Cô ta quay vô lăng, làm cho con xe Jeep lao vọt tới một mảng rừng lưa thưa cây trên hoang dã.
Một mạch nước ngầm chui ra khỏi mặt đất ở chỗ này, chảy được mấy trăm mét thì lại xuống lòng đất.
Tưởng Bạch Miên cầm tấm pin năng lượng mặt trời trên nóc xe Jeep và một ấm siêu tốc có thể tích không nhỏ đi tới bờ sông, nói với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
"Loại nước ngầm này thường không có vấn đề, nhưng vẫn phải quan sát hai điểm: Một là thực vật gần đó có bị biến dị rõ rệt không, hai là sinh vật trong nước so với cùng loài thì trông có kỳ quái không. Sau đó, nếu có điều kiện, hãy đun sôi rồi mới cho vào túi nước. Nếu không được, thả "viên làm sạch sinh học'."
Tưởng Bạch Miên quan sát một lúc, rồi ngồi xổm xuống, lấy đầy một ấm nước.
Sau đó cô ta đặt ấm siêu tốc lên trên tấm pin năng lượng mặt trời, cắm phích vào.
Trong quá trình đó, cô ta lấy ra một lọ nhựa màu trắng ngà, đổ một viên thuốc màu trắng to bằng móng tay ra từ bên trong, rồi vứt vào trong nước.
Đây là Viên làm sạch sinh học, đặc sản của Sinh Vật Bàn Cổ.
Long Duyệt Hồng hào hứng đứng xem bên cạnh, dường như muốn tự mình làm thử.
Đối với kẻ ngày nào cũng phải tới Chợ Cung ứng Vật tư lấy nước nóng như anh ta, chuyện này khá là mới mẻ. Nhà anh ta nhiều người, nguồn năng lượng phân phối cho trẻ nhỏ thì có hạn, mà ấm siêu tốc không phải đồ rẻ tiền gì cho cam, cho nên nhà anh ta chỉ có thể cầm phích nước nóng đi lấy nước ở phòng nước nóng trong Chợ Cung ứng Vật tư.
Tưởng Bạch Miên làm xong thì đứng dậy, liếc nhìn Long Duyệt Hồng một cái, cười mắng:
"Vào những lúc như thế này, chuyện anh cần làm là lấy khẩu Rêu Đá ra, đề phòng có sinh vật tập kích chúng ta, hoặc cướp đoạt vật tư. Bạch Thần thì không cần nói, đã rất lão luyện rồi. Anh xem, Thương Kiến Diệu cũng đang đề phòng bốn phía kìa."
Thương Kiến Diệu rút khẩu súng lục Rêu Đá nhìn vị trí nguồn của nước sông, đột nhiên lên tiếng:
"Tổ trưởng, phía bên kia vừa có bóng người thoáng hiện!"
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, xoay người lại nhìn theo. Cùng lúc đó, cô ta rút nhanh khẩu súng Rêu Đá dùng đạn 9 mm ra.
Tưởng Bạch Miên cẩn thận quan sát một lúc, rồi hỏi:
"Anh có thấy bóng người kia trông như thế nào không?"
Thương Kiến Diệu vừa đề phòng vừa trả lời:
"Quần áo rách rưới, nhưng khá dày, trông giống hệt chuột trũi."
Tưởng Bạch Miên không hề khẩn trương, mà kinh ngạc thốt lên:
"Anh biết chuột trũi là như thế nào ư?"
Nếu cô ta nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên Thương Kiến Diệu ra khỏi công ty lên mặt đất. Mà ở trong công ty, nơi duy nhất xuất hiện chuột trũi là Khu Nghiên cứu, không ăn khớp với thân phận sinh viên vừa tốt nghiệp đại học của Thương Kiến Diệu.
Lý do duy nhất mà cô ta có thể nghĩ tới chính là trên sách giáo khoa có hình ảnh của chuột trũi, Thương Kiến Diệu dựa theo hình ảnh đó để đoán, nhưng người chưa nhìn thấy lũ động vật đó ngoài đời khó mà sinh ra liên tưởng như vậy được.
Thương Kiến Diệu đưa ngón tay không cầm súng chỉ vào bờ đối diện con sông:
"Chỗ đó có một con kìa, rất giống tranh của nó trên sách giáo khoa."
"..." Tưởng Bạch Miên nhìn theo ngón tay của Thương Kiến Diệu, quả nhiên phát hiện một con chuột trũi đang rất căng thẳng.
Nó kêu một tiếng, rồi chui về dưới lòng đất.
"Sức quan sát nhạy bén đó." Tưởng Bạch Miên nghẹn hồi lâu mới đưa ra đánh giá.
Bạch Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
"Vào mùa này, lúc này mà ăn mặc dầy như thế, hơn nữa chỉ có một người, chắc là dân du cư trên hoang dã. Đừng quá lo lắng, chúng ta nhiều người, có vũ khí, hắn không dám tới gần. Vấn đề duy nhất là, có khả năng hắn có móc nối với toán cướp nào đó, sẽ đưa tới chút rắc rối. Nhưng chúng ta không nán lại ở chỗ này lâu, sẽ nhanh chóng rời đi."
"Nếu thật sự