Vấn đề này còn xấu hổ và khó khăn hơn việc ngăn cản hắn cưới vợ.
Bùi Văn Tuyên không nói gì, trong lòng không ngừng xoay chuyển, tính toán xem bằng cách nào có thể vừa ưu nhã vừa không mất thể diện nói ra bản thân muốn khất nợ.
Bà ta nhìn hắn, ý cười vẫn treo trên mặt nhưng trong mắt đã lóe lên vài phần trào phúng như xem kịch vui.
Sau vài phút, Bùi Văn Tuyên mới có chút tinh thần, nhưng vừa định mở miệng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng gọi gấp gáp, “Đại công tử! Đại công tử!”
Tất cả mọi người đều quay đầu sang, Bùi Văn Tuyên nhìn người vừa chạy qua cửa, chỉ cần nghĩ một chút liền biết có thể thánh chỉ ban hôn đã đến.
Người hầu đó thở hổn hển dừng trước mặt Bùi Văn Tuyên, lắp bắp nói, “Thánh chỉ… Đại công tử… Ở cổng…”
Không đợi hắn nói hết, Bùi Văn Tuyên đã mỉm cười quay người đi thẳng ra cổng.
Nô tì đến đòi tiền lúc này mới phản ứng lại, bà ta nhanh chóng tiến lên truy vấn, “Thánh chỉ gì?”
“Người bên ngoài từ trong cung đến”, sau khi hồi phục hô hấp, người hầu kia giải thích, “Muốn mọi người ra lĩnh chỉ, các lão gia phu nhân đều đã ở đó, dường như sắp có chuyện rất lớn sẽ xảy ra”
Nghe thấy thể, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy ra tiền viện, muốn tận mắt xem xem rốt cục đang xảy ra chuyện gì.
Khi Bùi Văn Tuyên đến cổng đã thấy tất cả người ở Bùi gia đã ở đó. Đại nhi tử của Bùi Lễ Hiền- Bùi Văn Đức, thấy Bùi Văn Tuyên đi đến liền cười trào phúng nói, “Ngày thường đã biết tính khí của đại ca lớn hơn người, không ngờ đại nhân trong cung đến, tính tình vẫn như cũ không đổi”
“Văn Đức”, hai tay Bùi Lễ Hiền luồn trong tay áo đứng ở phía trước, chầm chậm mở mắt ra giáo huấn, “Câm miệng”
Bùi Văn Tuyên đi đến trước mặt Bùi Lễ Hiền, Bùi Lễ Văn cung kính hành lễ, “Nhị thúc, tam thúc”
Sau đó lại quay đầu nhìn qua mẫu thân Ôn thị đã rất lâu không gặp mặt, “Mẫu thân”
Ôn thị khẽ gật đầu với hắn, thần sắc mang theo chút mệt mỏi. Mọi người trong Bùi gia đều có mặt, Bùi Lễ Hiền liền đi ra phúa trước cùng thái giám đang cầm thánh chỉ nói, “Công công, trên dưới Bùi phủ đều đã tề tựu, mời Ngài”
Vị thái giám kia mỉm cười gật đầu, Bùi Lễ Hiền lui về sau liền nghe thái giám kia the thé hô to, “Quỳ…”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, thái giám bắt đầu đọc thánh chỉ. Nội dung trước tiên toàn là khen ngợi Bùi Văn Tuyên, nghe thấy những lời có cánh kia, ai nấy đều âm thầm nhìn về phía hắn.
Thần sắc Bùi Văn Tuyên bình tĩnh, đợi đến sau, khi vị kia đọc đến đoạn “Thái hậu biết được vô cùng vui vẻ, đặc biệt ban hôn với Bình Lạc Công chúa”, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, những người hầu chen chúc ở phía sau thì mở trừng hai mắt, cảm thấy có chút si ngốc.
Bùi Văn Tuyên ung dung lĩnh chỉ, vị Thái giám kia đánh giá hắn từ trên xuống dưới sau đó nói, “Bình Lạc Công chúa trước nay đều được Bệ hạ sủng ái, Bùi đại nhân thật có phúc khí”
“Tạ cát ngôn của công công”
Bùi Văn Tuyên hành lễ, cử chỉ đoan chính khiêm nhường.
Sau khi tuyên thánh chỉ, người trong cung lần lượt trở về. Khi tiễn họ xong, Bùi Văn Tuyên mới cầm thánh chỉ quay lại nhìn Bùi Lễ Hiền.
Bùi Lễ Hiền hai tay vẫn luồn trong tay áo, thần sắc bình tĩnh nói, “Được Bệ hạ ban hôn là phúc khí của ngươi. Sau này nhớ phải hầu hạ công chúa cẩn thận, đừng làm mất mặt Bùi gia chúng ta”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Hắn vốn nghĩ muốn hành lễ với ông ta nhưng vừa nghe mấy lời kia xong lại cảm thấy có vài phần không đúng. Nghe thế nào cũng như bản thân là một cô dâu nhỏ sắp về nhà chồng…
Nói câu kia xong Bùi Lễ Hiền quay đầu nhìn những người phía sau, “Đều trở về đi”
Bùi Lễ Hiền trong nhà đã quen nói một không nói hai, tất cả nghe ông nói thế cũng không dám nán lại, lục tục tản đi. Chỉ có Bùi Văn Đức trước khi đi không nhịn được khích bác Bùi Văn Tuyên vài câu, “Đại ca phúc khí lớn thật đấy, sau này có thể dựa vào Công chúa kiếm cơm rồi”
“Đúng vậy!”, Bùi Văn Tuyên phủi phủi tay áo, sắc mặt bình tĩnh, “Nhị đệ ghen tị à? Nhưng đáng tiếc…”, không đợi Bùi Văn Đức nói xong, Bùi Văn Tuyên khẽ cười lên tiếng, “Với dung mạo của nhị đệ thật sự không có cơ hội cưới được Công chúa. Cuộc đời này ngoài dựa dẫm vào cha mình, đệ không còn ai để dựa vào đâu”
“Huynh!”
“Văn Tuyên”, Bùi Văn Đức còn chưa kịp nóng giận thì Ôn thị đã vội vã tiến đến. Bà vô cùng lo lắng nhìn Bùi Văn Đức một cái. Thấy Ôn thị nhìn mình, gã cũng không thể tiếp tục cãi nhau với Bùi Văn Tuyên, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối nên chỉ đành hành lễ rời đi.
Khi Bùi Văn Đức đi rồi, Ôn thị mới kéo tay Bùi Văn Tuyên, vội vàng nói, “Con đi theo ta”
Tiếp đến Ôn thị kéo hắn về viện của mình.
Bùi Văn Tuyên biết Ôn thị muốn nói gì, tuy trong lòng có vài phần bất lực nhưng vẫn theo bà về viện. Vừa bước vào phòng, Ôn thị cho tất cả lui xuống rồi gấp gáp hỏi hắn, “Chuyện ban hôn này con đã sớm biết đúng không?”
Bùi Văn Tuyên ung dung tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn hiểu được, lúc trước bản thân tham gia xuân yến còn giúp đỡ Lý Dung phá án nên chuyện hai người sớm có tiếp xúc với nhau đã không thể che giấu.
Cuối cùng hắn thản nhiên thừa nhận, “Con biết”
“Con biết, vậy mà một chuyện lớn thế này con không nói với mẹ một tiếng?”
Ôn thị nghe Bùi Văn Tuyên nói, nhất thời thanh âm có chút cao hơn, “Trong lòng con rốt cục có người mẫu thân này không?!”
“Nếu con nói với mẫu thân”, Bùi Văn Tuyên tự mình rót trà bình tĩnh nói, “Vậy Người có thể kháng chỉ hay có thể cùng Bệ hạ thảo luận không?”
Ôn thị hơi ngẩn ra, sau hồi lầu, bà vô lực ngồi xuống, nước mắt không ngừng chảy dài, “Là mẹ không tốt, để con chịu ủy khuất. Nếu phụ thân con còn sống, ông ấy nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra… Mối hôn sự này thật không phải chuyện tốt, có vị Công chúa nào có tính tình tốt đâu?”
Bùi Văn Tuyên thấy Ôn thị khóc lóc kể lể, do dự hồi lâu cuối cùng mới lên tiếng, “Chuyện này là con nguyện ý”
Ôn thị có chút khó tin ngẩng đầu, Bùi Văn Tuyên suy nghĩ hồi lâu, nâng mắt nhìn bà, ôn hòa nói, “Mẹ, vị cô nương này là con tự mình cầu xin Bệ hạ”
“Là con cầu xin?”
Ôn thị vẻ mặt chấn kinh, “Con đang yên đang lành, sao lại cầu xin được cưới Công chúa?”
“Công chúa không phải rất tốt ư?”, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, “Công chúa cũng là một cô nương bình thường, nàng ấy là người rất tốt, khi gặp rồi Người sẽ hiểu thôi”
“Con uống nhầm thuốc mất hồn hay gì đó rồi đúng không”, Ôn thị nói xong lại tiếp tục khóc, “Ta biết con đang an ủi ta, từ nhỏ con đã thích Chân Chân, tính tình con rất giống phụ thân, nào có việc dễ dàng thích thêm một người khác”
“Mẹ”, Bùi Văn Tuyên khóc không được cười cũng chẳng xong, “Sau này Người đừng ăn nói lung tung thế nữa”
“Con là con trai của ta, là tâm can của ta”, Ôn thị khóc đến nổi có chút khó thở, Bùi Văn Tuyên nhanh chóng vỗ lưng giúp mẫu thân mình, “Tâm tư của con chẳng lẽ ta không hiểu? Ta không ngăn được việc nhị thúc đến Tần gia làm càn, cũng không ngờ Tần Lam bên đó nghe nhị thúc con nói một hồi liền bảo muội muội của y không thể gả vào Bùi gia, trực tiếp hồi hôn. Đều là ta hại con, hiện tại còn phải để con an ủi ta…”
“Mẹ…”, Bùi Văn Tuyên không chịu nổi Ôn thị khóc lóc, bà ấy đã lớn tuổi thế này rồi nhưng vẫn như cũ tính tình thế này, hắn chỉ đành tốt bụng khuyên nhủ, “Nàng ấy rất tốt, con thật sự rất thích nàng ấy. Vì để cưới được nàng con đã hao phí rất nhiều tâm tư. Người sau này vạn lần đừng nói gì lung tung trước mặt nàng. Nếu Người thật sự muốn tốt cho con, muốn con có một hôn sự tốt, vậy thì cầu xin Người về sau đừng nhắc đến Tần Chân Chân và sống hòa thuận với Công chúa được không ạ?”
Ôn thị nghe Bùi Văn Tuyên an ủi mình, bán tín bán nghi ngẩng đầu, “Con không phải đang lừa ta đó chứ?”
“Con có thể lừa mẹ sao?”, Bùi Văn Tuyên than một tiếng, “Con thật sự thích nàng ấy”
“Vậy Tần Chân Chân thì sao?”
Ôn thị cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Bùi Văn Tuyên đưa tay đỡ trán, “Lúc ấy đầu óc con không tỉnh táo, con đã lớn nhường này rồi, chẳng lẽ không phân biệt được thích hay không thích sao?”
“Cái này…”, Ôn thị do dự vài phút, dường như đã bị thuyết phục, chậm rãi nói, “Con nói cũng đúng”
Bùi Văn Tuyên có chút kì quái ngẩng đầu hỏi, “Người cảm thấy con không thích Tần Chân Chân?”
“Con chính là tính tình trẻ con”, Ôn thị dịu dàng nói, “Tình cảm phải như giữa ta và phụ thân con mới đúng. Không gặp sẽ nhớ, gặp rồi lại rung động, hai người khi ở bên nhau sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật mau. Cho dù cha con chỉ tùy ý trêu chọc vài câu ta đã cảm thấy vô cùng có ý nghĩa”
Nói rồi, trên mặt Ôn thị mang đầy nét hoài niệm. Bùi Văn Tuyên biết mẫu thân đang nhớ đến phụ thân, hắn trầm mặc không nói gì. Ôn thị cũng hiểu bản thân không nên bày ra bộ dáng nhu nhược luyến tiếc quá khứ thế này, bà im lặng hồi lâu cuối cùng than một tiếng, “Mấy năm ở Lư Châu, con chưa từng vì nhớ thương mà gửi thư cho Chân Chân, gặp mặt cũng bày ra bộ dáng nghiêm túc quy củ, chẳng chút khác biệt với mọi người. Như thế sao có thể được gọi là thích?”
“Vậy theo mẹ”, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, “Con phải tìm một người khiến bản thân muốn trêu ghẹo mới gọi là thích sao?”
“Con có trêu ghẹo hay không thì ta không biết”, Ôn thị cũng mỉm cười, “Nhưng trước mặt người đó, thái độ của con sẽ không giống với những người khác. Vì trước mặt người con yêu, cả đời này, con chỉ là một đứa trẻ”
Bùi Văn Tuyên hơi ngẩn ra, sau vài phút, hắn không nhịn được hỏi, “Phụ thân cũng như thế ạ?”
“Đúng vậy”, Ôn thị rất thích nói đến Bùi Lễ Chi, nghe Bùi Văn Tuyên chủ động nhắc đến ông, hai mắt bà ngập tràn sự dịu dàng, “Đừng thấy cha con vẻ ngoài nghiêm túc, bên trong thật ra luôn là một đứa trẻ mãi không chịu lớn. Con nhớ trước đây ông ấy luôn mua đồ chơi về cho con không? Tất cả cũng chỉ là muốn mua cho mình chơi thôi. Ta nói cha con ấy, làm gì có ý mua cho con, rõ ràng chỉ là tâm rục rịch nên mượn cớ”
“Đúng thật”, Bùi Văn Tuyên phụ họa theo Ôn thị, “Con vẫn
Bùi Văn Tuyên cùng Ôn thị nhắc lại chuyện của Bùi Lễ Chi, sức khỏe Ôn thị không tốt, cùng hắn ôn chuyện hồi lâu đã cảm thấy mệt mỏi. Bùi Văn Tuyên thấy thế liền kiên quyết bảo bà nghỉ ngơi sau đó lui xuống.
Vừa ra ngoài, Bùi Văn Tuyên dừng lại ngay trước cửa. Đồng Nghiệp bước theo phía sau, có chút do dự hỏi, “Công tử, người đang nghĩ gì vậy?”
“Ta nghĩ”, Bùi Văn Tuyên than một tiếng, “Còn may Điện hạ không phải là người thích khóc lóc”
Đồng Nghiệp có chút mờ mịt, “Dạ?”
Bùi Văn Tuyên cúi đầu khẽ cười, nhấc chân rời đi.
Ban nãy khi trò chuyện cùng Ôn thị, trong đầu hắn luôn nghĩ về Lý Dung.
Kiếp trước, hắn luôn nói Lý Dung quá mức mạnh mẽ, cứng rắn. Bọn họ mỗi lần vì chính kiến bất đồng mà cãi nhau, hắn luôn nghĩ sao cô nương này có thể ương ngạnh đến mức độ này.
Nhưng vừa nãy nhìn đến Ôn thị, hắn bất ngờ cảm thấy, Lý Dung như thế thật ra rất tốt.
Ai cũng không thể vĩnh viễn trốn sau lưng người khác đến suốt đời vì có một ngày, ta phải đứng ra, đương đầu với phong ba bão tố, đối diện với sự tàn nhẫn của thế gian.
Mẫu thân của hắn không phải là người xấu, bà dịu dàng, thiện lương, phụ thân hắn đã bảo vệ bà cả một đời, khiến bà chẳng khác gì một chú hoàng yến, vui vẻ sống qua khoảng thời gian trước đây.
Nhưng tất cả lễ vật đều có cái giá của nó, chắc hẳn phụ thân của Bùi Văn Tuyên cũng chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ rời đi nhân thế sớm nhường ấy.
Sự bảo vệ của ông dành cho bà tốt bao nhiêu, đến khi ông đi rồi cũng đồng nghĩa người ấy sẽ yếu đuối bấy nhiêu.
Trước khi qua đời, phụ thân đã an bài rất nhiều người để bảo vệ mẹ con họ. Nhưng lúc ấy hắn chỉ mới mười bảy tuổi, khoác lấy cái danh thủ hiếu mà bị đuổi đến Lư Châu, để lại mẫu thân một mình trong Bùi phủ.
Mẫu thân của hắn vốn mềm lòng, dễ dàng nhượng bộ, luôn sợ tranh chấp nên luôn luôn nhún nhường. Chính vì thế, dù cho phụ thân Bùi Văn Tuyên có để lại thứ tốt thế nào, đợi ba năm sau hắn trở lại, tất cả đều mất sạch trong tay của mẫu thân.
Khi còn nhỏ hắn luôn hâm mộ phụ mẫu của mình vì họ không giống những cặp phu thê khác trong các thế gia. Hai người họ thật lòng yêu nhau, ân ái hạnh phúc, bọn họ đã dạy cho Bùi Văn Tuyên sự hy vọng và kiên trì trong tình cảm.
Bùi Văn Tuyên đã có vô số lần tưởng tượng, nếu bản thân có thê tử, hắn cũng sẽ sống cuộc đời như phụ mẫu. Hắn cũng phải học theo phụ thân, dùng hết tất cả để bảo vệ và yêu thương người ấy.
Nhưng vào khoảnh khắc Bùi Văn Tuyên nhìn đến mẫu thân mình, hắn bỗng cảm thấy, việc quá yêu một nữ nhân, hiến dâng cho nàng tất cả nhưng không dạy nàng bay lượn, vậy so với việc bẻ gãy cánh của nàng có khác chi đâu?
Nhưng mà cũng may…
Khi nhớ đến Lý Dung, trong lòng Bùi Văn Tuyên bỗng có vài phần an ủi.
Nữ nhân này, dù hắn có sủng thế nào, nàng vẫn như cũ sẽ như một cơn lốc xoáy bay xa tận chín tầng mây. Thứ duy nhất hắn lo lắng chỉ là, nàng có lẽ sẽ ở mãi nơi cao ấy, khiến hắn phải ngước nhìn cả cuộc đời, vĩnh viễn không thể chạm vào.
Bùi Văn Tuyên vừa ý thức được chuyện này lập tức cảm thấy bản thân có vài phần đáng cười.
Kiếp này chỉ tạm thời sống chung một đoạn thời gian, mấy năm sau bọn họ sẽ hòa ly, ấy vậy mà hắn lại ở đây suy nghĩ lung tung về cái gì mà đạo làm phu thê.
Nhưng cũng thật kì lạ, vừa nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút vui sướng.
Hắn nhanh bước về viện của mình, khi thấy nô tỳ lúc trước đến đòi tiền có chút thấp thỏm đứng ở trước cửa, mặt Bùi Văn Tuyên trầm xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào bà ta, do dự hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng, “Về việc chiếc xe…”
“Từ từ trả ạ!”, nô tỳ kia lập tức lên tiếng, “Phò mã… à không phải, đại công tử”, bà ta bộ mặt như khóc tang, “Nô tỳ đến đây để tạ tội, là nô tỳ có mắt không thấy Thái Sơn. Sau này hy vọng đại công tử đại nhân đại lượng không ghi thù kẻ tiểu nhân. Còn cỗ xe ngựa kia ngài cứ thong thả, lúc nào trả tiền cũng được ạ!”
Bùi Văn Tuyên bị bà ta chọc cười, hắn bất ngờ cảm nhận được cái gì gọi là “cáo mượn oai hùm”
Không muốn bị mấy tiểu quỷ này đeo bám, hắn phất phất tay nói, “Không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi!”
Bà ta nhanh chóng chạy đi, Bùi Văn Tuyên quay về viện của mình. Đêm đó hắn nhớ lại những nhân vật chủ chốt trong mạng lưới ngầm lúc trước. Sáng ngày hôm sau hắn đến phủ Công chúa, lấy tiền, tìm người, mọi thứ tuần tự được xây dựng lại.
Đợi đến buổi tối quay lại phủ, mới vừa đi đến cổng hắn đã thấy Chiêm sự phủ Công chúa đứng đó. Bùi Văn Tuyên có chút ngẩn người, hắn vội vàng xuống xe đến chào hỏi đối phương, “Lư đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
“Công chúa có thư gửi cho ngài”, Lư Mẫn đưa thư cho Bùi Văn Tuyên, “Hạ quan tiện đường nên đưa đến đây”
“Ngài quả nhiên có lòng”
Nhận lấy thư xong, hai người hàn thuyên vài phút, Lư Mẫn mới cáo từ. Bùi Văn Tuyên cầm bức thư trong tay, do dự hồi lâu vẫn chưa mở ra. Hắn trở về phòng, đặt bức thư trên đầu giường.
Đợi khi màn đêm buông xuống, xử lý xong hết thảy công vụ, Bùi Văn Tuyên nằm lên giường, vừa mở thư liền thấy nét chữ của Lý Dung.
Trong thư, Lý Dung chỉ đơn giản ngắn gọn nói ba chuyện.
Thứ nhất, nàng gửi hắn hai bản thiết kế giá y, để hắn tham khảo giúp nàng chọn một mẫu.
Thứ hai, hỏi xem tình hình xây dựng mạng lưới ngầm của hắn.
Thứ ba, nàng đưa hắn một tờ ngân phiếu để đập vào mặt ả nô tỳ kia.
Bùi Văn Tuyên nằm trên giường đọc thư của Lý Dung, tưởng tượng đến bộ dáng Lý Dung nhướn mi khi nói những điều trên, không khỏi bật cười thành tiếng.
Hắn cẩn thận xem hai mẫu thiết kế, sau khi chọn được một bộ, hắn tùy ý đặt phong thư sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó hắn nằm mơ, hắn thấy Lý Dung mặc giá y mình chọn. Nàng đứng trước mặt hắn xoay người một vòng rồi hỏi, “Bùi Văn Tuyên,