không đợi những người khác trả lời đã lập tức nói, "Bùi Nạp Ngôn, Tô tướng, Thượng Quan Thừa tướng, Ninh Quốc hầu, sau này phải làm phiền bốn vị, mỗi ngày dành chút thời gian, giúp trẫm phân loại sổ con.
Nếu các vị đại nhân thấy công việc quá bận rộn, cứ nói trước với trẫm một tiếng, trẫm sẽ sắp xếp lại"
Tấu sự thính vốn là nơi được thế gia dựng nên để kìm hãm Lý Minh.
Hiện tại, Tấu sự thính bị đốt, Lý Minh lại tự mình lập ra một Tấu sự thính tên là "Nội Các", lúc này có biết bao việc cần lo nên cũng không có ai phản đối.
Bốn đại thần bị điểm danh tiến lên hành lễ, bốn người họ có thể nói là đại diện cho các thế lực khác nhau trên triều, làm việc cũng có thể xem là công chính, vì thế chẳng ai dám nói gì thêm.
Lý Minh thấy mọi người không có dị nghị gì liền nói tiếp, "Chỉ là, các vị đại thần ngày thường cũng rất bận rộn, nên ngoại trừ họ, có lẽ còn cần bổ sung một vài quan viên khác nữa, chẳng qua chuyện đó sau này hãy bàn đi"
Lý Dung nghe vậy liền hiểu được ý định của Lý Minh.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hiện giờ thứ mang tên "Nội Các", những nhân viên quan trọng nhất vốn dĩ không phải là bốn vị đại thần ban nãy, mà là những người sau này sẽ được điều nhiệm vào.
Vì suy cho cùng bốn vị kia đều là những quan viên quyền cao chức trọng, ngày thường công việc đã rất bận, công việc ở Tấu sự thính thật ra cũng chỉ là vài chuyện vặt vãnh, phân loại mức độ quan trọng, gấp rút của các sổ con, nhằm giúp Lý Minh giảm bớt áp lực khi phê duyệt.
Nếu không có Tấu sự thính, Lý Minh sẽ không thể nào gánh nổi mọi việc.
Hiện tại, ông lại giao mấy chuyện vặt kia cho các trọng thần, bọn họ sao có thể gánh được?
Song tuy nói công việc ở Tấu sự thính là vặt vãnh, nhưng việc nắm được cửa ải đầu tiên khi sổ con được trình lên lại vô cùng quan trọng, cho nên không ai muốn ủy quyền cho người khác.
Đợi sau này, những người trên thực tế được phê duyệt sổ con, đương nhiên chính là những quan viên được "bổ sung" thêm vào.
Cho nên người được bổ sung là ai chính là chuyện quan trọng nhất.
Lý Dung nghĩ vậy liền dời mắt sang nhìn Tô Dung Khanh.
Mọi chuyện đến nước này, nàng đã loáng thoáng đoán được ý đồ của Tô Dung Khanh khi đốt Tấu sự thính.
Một Tấu sự thính bị Bùi Văn Tuyên giám sát sẽ chẳng thể nào bì được với một Nội Các có thể trải đường cho Túc Vương.
Lý Dung trầm ngâm, lắng nghe Lý Minh cùng các đại thần bàn bạc về việc xây dựng thể chế trong Nội Các kia.
Sau khi hạ triều, Lý Dung ra khỏi cung, vừa lên xe ngựa đã thấy Bùi Văn Tuyên đang đợi nàng.
Nàng không khỏi cười hỏi, "Rõ ràng hạ triều cùng một lúc, mà sao chàng lại đi nhanh như vậy?"
"Vi thần chân dài", Bùi Văn Tuyên rót trà cho Lý Dung, cười nói, "Nếu không thể sóng vai đi thì phải đến trước đợi Điện hạ"
"Mồm mép kinh thật"
Lý Dung vừa bực vừa buồn cười khịa hắn một câu liền xoay người ngồi xuống, bưng ly trà Bùi Văn Tuyên rót cho mình hỏi, "Hôm nay không nhắc đến chuyện khoa cử"
"Hôm nay có quá nhiều chuyện phải lo", Bùi Văn Tuyên nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, "Người cứ chờ ạ, rất nhanh thánh chỉ sẽ được ban xuống thôi"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy, có chút suy ngẫm, "Chàng nói xem, thánh chỉ sẽ đưa cho ai trước?"
"Thế này đi", Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, "Ta và Điện hạ hãy cùng đánh cuộc hai chuyện"
"Đánh cuộc chuyện gì?", Lý Dung nhướng mày, Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc, "Đầu tiên, chúng ta đánh cuộc xem đạo thánh chỉ đầu tiên sẽ cho ai"
"Tiếp theo, chúng ta đánh cuộc xem, đạo thánh chỉ kia, có nội dung gì"
"Được thôi", Lý Dung quyết đoán đồng ý, "Tiền đặt cược thì sao?"
"Điện hạ muốn có cái gì?"
Lý Dung nghe hắn hỏi vậy nhất thời cũng không biết mình muốn cái gì, Bùi Văn Tuyên đều luôn dung túng nàng, cho nên nàng dường như cũng không quá muốn thứ gì.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không nghĩ ra được, liền nói, "Vậy ta sẽ thiếu Điện hạ một việc, sau này khi nào Điện hạ biết mình muốn cái gì thì cứ đến bảo ta thực hiện là được "
"Vậy chẳng phải chàng sẽ bị lỗ rồi sao?"
"Tiền đề là nàng phải thắng ta trước đã"
(Tây: Tuyên không bao giờ làm ăn lỗ vốn nhé )
"Được", Lý Dung gật đầu, "Vậy còn chàng? Chàng muốn cái gì?"
Bùi Văn Tuyên khẽ ho một tiếng, xoay đầu đi, đặt tay lên đầu gối, như có chút ngượng ngùng nói, "Khụ, ừ thì..."
"Hửm?"
"Nhiều năm rồi không thấy Điện hạ ra ngoài du ngoạn"
"Chàng muốn cùng ta ra ngoài chơi sao?"
Lý Dung bật cười, "Không thành vấn đề nha"
"Ừ thì, ta nhớ năm xưa khi theo Điện hạ ra ngoài du ngoạn, Điện hạ nhìn thấy vũ cơ Ba Tư nhảy múa, đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Hôm ấy thời tiết nóng bức, trong thành người qua kẻ lại rất nhiều..."
"Nói trọng điểm", Lý Dung trực tiếp ngắt lời hắn, Bùi Văn Tuyên cũng không thể tiếp tục vòng vo thêm, hắn quay đầu nói thẳng, "Quần áo ta đã mua một bộ, làm theo số đo của nàng, ta biết Điện hạ biết nhảy"
Lý Dung, "..."
Bùi Văn Tuyên nói xong liền luồn hai tay vào trong tay áo, vành tai hắn đỏ lựng, nhưng vẫn nghiêm trang nói, "Điện hạ có muốn đánh cược không?"
Lý Dung không nói gì, chỉ cực kì hưng phấn mà đánh giá Bùi Văn Tuyên, ánh mắt nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại từ dưới lướt lên trên.
Ánh mắt nàng như thể biến thành thực thể, như đang thăm dò gì đó.
Bùi Văn Tuyên cả người cứng đờ, cũng để mặc nàng đánh giá mình, hắn chẳng khác gì lão tăng nhập định, trước sau vẫn giữ vẻ thản nhiên.
"Điện hạ?"
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung rất lâu sau vẫn chẳng nói gì, không khỏi thúc giục nàng.
Lý Dung trào phúng bật cười thành tiếng, nàng nhấc chân ngồi vắt tréo, nghiêng người dựa vào bàn nhỏ, đôi mắt phượng như quyến rũ người khác mà liếc nhìn hắn, ý cười đầy sâu xa, "Được nha"
Bùi Văn Tuyên bưng ly trà bên cạnh lên, bình tĩnh phân tích, "Sau chuyện đêm qua, Bệ hạ đương nhiên sẽ cân nhắc thật cẩn thận.
Đứng từ góc độ của ông ấy, chuyện có thể xác nhận được đó là chuyện của Hoằng Đức, thật sự do Nhu phi cùng Tô gia cấu kết bày ra.
Cho nên nhất định sẽ có một đạo thánh chỉ cho Nhu phi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Mà ba sự kiện còn lại kia, Bệ hạ không thể xác nhận, thứ nhất, người Hoằng Đức chỉ ra và xác nhận rốt cuộc có phải là Tô Dung Khanh không; thứ hai, Tấu sự thính bị cháy rốt cuộc là do ai làm; thứ ba, Điện hạ rốt cuộc có âm thầm cấu kết với Thái tử không.
Cho nên hiện tại, Bệ hạ đại khái sẽ đánh mỗi người 50 đại bản.
Ông ấy rút lại chức Thượng thư của Tô Dung Khanh, mà chúng ta còn chưa bị xử lý, nhưng nó nhất định sẽ đến, cho nên sẽ có một đạo thánh chỉ cho ta hoặc Điện hạ"
Bùi Văn Tuyên nâng mắt, "Vi thần đánh cuộc, thánh chỉ sẽ đến chỗ chúng ta trước"
"Vì sao?", Lý Dung ngẩng đầu nhìn hắn.
"Trực giác thôi, Điện hạ thì sao?"
"Ta đánh cuộc Nhu phi