Sau đại điển thành lập, Đốc tra ti chính thức đi vào hoạt động.
Mùa đông năm ấy chính là mùa đông triều đình Đại Hạ chấn động kịch liệt nhất.
Bắt đầu từ vụ án Tần gia, tiếp đến là vụ án quân lương, với sự khởi đầu hăng hái như lửa, Lý Dung liên tiếp điều tra hơn bảy mươi quan viên.
Khi Lý Dung chính thức tiếp nhận hai vụ án, việc bố trí chức vị ở Tây Bắc cuối cùng cũng có kết quả.
Như để bồi thường cho Tần gia, Tần Phong thăng chức làm Trung Võ tướng quân, Tần Lâm làm phó tướng.
Ca ca của Nhu phi Tiêu Túc trở thành Tây Bắc đại nguyên soái, trấn thủ Trần Châu, quản lý quân đội ở Tây Bắc.
Mọi thứ đều được đốc thúc tiến hành nên ai nấy đều bận như con quay.
Lý Dung bận rộn điều tra vụ án, bắt người, sắp xếp lại chứng cứ.
Bùi Văn Tuyên thì bận phối hợp trình sổ con, tranh cãi với nhóm người phản đối Lý Dung, nghĩ cách ngầm móc nối quan hệ.
Trên triều, sổ con mắng chửi Lý Dung ùn ùn kéo đến, che trời lấp đất, Bùi Văn Tuyên một mình chấp mười người, ai dám cáo trạng Lý Dung hắn liền cáo trạng ai; ai mắng Lý Dung hắn liền mắng ai.
Chưa đến cuối năm, số người mà Bùi Văn Tuyên cáo trạng còn nhiều hơn tổng số người mà quan viên trong Ngự sử đài một năm tham tấu.
Vì trên triều luôn phải trong tình trạng khẩu chiến nên khi về nhà, Bùi Văn Tuyên thật sự không muốn mở miệng.
Có đôi khi thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, Bùi Văn Tuyên đợi Lý Dung về phủ, nhưng nàng vừa tắm xong, ngã phịch xuống giường, hắn vừa nói được dăm ba câu nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Không có thời gian ở chung nên dù muốn làm gì cũng chẳng được.
May mắn Bùi Văn Tuyên cũng không phải luôn bận rộn, dù bận đến mấy cũng sẽ kết thúc, hơn nữa không có thời gian làm chuyện lớn vậy cứ bắt đầu từ chuyện nhỏ.
Vì thế mỗi ngày Bùi Văn Tuyên đều dậy sớm mặc quần áo giúp nàng, buổi chiều phân phó người đưa điểm tâm hay chè cho nàng, thuận tiện gửi thêm một phong thơ tình lãng mạn.
Hắn cẩn thận chú ý những điểm nhỏ nhặt trong sinh hoạt của nàng với mong muốn có thể không chút dấu vết mà trở thành một phần trong đó.
Họ cứ thế bận đến trước tết Âm lịch, mọi chuyện trên cơ bản cũng được xử lý đâu vào đấy.
Quan viên trên triều cũng đã mệt mỏi, biết dù mình có cáo trạng Lý Dung thế nào, Lý Dung trên cơ bản cũng chưa từng phạm qua sai lầm to lớn gì, nàng quyết tâm muốn phá án, Hoàng đế một lòng bảo vệ, Thượng Quan gia giả chết không nói, Thái tử cũng không khuyên được Lý Dung, trừ phi bọn họ dấy binh lật đổ vương triều này, nếu không sẽ chẳng gì ngăn cản được Lý Dung bắt người.
Hơn nữa lễ tết đến gần, các quan viên cũng hết kiên nhẫn, không muốn tiếp tục tranh cãi.
Vì thế cuối cùng, Bùi Văn Tuyên cũng được an nhàn, sau khi lâm triều, biết được hôm nay Lý Dung hẳn có thời gian, hắn cố ý về phủ ngồi trong phòng đợi nàng.
Hắn lệnh người chuẩn bị những thức ăn Lý Dung thích, hứng thú bừng bừng mà chính tay điều chế hương an thần, lại chải chuốt ăn diện một phen.
Hiện tại đang là thời điểm lạnh nhất mùa đông nhưng hắn chỉ mặc lớp áo mỏng màu trắng, khoác chiếc áo ngoài bằng gấm xanh thẳm với họa tiết bạch mai.
Thấy hắn chọn bộ quần áo này, Đồng Nghiệp chợt giật mình, không kiềm được nhắc nhở, "Công tử, hôm nay rất lạnh"
Bùi Văn Tuyên sửa sang lại cổ áo, sau hồi lâu, hắn chỉ tủ quần áo nói, "Ngươi lấy chiếc áo khoác dày chút đến đây"
Bùi Văn Tuyên bảo người hầu đốt thêm nhiều than một chút, hắn trùm áo khoác ngồi trong phòng đọc sách.
Đợi đến giờ cơm chiều, hắn rốt cuộc nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh cho thấy Lý Dung về phủ.
Bùi Văn Tuyên cởi áo ra, đưa cho Đồng Nghiệp nói, "Mau giấu nó đi"
Vẻ mặt Đồng Nghiệp mờ mịt, nhìn Bùi Văn Tuyên đứng trước gương sửa sang lại quần áo sau đó vội vã đứng dậy, ra ngoài đi đón Lý Dung.
Bùi Văn Tuyên nhanh chân chạy về phía cổng, nhưng vừa đi đến tiền viện, từ rất xa hắn đã nghe thấy tiếng của Lý Dung, "Chuyện như cướp đất giết người không thể xử lý qua loa, đây là tội lớn, cha hắn chắc chắn không xuống tay được.
Ngươi vào cung lấy chút độc dược mạn tính, cho người ép hắn uống, xem như bị bệnh nặng rồi giải quyết hắn.
Làm xong ngươi lại đi tìm cha hắn, khuyên ông ta dù sao nhi tử đã chết rồi đừng gây chuyện thêm nữa, người của Thượng Quan gia đã ngầm đi xin lỗi người nhà hắn, bồi thường tiền bạc rồi.
Cứ như vậy, sau này có điều tra đến sẽ là hắn vì nội tâm áy náy bất an nên tự sát, cũng không tra thêm được gì"
Bùi Văn Tuyên nhìn thấy Lý Dung đang sóng vai cùng Thượng Quan Nhã bước đến.
Vào đông, trời càng thêm lạnh, nhưng Lý Dung lại không giống người khác mặc áo khoác thật dày.
Y phục của nàng nhìn qua chỉ hơi dày hơn một ít, bên ngoài khoác áo lông bạch hồ, cả người lông xù xù, toát ra vài phần đáng yêu.
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, đứng trên hành lang đợi nàng.
Lý Dung vẫn đang nghiêm túc nói chuyện với Thượng Quan Nhã, hai người như thể không nhìn thấy hắn, Thượng Quan Nhã thấp giọng nói, "Ta đã hiểu, trước khi Bệ hạ chính thức xuống tay với Thái tử, ta sẽ tẩy sạch Thượng Quan gia"
"Bọn họ chịu nghe ngươi sao?", Lý Dung nhíu mày, Thượng Quan Nhã khẽ cười, "Trong lúc điều tra, ta đồng thời đề bạt một số con vợ lẽ trước đây không được xem trọng hỗ trợ.
Có Điện hạ giúp đỡ tiến cử, họ thấy theo ta có quả ngọt ăn, không thuận ta sẽ bị phiền phức, trước mắt còn xem như phối hợp.
Dù sao tệ nhất cũng chỉ là xin từ chức, không dính đến mạng người nên vẫn ổn"
"Vậy ngươi nhớ làm sạch sẽ chút", Lý Dung dặn dò một tiếng, Thượng Quan Nhã gật đầu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cứ thế đi lướt qua Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên lặng yên đuổi theo phía sau, hai người hoàn toàn không phát hiện có một người đang đi theo họ, chỉ tiếp tục thảo luận chính sự.
"Những thế gia kia có tìm phụ thân ngươi không?"
"Có", Thượng Quan Nhã mỉm cười, "Sao lại không tìm được? Họ muốn tìm một người khuyên răn Người, nghe nói ngay cả Thái hậu cũng từng thử tìm qua.
Ta trước đó đã đi gặp Thái hậu, Hoàng hậu nói chuyện, hiện tại, Thái hậu đóng cửa không tiếp khách, Người yên tâm đi"
"Vậy thì tốt rồi"
Lý Dung nói với Thượng Quan Nhã, nàng trầm ngâm một chốc, "Nếu thế họ chỉ còn một con đường duy nhất"
Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, trong lòng hiểu rõ ý của Lý Dung, nàng trầm giọng nói, "Điện hạ phải bảo trọng"
"Ừm", Lý Dung suy tư đáp, "Ngươi cũng vậy"
Thượng Quan Nhã ngồi xuống, báo cáo hết tất cả những chi tiết.
Thời điểm Thượng Quan Nhã cùng Lý Dung thảo luận xong trời đã tối, Thượng Quan Nhã cáo từ bước ra ngoài.
Khi đứng dậy, nàng mới để ý thấy Bùi Văn Tuyên đang đứng trong phòng, nàng ngẩn người, sau đó mỉm cười nhìn Bùi Văn Tuyên, chắp tay nói, "Quấy rầy quấy rầy, mong Phò mã đừng trách"
Bùi Văn Tuyên cười nâng tay, "Thượng Quan tiểu thư đi thong thả"
Thượng Quan Nhã nhanh chân bước ra ngoài, Lý Dung thở một hơi, nhấp một ngụm trà.
Nàng có chút mệt mỏi ngẩng đầu, chậm rãi hỏi, "Ta nghe nói ngươi định chuyển lên Lại bộ?"
"Bệ hạ dự định năm nay mở ân khoa*"
(*Là chế độ khoa cử của triều Tống kế thừa từ năm triều cuối của hậu Tấn.
Khoa cử mỗi ba năm tiến hành thi hương, thi hội là dạng thi chính.
Khi gặp trực tiếp Hoàng đế hỏi đáp, có thể từng người trình tấu, đặc biệt cho phép thi phụ, tục xưng đặc tấu danh, bình thường đều có thể trúng tuyển)
Bùi Văn Tuyên đi đến phía sau Lý Dung, nâng tay đặt lên trán Lý Dung bình thản nói, "Số người bị Người xử lý quá nhiều, trong triều không đủ nhân lực, Bệ hạ định trước tiến hành khoa cử chọn một nhóm người mới.
Ta hiện tại được điều đến Lại bộ, vừa vặn có thêm một nhóm môn sinh"
Cách tuyển chọn nhân tài của Đại Hạ có hai cách, một là bằng dòng tộc, hai là bằng khoa cử.
Người sáng suốt đều biết rõ, khoa cử vốn là thủ đoạn mà Hoàng đế dùng để áp chế thế gia, nhưng hiện tại, số người được chọn từ khoa cử lần trước phần lớn đều là con cháu thế gia.
Dù thỉnh thoảng cũng có vài người xuất thân hàn tộc trúng cử nhưng lại chỉ được phân cho vài vị trí không quan trọng.
Ví như tân khoa Trạng nguyên Thôi Ngọc Lang năm trước, đã được ban chức chủ sự, quan vị ngủ phẫm ở Lễ bộ.
Tuy nghe ra rất tốt nhưng vị trí kia không hề quan trọng, cũng chẳng có thực quyền.
Cho nên hiện tại chuyện khoa cử, nếu nói quan trọng, những đại thần có quyền thế trong triều căn bản không thèm để ý, cũng lười tranh giành làm giám khảo; nếu nói không quan trọng, dù sao cũng là thời điểm có thể lợi dụng vớt vát chút tài lộc, sẽ có một ít người muốn tranh thủ.
Bùi Văn Tuyên và Lý Dung đều hiểu, trở thành giám khảo của khoa cử, thứ quan trọng nhất chưa bao giờ là chút tiền tài có thể lấy được từ tay con cháu hàn tộc mà là những quan viên từng qua tay mình, cuối cùng bước vào quan trường, như lẽ dĩ nhiên sẽ cùng vị giám khảo trước đây có một sự ràng buộc.
Nếu vị giám khảo này biết kinh doanh một chút, những người kia thậm chí sẽ xem vị đó như "thầy giáo" trên triều mà đề bạt chiếu cố.
Đây là nguồn gốc của phần lớn người ủng hộ Bùi Văn Tuyên năm đó.
Vì vậy việc Bùi Văn Tuyên muốn quản lý khoa cử, Lý Dung một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đặc biệt vào thời điểm này, một đống vị trí vì nàng "càn quét" đã biến thành không có người ngồi.
"Nếu ngươi trực tiếp chuyển từ Ngự sử đài sang e rằng không dễ", Lý Dung suy nghĩ một chốc, "Hiện tại số người muốn gây phiền phức cho ngươi rất nhiều"
"Nhờ phúc của Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, nhẹ nhàng mát xoa huyệt thái dương của Lý Dung, thấp giọng nói, "Cũng không có gì đáng ngại, ta đã bắt đầu lo liệu rồi"
Lý Dung đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên xoa huyệt vị cho Lý Dung, ngửi mùi huân hương trên cổ tay áo Bùi Văn Tuyên, nàng hiếm khi được vài phần yên bình.
Không biết vì sao, Lý Dung có chút không muốn tiếp tục nghĩ về việc triều chính.
Thấy nàng không nói gì, Bùi Văn Tuyên quan sát thần sắc của nàng, thấp giọng nói, "Điện hạ, chúng ta cùng đi dùng cơm nhé?"
Lý Dung khẽ gật đầu, Bùi Văn Tuyên đỡ nàng đứng dậy, sau đó tay hắn như thể tự nhiên trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Trong tiết trời đông giá rét thế này, độ ấm trên tay hắn khiến cho người khác phải cảm thấy vài phần quyến luyến, Lý Dung đã quá mệt nên cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng không nói lời nào cũng không phản kháng, không