Trans: Umeshu
Yêu cầu của những thư sinh này không chỉ dọa Nhu phi trắng mặt, còn dọa đông đảo triều thân phía sau bà ta ngây người.
Dùng khoa cử làm biện pháp duy nhất chọn lọc quan viên…
Mệt cho những người này cũng nghĩ ra được.
Quả thực là ý nghĩ hão huyền.
Triều thần nhìn những thư sinh quỳ trên mặt đất, ánh mắt thoáng trở nên ác liệt. Mà thư sinh quỳ trên mặt đất sắc mặt không thay đổi, chỉ nói: “Nếu nương nương đã xuất hiện, chắc hẳn đã chuẩn bị xong vì lời nguyện cầu của đám đệ tử bần hàn chúng ta. Đệ tử bần hàn chúng ta chịu khổ cực mười năm, gánh trên vai niềm hy vọng của gia đình, chỉ cần được công danh. Cha già vì nuôi thảo dân đọc sách, bệnh không dám chữa, không ăn cơm, vất vả lắm nghe được tin tức thảo dân trở thành hương cống, vui mừng đến nỗi trắng đêm không ngủ. Nhưng chưa từng nghĩ đến, hy vọng mười năm của ta lại bị hủy sạch chỉ trong một đêm.”
“Việc này bản cung sẽ tra rõ ràng cho ngươi,” Nhu phi kịp phản ứng, bà ta nhíu mày: “Chỉ là thẩm định tuyển chọn quan viên như thế, không liên quan đến chuyện này.”
“Sao lại không liên quan được!” Thư sinh nói năng khí phách: “Triều đình mở khoa cử, chính là muốn chiêu dụ nhân tài khắp nơi, nhưng dám hỏi nương nương, khoa cử đến giờ đã gần mười năm, nhưng có một vì môn đệ bần hàn môn nào thông qua khoa cử trở thành quan Ngũ phẩm trở lên không?”
Thư sinh nói xong, từ trong tay áo lấy ra quyển trục, trải trên mặt đất: “Những thứ này, chính là quan viên xuất thân không phải quý tộc trong khoa cử gần mười năm nay, nương nương xem xem đến bây giờ bọn họ đang làm những gì. Bây giờ triều đình bị thế gia khống chế, trên dưới tệ nạn kéo dài, chồng chất nguy cơ…”
“Hỗn xược!”
Một vị quan viên chợt hét lớn thành tiếng: “Ngoài cửa cung há lại cho một tên ranh con như người ăn nói xằng bậy, người đâu, lôi hắn xuống!”
Binh lính nghe lệnh tiến lên, mấy sĩ tử thân hình cao lớn lập tức đứng lên, lớn tiếng nói: “Làm cái gì? Mấy người định giết người diệt khẩu, bịt miếng chúng ta sao? Dám làm còn không dám nói? Nhu phi nương nương, đây chính là công đạo ngài muốn lấy cho chúng ta sao?”
Sĩ tử vừa hỏi như vậy, binh lính bèn không dám hành động nữa, bọn chúng quan sát Nhu phi, Nhu phi họ nhẹ một tiếng: “Chuyện này là chuyện lớn, các vị vẫn nên đứng dậy đi, chúng ta xử lý từng chuyện một.”
“Nương nương định xử lý chuyện gì?”
Thư sinh cầm đầu cắn chặt không buông, Nhu phi do dự một lát, đã nghe được những sĩ tử kia nói: “Nương nương không phải định lừa gạt chúng ta vào trong cung trước, sau khi trấn an lại tính toán tiếp đấy chứ?”
Quả thật Nhu phi có ý này, nhưng bị thư sinh vạch trần trực tiếp như vậy, bà ta nhất thời không biết nói gì cho phải.
Bà ta trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: “Bổn cung biết ngươi không yên tâm về ta, có điều chuyện này lớn như vậy, bổn cung cũng không làm chủ được. Nhưng bổn cung cũng xuất thân hàn môn, lúc còn nhỏ phụ thân ta đã bán ta vào trong cung, ngươi nếm qua khổ cực, ta cũng từng trải qua, thậm chí, bởi vì ta là nữ tử, khổ cực càng nhiều hơn ngươi.”
Nhu phi nói mấy câu như vậy, đám người có chút thay đổi sắc mặt, thư sinh im lặng, Nhu phi hít sâu một hơi, tự mình đến đỡ hắn: “Ngươi cứ yên tâm, có thể cho ngươi công đạo, bổn cung thịt nát xương tan cũng sẽ cho. Các ngươi đứng lên trước hết đi, chờ lát nữa, ta cùng Túc vương điện hạ đến Đốc tra tư, các người cùng đi, oan khuất của các ngươi, chúng ta từng bước xử lý, tuyệt đối sẽ không qua loa với mọi người.”
Thân phận của Nhu phi chính là vũ khí sắc bén nhất của bà ta, bà ta nói ra những lời này, cộng thêm đôi mắt đỏ lên, tựa như không tin bà ta chính là tội lỗi của ngươi.
Thư sinh kia còn muốn nói tiếp đôi điều gì đó, thư sinh bên cạnh đã nhận lời ngay, thư sinh dẫn đầu làm lớn chuyện thấy tình cảnh như vậy, do dự một lát, cuối cùng vẫn để Nhu phi đỡ lên, sau đó Nhu phi trấn an bọn họ một lượt, để người dẫn những sĩ tử này trùng trùng điệp điệp đi về hướng Đốc tra tư.
Trấn an được nhóm sĩ tử, Nhu phi dẫn Túc vương cùng quần thần trở lại triều đình, Nhu phi để Lý Thành ghi chép lại một lượt chuyện ban nãy, Lý Thành nghe theo sự chỉ dẫn của Nhu phi, sau khi ấp úng nói xong chuyện này, Lý Minh im lặng không lên tiếng.
Tất cả mọi người đều chờ câu trả lời của Lý Minh.
Điểm mấu chốt nhất trong chuyện này, sớm đã không nằm ở chuyện những sĩ tử này bị mạo danh, mà là chuyện những sĩ tử này nói muốn thay đổi cách tuyển chọn quan lại.
Những sĩ tử này đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng là có người gợi ý, nếu như nói trước đó mọi người còn phỏng đoán đây là tranh chấp phe cánh trong nội bộ quan viên triều đình, lúc này không thể không nghi ngờ, những người này là Lý Minh sắp xếp.
Lý Minh ý đồ chèn ép thế gia đã hơn mười năm, từ khi ông ta bắn đầu trọng dụng Bùi Lễ Chi, mở khoa cử, cố gắng đề bạt hàn môn, thậm chí sau này sủng ái Nhu phi, phong tước cho Túc vương, không có chỗ nào không phải là đang chèn ép bọn hắn.
Hôm nay những thư sinh này đưa ra đề nghị, nhìn như là đòi một cái công đạo cho bọn họ nhưng cuối cùng người được hưởng lợi lớn nhất trên triều đình này chính là Lý Minh đang ngồi trên ghế vàng.
Ở trong lòng mọi người suy đoán suy nghĩ của Lý Minh, mà Lý Minh chỉ nhấp một ngụm trà, không nói gì, rồi bãi triều.
Chờ sau khi bãi triều, Bùi Văn Tuyên nhanh chóng nhìn về phía Lý Dung, Lý Dung căn bản không nhìn hắn, trực tiếp đi về ra khỏi đại điện.
Trong lòng Bùi Văn Tuyên nhất thời gấp gáp, quay người bước nhanh muốn theo kịp Lý Dung, nhưng còn chưa đi ra đại điện đã bị thái giám ngăn lại, đối phương thấp giọng nói: “Đại nhân, bệ hạ bảo ngài qua.”
Bùi Văn Tuyên dừng chân, hắn hít sâu một hơi, để bản thân tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Ta đi qua ngay.”
Cứ như vậy, trong lúc qua lại đôi câu, Lý Dung đã đi xa.
Bùi Văn Tuyên nhìn bóng lưng Lý Dung, qua một lát, hắn cất bước đi ra đã nhìn thấy Tô Dung Khanh đứng ở cửa.
Bùi Văn Tuyên không để ý đến tâm tình của hắn, lúc lướt qua hắn, Tô Dung Khanh đột nhiên mở miệng: “Cái tên Ôn Hành Chi kia là người của ngươi.”
Ôn Hành Chi chính là người cáo trạng ngày hôm nay. Bùi Văn Tuyên nghe Tô Dung Khanh tra hỏi, chỉ cười cười: “Tô đại nhân đang nói gì, ta nghe không hiểu.”
Nói rồi hắn cất bước ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên đi gặp Lý Minh, Lý Dung vừa ra đến cửa cung đã bị người của Lý Minh ngăn lại.
Người của Lý Minh muốn quan ấn Đốc tra tư của nàng, nàng cũng không mập mờ, trực tiếp quăng quan ấn đã chuẩn bị xong ra, trở về xe ngựa, lạnh lùng nói: “Đi.”
Xe ngựa ra khỏi hoàng cung, Lý Dung cảm thấy xung quanh yên tĩnh trở lại, nàng ngơ ngác ngồi đó, kéo dài hồi lâu, nàng mới lấy lại tinh thần.
Nàng dựa trên vị trí ngồi, nhất thời có chút mệt mỏi.
Trước đó nàng đã hỏi Bùi Văn Tuyên chuyện liên quan đến những thư sinh này, hắn cố ý đổi chủ đề, lúc ấy nàng đã biết, Bùi Văn Tuyên không muốn để nàng tham dự chuyện này, chắc là hắn đang mưu tính một số chuyện nàng không thích.
Bây giờ mặc dù có chút không rõ cụ thể hắn nghĩ gì, nhưng đại khái suy nghĩ của hắn, xem như nàng cũng sáng tỏ.
Hắn muốn vào lúc này, sửa tuyển chọn chế độ quan lại.
Chuyện cải cách tuyển chọn quan lại này, là chuyện bọn họ tranh cãi rất nhiều năm ở đời trước.
Nàng thích thế gia tiến cử, bởi vì chuyện làm quan thế này, quan trọng nhất không phải là học vấn cao bao nhiêu mà là có thể làm việc. Chế độ khoa cử hàng năm đều cho ra một nhóm lớn thư sinh, nhưng những thư sinh gật gù đắc ý kia ngoại trừ đọc sách, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, thỉnh thoảng có một số người thông minh, phần lớn cũng tâm thuật bất chính.
Học thành văn võ nghệ cuối cùng vẫn cống hiến cho Hoàng đế. Những con cháu xuất thân hàn môn này, từ khoảnh khắc bắt đầu đọc sách đã xác định chính là để làm quan, đây cũng là điều đã định trước, làm quan đối với bọn họ mà nói chính là một mối làm ăn, cho nên sau khi nhậm chức, tham ô nhận hối lộ, nhiều lần cấm không được.
Nhưng Bùi Văn Tuyên yêu khoa cử, cho dù người khoa cử chọn ra thường không thích hợp chốn quan trường, Bùi Văn Tuyên cũng thấy không quan trọng.
Bởi vì hắn càng để tâm đ ến sự công bằng chính trực.
Cho dù là cách thức này không thích hợp, nhưng đây là cách tốt nhất có thể chứng minh sự công bằng chính trực.
Bây giờ Bùi Văn Tuyên muốn sửa quy chế tuyển chọn quan lại lúc này, đương nhiên không phải là vì công bằng chính trực gì đó.
Hắn có lý do của hắn nhưng hắn không nói cho nàng biết.
Thậm chí hắn còn cố ý giấu nàng. Bất kể là nàng từng nói bao nhiêu lần để hắn tín nhiệm nàng một chút, trong xương tủy của hắn vẫn luôn không tin nàng.
Lý Dung cười giễu, nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến hành động kế tiếp của Bùi Văn Tuyên. Cụ thể là hắn có dự tính thế nào…
Lý Dung suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn quyết định, nàng muốn chính miệng hỏi hắn xem sao.
Lý Dung nghĩ đến điều này, vén màn xe, quay đầu nói với người ngoài xe: “Đến phủ mới, bảo Thôi Ngọc Lang đến phủ mới tìm ta.”
Ngôi nhà nàng mua bên cạnh phủ đệ của Bùi Văn Tuyên rốt cuộc đã xong, nàng để dưới danh nghĩa người khác, hiện giờ cũng gần như có thể vào ở rồi.
Sau khi đưa nàng đến phủ mới, ở trong phòng tùy tiện tìm một ghế bập bênh, nằm xuống.
Nàng thoáng ngủ một giấc đã nghe thấy bên ngoài thông báo Thôi Ngọc Lang đã chạy tới.
Lý Dung thấy hắn đến hùng hùng hổ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao thế?”
“Điện hạ…” Thôi Ngọc Lang có chút gấp gáp: “Những thư sinh kia vậy mà muốn sửa chế độ tuyển chọn quan lại, ngàu có biết chuyện này không?”
Lý Dung nghe hắn nói thế, gật đầu: “Biết.”
“Vậy sao ngài không thông báo sớm cho vi thần một tiếng?” Thôi Ngọc Lang điều chỉnh một chút giọng điệu, để bản thân cố gắng kiên nhẫn một chút: “Hôm nay Nhu phi nhận bản án, quay về bèn dạy dỗ ta, nếu như không cẩn thận, ta rất dễ thất bại lập tức ở chỗ bà ta.”
“Ngươi nói với bà ta như thế nào?” Lý Dung thấy Thôi Ngọc Lang sốt ruột, sắc mặt không đổi, bưng chén trà, hỏi hững hờ.
“Chính là dựa theo trước đó mà nói…” Thôi Ngọc Lang thấy Lý Dung bình thản, sắc mặt trở lại bình thường: “Ta nói cho bà ta biết chuyện những thư sinh này cáo trạng, để bà ta dùng chuyện này lập uy cho Đốc tra tư, lại phân tích ý của bệ hạ, khiến bà ta tin tưởng bệ hạ hy vọng bà ta nhận vụ án này, mới lừa được bà ta.”
“Sau đó thì sao?”
Lý Dung uống trà, Thôi Ngọc Lang nhíu mày: “Bà ta lên triều đình tiếp nhận bản án, rồi dẫn Túc vương đến Đốc tra tư, trước khi đi bà ta còn thấp giọng nói với ta, nói ta hại chết bà ta rồi. Điện hạ…” Thôi Ngọc Lang có chút bất an: “Nên làm thế nào mới tốt?”
Nhu phi có thể đi tra bản án mạo danh thi đỗ ở khoa cử nhưng lại không dám động vào chế độ quan lại. Những thư sinh này được một tấc lại muốn tiến một thước, Nhu phi giận kẻ nghĩ kế cho mình là Thôi Ngọc Lang cũng là chuyện bình
thường.
Lý Dung cầm chén trà, nàng suy tư, sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “Bà ta nếm được ngon ngọt là được rồi.”
Thôi Ngọc Lang ngẩn người, Lý Dung chỉ nói: “Vở diễn này là bệ hạ sắp xếp, Nhu phi nguyện ý nhận lấy, bệ hạ sẽ trấn an bà ta.”
“Con người Nhu phi… quá để ý đến bệ hạ.” Lý Dung mỉm cười: “Bệ hạ sẵn lòng trấn an, không sao.”
Thôi Ngọc Lang nghe lời Lý Dung nói, hơi ngẫm nghĩ, rốt cuộc gật đầu.
Lý Dung nói chuyện kế tiếp cùng hắn một lúc rồi để người tiễn Thôi Ngọc Lang xuống.
Sau đó nàng ăn cơm trong nhà, chờ đến khi trời tối, nàng để Triệu Trọng Cửu đi tìm quản gia của Bùi phủ.
Quản gia của Bùi phủ là tâm phúc của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung nói muốn qua đây, đối phương lập tức đi dựng một cái thang bên tường, lọc người xong xuôi, sau đó nghênh đón Lý Dung vào.
Hắn biết Lý Dung có ý nghĩa thế nào với Bùi Văn Tuyên, vì thế hắn căn bản cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn Lý Dung đến phòng ngủ.
Lý Dung có hơi mệt mỏi, dứt khoát nằm ở trên ghế bập bênh ở phòng ngủ nhắm mắt nghỉ ngơi, căn dặn quản gia: “Chờ người trở về, thì trực tiếp dẫn đến phòng ngủ.”
Quản gia cung kính đáp vâng, Lý Dung vẫy tay: “Trước tiên lui xuống đi, ta mệt rồi.”
Quản gia dẫn người ra ngoài, chỉ còn một mình Lý Dung ở trong phòng nên không đốt đèn.
Nàng đợi Bùi Văn Tuyên, chờ đến đêm, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc từ trong cung đi ra.
Lý Minh lôi kéo hắn trao đổi rất lâu, chuyện hôm nay tiến triển đến có chút vượt qua ngoài dự liệu của hắn và Lý Minh, không thể không làm một số việc điều chỉnh.
Nhiều chuyện mọc lên, Bùi Văn Tuyên không thể phân thân nhưng trong lòng hắn còn có một Lý Dung. Hắn vội vã hồi phủ, căn bản không để người gác cổng thông báo với quản gia đã trực tiếp đi về phía phòng ngủ của mình.
Người gác cổng nhìn thấy hắn trở về gấp gáp, nhanh chóng để người đi thông báo với quản gia, chỉ là quản gia còn chưa kịp nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, hắn đã tiến vào phòng ngủ.
Hắn đến cửa còn đang dặn dò Đồng Nghiệp chuẩn bị xong xuôi xe ngựa, thấp giọng nói: “Ta thay y phục, giờ đi đến phủ công chúa.”
Đồng nghiệp gật đầu, Bùi Văn Tuyên đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng ngủ không đốt đèn, Bùi Văn Tuyên cũng lười châm lên, dựa theo ánh trăng tìm đến sau bình phong, túm được một bộ thường phục của mình, đã bắt đầu cởi qu@n áo chuẩn bị thay lên rời đi.
Chỉ là hắn mới cởi đai lưng, đã nghe thấy giọng nữ nhân trong trẻo vang lên trong phòng: “Chàng còn định đi đâu?”
Động tác Bùi Văn Tuyên cứng đờ, hắn nhanh chóng theo giọng nói giương mắt, đã nhìn thấy trên chiếc ghế bập bênh, một nữ tử tựa như yêu tinh xinh đẹp trong sách miêu tả, nhắm mắt nằm yên tĩnh, chậm rãi nói: “Ta chờ chàng cả ngày rồi.”
Lúc nói chuyện, Đồng Nghiệp đứng ở cửa, nói khẽ: “Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Bùi Văn Tuyên nghe thấy lời này, lập tức quay đầu: “Không đi.”
Đồng Nghiệp mờ mịt: “Hả?”
Đang nói chuyện, quản gia đã đi đến cửa, nhìn thấy Đồng Nghiệp ở cửa, quản gia nhỏ giọng nói: “Công tử tiến vào rồi?”
Đồng nghiệp gật đầu, còn không đợi quản gia giải thích, đã nghe thấy Bùi Văn Tuyên ở bên trong bình tĩnh nói: “Tất cả đi xuống đi, ta muốn đi ngủ.”
Đồng Nghiệp và quản gia đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đồng nghiệp kịp phản ứng, trả lời: “Vâng.”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hạ nhân rời đi, Bùi Văn Tuyên cầm áo khoác trong tay, sau một khi bình tĩnh lại, cuối cùng hắn cũng có hành động.
Hắn chậm chạp không buông áo ngoài xuống, tìm chủ đề: “Nàng… sao nàng lại đến đây?”
“Ta có rất nhiều nghi vấn, muốn mời Bùi đại nhân giải đáp.”
Giọng Lý Dung rất nhẹ, rơi vào trong tim Bùi Văn Tuyên giống như là lưỡi dao cứa qua.
“Mong rằng Bùi đại nhân vui lòng chỉ giáo.”
Lý Dung nói rồi mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời trong ánh trăng mang theo mấy phần sắc bén.
Nàng nhìn Bùi Văn Tuyên đang đứng trước mắt, nàng và hắn trong trí nhớ giống như chính khách, lạnh lùng, trầm ổn, rõ ràng trông có vẻ như con thỏ bình thường vô hại nhưng luôn lộ răng nhanh trong những lúc lơ đãng lộ.
Nàng đã làm xong công tác chuẩn bị, chờ câu trả lời của Bùi Văn Tuyên, mà Bùi Văn Tuyên sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, đột nhiên có hành động.
Hắn đi đến bên giường ngồi xổm trên mặt đất, ở dưới giường đào ra những thứ gì đó.
Lý Dung nhíu mày: “Chàng làm gì thế?”
Bùi Văn Tuyên không để ý đến nàng, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên âm thanh hỗn loạn, Bùi Văn Tuyên từ dưới giường rút ra được một ván giặt đồ nhìn qua có chút cũ kỹ.
Sau đó hắn xách theo ván giặt đồ trở lại, vỗ bụi trên mặt ván, đặt trước mặt Lý Dung. Sắc mặt thản nhiên lại bình tĩnh, vén vạt áo lên, quỳ xuống ngay trước mặt Lý Dung.
Lý Dung có chút khiếp sợ, sau đó nhìn Bùi Văn Tuyên vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nàng phạt ta đi, đừng nói chuyện với ta như thế.”
“Chuyện ta làm ta nhận, không sai, ta muốn thay đổi chế độ tuyển chọn quan lại.”
“Ta biết Tô Dung Khanh muốn lấy vụ án này làm khó Thái tử điện hạ, với tính tình của Thái tử điện hạ, cuối cùng hắn cũng sẽ nhận lấy bản án này. Một khi Thải tử tiếp nhận bản án này, vậy bất kể tiến hay lùi đều sẽ thua. Cho nên ta đã sớm tìm đến bệ hạ, báo vụ án này cho ngài ấy, sau đó thương nghị với ngài ấy, dứt khoát mượn vụ án này để sửa lại quy chế tuyển quan lại.”
Lý Dung nhíu mày, trên mặt Bùi Văn Tuyên là dáng vẻ thấy chết không sờn, nói rõ ràng ngọn nguồn: “Thư sinh nói chuyện hôm nay là người của ta, đây là ta đã sắp xếp ổn thỏa. Ta và bệ hạ cũng đã trao đổi xong, hôm nay ta sẽ chủ động tiếp nhận vụ án này, sau đó nói xong ở trên triều đình, chuyện này do ta toàn quyền phụ trách, tiếp nhận lời tố cáo và yêu cầu sửa quy chế tuyển quan lại những thư sinh này, bệ hạ sẽ ép Thái tử nhận án, Thái tử không nhận, ta sẽ đứng ra nhận lấy, là người của Thái tử sẽ dốc toàn lực ủng hộ ta nhận bản án, ta nhân cơ hội khiến triều thần chấp thuận, án này ta sẽ toàn quyền phụ trách. Đợi sau khi lấy được sự chấp thuận của triều thần, ta sẽ xuất cung nhận án, sau đó dưới sự ủng hộ của bệ hạ, một tay thúc đẩy chuyện này.”
“Làm liều!”
Một tay Lý Dung đập trên tay vịn ghế: “Hôm nay chàng để bọn họ đề ra những yêu cầu này, cho chàng mấy trăm năm chàng cũng không làm được!”
“Ta biết.” Bùi Văn Tuyên lập tức đáp lại: “Cho nên nguyện vọng thật sự của ta cùng bệ hạ không phải là thật sự muốn hủy bỏ chế độ đề cử, chỉ là muốn để sĩ tử xuất hiện ở khoa cử lần này có thể có một nơi để đi mà thôi. Trước tiên ta đưa một số yêu cầu bất khả thi, lại tiếp xúc lâu dài với bọn họ, chờ ta đề xuất yêu cầu chân chính, bọn họ cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn rất nhiều.”
“Như vậy, đầu tiên bệ hạ sẽ không nhìn chằm chằm vào Thái tử, Thái tử cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan muốn hay không muốn nhận bản án này.”
“Thứ hai, bệ hạ phát triển chế độ khoa cử, vậy tất nhiên sẽ hình thành mâu thuẫn với thế gia, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè của ta, bệ hạ trở thành kẻ địch của thế gia, sự khoan nhượng của thế gia đối với Thái tử sẽ cao hơn rất nhiều. Sức khoẻ của bệ hạ cùng lắm không trụ nổi hai năm, hàn môn quật khởi cũng không nhanh như vậy, dự định của Tô Dung Khanh là muốn từng bước từng bước dồn ép Thái tử mất đi sự ủng hộ của thế gia, mà điều chúng ta muốn chính là để Thái tử dưới tình huống không bị thế gia khống chế, tiếp tục giữ lấy sự ủng hộ của thế gia. Mà biện pháp đơn giản nhất, chính là tạo ra cho Thái tử và thế gia có chung một kẻ địch.”
“Thứ ba, ta hy vọng cố gắng hết sức có thể lúc bệ hạ còn sống, giải quyết mâu thuẫn giữa thế gia và vương quyền, để khi Thái tử đăng cơ có thể có một triều đỉnh ổn định. Ta biết nàng muốn Thái tử điện hạ có thể làm một quân chủ có tài có đức, lưu lại mỹ danh trên sử sách. Nhưng thanh đao cũng nên có người vung, không phải Thái tử thì cũng là bệ hạ.”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói những lời này, nàng cúi đầu không nói.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng im lặng, trong lòng có hơi khó chịu, nhưng sắc mặt hắn bình tĩnh, chỉ nói: “Ta biết nàng sẽ không đồng ý. Xưa nay nàng không cảm thấy khoa cử có thể tuyển chọn ra người gì có thể dùng được, cho nên ta cũng không nói cho nàng biết, chính là sợ nàng ngăn cản.”
“Ta biết nàng để ý ta giấu nàng những chuyện này nhưng lặp lại một lần nữa ta vẫn sẽ giấu nàng. Nàng muốn phạt thì phạt đi…” Âm thanh của Bùi Văn Tuyên, sau khi do dự một lát, giọng điệu hắn yếu đi: “Phạt xong rồi, đêm nay ở lại, được không?”
Lý Dung không nói lời nào, nàng lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.
Sự im lặng của nàng là từng vết hành hạ hắn, Bùi Văn Tuyên không khỏi có chút hối hận, tranh luận với nàng làm cái gì chứ?
Chuyện này cũng làm rồi, hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, thẳng lưng, giằng co với nàng.
Một lúc sau, Lý Dung mệt mỏi lên tiếng: “Bùi văn Tuyên.”
“Không phải ta không vui khi chàng cố gắng thúc đẩy chế độ khoa cử…” Nàng nâng mắt nhìn hắn, cúi đầu lên tiếng: “Ta chỉ lo lắng cho chàng.”