Anh ta vốn định đáp lại một câu, nhưng lại cảm thấy câu cuối cùng của tổ trưởng có vẻ là lạ, làm cho tâm hồn nhỏ bé có chút tổn thương.
Bạch Thần khẽ cau mày, nghi ngờ không biết liệu tổ trưởng có vấn đề về đầu óc như Thương Kiến Diệu hay không, kiểu lời nói thật thế này ai lại nói thẳng ra như thế?
Bốp bốp bốp! Thương Kiến Diệu vỗ tay nhiệt tình:
"Nói rất hay!"
Nụ cười cứng ngắc trên mặt Tưởng Bạch Miên, cô ta lại nói:
"Thương Kiến Diệu, tôi cảm thấy biểu hiện của anh có vẻ khác hẳn người bình thường, liệu anh có phù hợp tham gia tổ điều tra thế giới cũ không?"
"Đây không phải là rất tốt sao? Khi tất cả mọi người sa sút, tiêu cực, tuyệt vọng, vẫn có người giữ vững được nụ cười, tràn trề nhiệt tình, dùng các loại hành vi để khiến mọi người tiêu khiển." Thương Kiến Diệu nở nụ cười tươi.
Tưởng Bạch Miên cảm thấy kinh ngạc: "Lời này của anh nghe rất bình thường đấy nhỉ."
"Tôi vẫn luôn rất bình thường." Thương Kiến Diệu ngồi thẳng lưng, đáp lại.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, bỗng cười nói: "Như vậy, anh có thể dùng cách gì để giúp mọi người tiêu khiển?"
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút: "Mặc váy cỏ nhảy lắc hông bờ biển."
"... Chờ mong." Tưởng Bạch Miên đáp một câu cho có: "Đúng rồi, anh học ở đâu?"
"Trong buổi biểu diễn cuối năm do Bộ phận Giải trí tổ chức." Thương Kiến Diệu thản nhiên trả lời.
"Ồ, tôi chưa xem chứ!" Tưởng Bạch Miên vỗ nhẹ hai tay.
Bạch Thần nghe hai người này nói chuyện mà lòng lại càng dao động. Cô cảm thấy có lẽ việc gia nhập tổ này vốn là sai lầm.
Cô đảo mắt nhìn qua, thấy trên mặt Long Duyệt Hồng cũng lộ vẻ ngại ngùng xen lẫn nghi hoặc.
Trong tổ này, người bình thường nhất ngoài mình ra, lại là tên vừa ngu ngốc vừa nhát gan này ư? Bạch Thần kéo khăn quàng cổ như muốn che khuất cả khuôn mặt.
Sau khi hàn huyên tán gẫu xem buổi biểu diễn cuối năm trước có những tiết mục nào, Tưởng Bạch Miên lật cổ tay nhìn chiếc đồng hồ màu đen:
"Cũng hơi muộn rồi, chờ lát nữa còn có huấn luyện, để tôi nói ngắn gọn nội dung chính."
Thấy Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ đeo tay màu đen của mình, Tưởng Bạch Miên khoát tay nói:
"Đây là thứ tôi dùng hai hộp thịt bò hầm đỗ tương đổi với một dân du cư hoang dã. Anh ta cũng nhặt được nó thôi. Lúc đấy nó hỏng hẳn rồi, may là tôi có quen biết viên chủ quản của khu Nhà xưởng, bỏ ít điểm cống hiến tìm một kỹ sư về điện tử sửa giúp.
Ha ha, khỏi cần hâm mộ, các vị cũng sẽ có cơ hội thôi. Chỉ cần ra ngoài công ty, lên Đất Xám là có một đống cơ hội nhặt ve chai mót rác, đúng không Bạch Thần? Tôi nhớ trước kia cô chính là một thợ săn rác mà nhỉ?"
Tổ trưởng, xin cô đừng sử dụng từ ngữ khó nghe thế chứ... Bạch Thần há to mồm, khẽ thở dài rồi nói:
"Thợ săn di tích. Thực ra tôi không phải thợ săn di tích chân chính, tôi rất ít khi đi vào các phế tích thành thị ở sâu trong hoang dã, những chỗ đó đều quá nguy hiểm. Phần lớn là tôi nhặt những..."
Nói tới đây, cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn này dừng lại hai giây như đang tìm từ ngữ miêu tả tốt hơn, nhưng cuối cùng cô ta vẫn cắn răng nói:
"Rác rơi rớt trên hoang dã! Với cả tôi còn đến những phế tích thành thị đã được loại bỏ hầu hết nguy hiểm, có khoảng cách tương đối gần, tìm nhặt những thứ mà đám thợ săn chê hoặc không phát hiện. Sau đó lái xe đến các điểm tập trung dân cư trao đổi vật tư với bọn họ."
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều gật đầu tỏ vẻ mình có thể hiểu được.
Trên giáo trình cơ sở mà bọn họ học có nói khá kỹ về tình hình hiện tại trên Đất Xám, trong đó có một tiết dành riêng
để giới thiệu về nghề "Thợ săn di tích" này.
Đây là một nghề mới đang dần phát triển sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, mưu sinh bằng việc tìm kiếm phế tích thành phố của thế giới cũ, thu hoạch đồ vật, sách, tài liệu kỹ thuật, tài liệu lịch sử tương ứng và các loại tài nguyên trong những thành phố đó,
Trải qua nhiều năm hỗn loạn, để trao đổi tin tức và vật tư và chứng minh sự tin tưởng lẫn nhau, đám thợ săn di tích với sự khởi xướng của một vị cao thủ nào đó mà đã thành lập một tổ chức rời rạc, tên là "Công hội Thợ săn".
Tưởng Bạch Miên nghe xong, khen ngợi một câu: "Lần này giọng đủ to rồi đấy."
Cô ta lập tức cười nói tiếp:
"Thực ra hiện giờ cũng có đồng hồ điện tử mới được sản xuất, nhưng số lượng cực kỳ ít, cơ bản chỉ gặp được chúng ở 'thành Tối Sơ' mà thôi. Ầy, không biết bao giờ mới có cơ hội đến thành Tối Sơ."
Thành Tối Sơ là tên của một thành phố, cũng là tên gọi của một thế lực lớn. Tiền nhân đi trước kể lại rằng, sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, con người dựa vào đống đổ nát ban đầu tạo dựng nên thành phố đầu tiên, là thủ đô của hậu nhân. Hiện giờ số lượng hậu nhân trên Đất Xám là nhiều nhất, là thế lực có sức ảnh hưởng lớn nhất.
Nghe thấy tên "thành Tối Sơ" này, nét mặt Bạch Thần trở nên tăm tối hẳn, hệt như cô đang hồi tưởng lại chuyện cũ kinh khủng.
Cô không cắt ngang lời Tưởng Bạch Miên, mà chỉ co người dựa vào thành của chiếc ghế sô pha dài.
Bốp, Tưởng Bạch Miên vỗ lên trán mình một cái:
"Ôi trời, nãy tôi bảo là nói ngắn gọn thôi, thế mà lại lải nhải một đống. Trọng điểm tiếp theo là vấn đề đãi ngộ! Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng, các anh được định cấp D1, mỗi tháng được một nghìn tám trăm điểm như các vị trí việc làm khác. Nhưng mà, chúng ta còn được thêm cơm.
Phần cơm thêm là như thế này: Hàng tháng được nghỉ bốn ngày, còn lại là các ngày huấn luyện. Trong thời gian huấn luyện, ta sẽ ăn các bữa sáng trưa và tối ở căng tin nhỏ bên cạnh. Mỗi ngày được hai suất thịt đặc biệt, tổng cộng nửa cân. Mỗi suất chỉ mất một điểm cống hiến, các người có thể lựa chọn ăn luôn trong một bữa, hoặc chia làm hai bữa. Ngày nghỉ, mỗi ngày phát thêm 25 điểm cống hiến, tương đương với nửa cân thịt lợn sống, tổng phát thêm là một trăm điểm. Nói cách khác, giai đoạn huấn luyện, à, không bao gồm huấn luyện dã ngoại, mỗi tháng được một nghìn chín trăm điểm.
Khi rời công ty lên Đất Xám huấn luyện thì mỗi ngày không chỉ được tiếp viện miễn phí, mà còn cộng thêm ba mươi điểm trợ cấp làm việc ngoài cơ quan. Nếu bị thương, công ty chi trả toàn bộ chi phí trị liệu, nếu dẫn tới tàn tật, công ty sẽ cung cấp phẫu thuật cấy ghép chân tay giả miễn phí."
Truyện convert hay :
Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư