Rất hiển nhiên không có vị quý tộc nào sẽ tự hạ mình làm chuyện này, mà phái vệ sĩ thì sẽ khiến lực lượng phòng ngự bên họ yếu đi, còn gọi vệ đội vào thì vừa không phù hợp quy định, lại vừa dễ dẫn tới phản ứng dây chuyền không cần thiết, khiến các đại quý tộc khác cho rằng có người muốn nhân cơ hội sống mái với nhau.
Vả lại ai mới biết cái đống thuốc nổ này còn điều khiển nào khác không, ngộ nhỡ "Cha xứ" có đồng đảng đang ẩn núp trong phủ thành chủ, đến thời cơ thích hợp sẽ bấm nút kích nổ thì sao?Đến lúc đó, ai ôm thuốc nổ thì đến cả tro cốt cũng không có cơ hội để lại!Đương nhiên việc nhanh chóng di dời món đồ nguy hiểm này đi là việc bọn họ cùng chung nhận thức.
Bọn họ nhìn sang Âu Dick với ý tưởng tương tự, hy vọng anh ta có thể khiến thuộc hạ làm chuyện này.
Không chờ bọn họ mở miệng, Thương Kiến Diệu chủ động hô lên:"Để tôi!"Hắn cảm thấy khá có hứng thú với đám "Nấm Nhỏ" kia.
"Được!""Có dũng khí!"Các quý tộc có mặt tại đây đều thông qua, hơn nữa còn ra hiệu cho đám thủ vệ bỏ vũ khí xuống, không giằng co nữa.
Thương Kiến Diệu nhanh chóng đi tới chỗ thầy tu máy móc Tịnh Niệm, giơ tay trái nhận lấy đống đồ kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, hắn chìa tay phải ra, bày ra tư thế chuẩn bị bắt tay.
Tịnh Niệm sửng sốt một chút, ngơ ngác giơ tay phải được tạo nên từ kim loại bắt lấy tay Thương Kiến Diệu.
"Thiền sư, lát nữa tôi hát cho ngài nghe một bài, đảm bảo ngài sẽ thích.
" Thương Kiến Diệu nhiệt tình nói một câu.
Nếu không phải tình hình đang có chút nghiêm túc, Tưởng Bạch Miên thật sự muốn giơ tay che mặt.
Thầy tu máy móc Tịnh Niệm nhất thời không biết nên trả lời thế nào, may là Triệu Chính Kỳ đã giải vây giúp hắn ta:"Hiện giờ có thể đánh thức thành chủ được rồi, có một số chi tiết chỉ ngài ấy mới biết rõ.
"Âu Dick không dị nghị, quay sang gật đầu với Tịnh Niệm.
Thầy tu máy móc Tịnh Niệm lập tức cầm lấy bả vai Hứa Lập Ngôn, lắc lắc.
Thương Kiến Diệu vốn đang hứng thú đứng nhìn, kết quả vì tay cầm đồ nguy hiểm nên đều bị mọi người yêu cầu mau ra ngoài.
Hắn đành phải dịch chuyển bước chân, nhích từng bước từng bước một.
Hai ba giây sau, Hứa Lập Ngôn tỉnh lại.
Hắn ta ngơ ngác một lúc, sau đó cuống quít cúi đầu nhìn quanh hông.
"Thành chủ, ngài bị Cha xứ thôi miên.
" Âu Dick nhắc nhở.
Vẻ mặt Hứa Lập Ngôn biến đổi liên tục, dựa vào lưng ghế như mất hết sức lực:"Tôi nhớ ra rồi! Lúc tôi đi vệ sinh, trong đầu vang lên tiếng nổ chết bọn họ, nổ chết bọn họ, sau đó, tôi từ trong kho vũ khí đạn dược bí mật trong phòng lấy ra một đống thuốc nổ! "Sau khi thử thất bại, mà được cho biết chân tướng, hiệu quả thôi miên trên người hắn đã bị cởi bỏ.
"Thành chủ à, không phải tôi cậy già lên mặt, nhưng sau này làm gì cũng phải cẩn thận chút, đừng có thường xuyên chạy tới công hội Thợ Săn như thế.
" Triệu Chính Kỳ nghe xong, bèn dạy bảo một câu kiểu ngấm ngầm nói xấu.
Hứa Lập Ngôn tỉnh lại, không quan tâm chuyện này, mà nhìn đám thủ vệ bên ngoài cửa, đằng đằng sát khí nói:"Nói cho Tôn Tuyết Phong, tập trung tổ chức đội ngũ, lập tức phản công, cố gắng trong vòng một giờ dồn đám dân du cư hoang dã này ra ngoài thành.
"Thấy cảnh báo đã được giải trừ, đám người Merich thả lỏng, đều quay lại bàn dài, phát biểu ý kiến:"Đúng thế, đám súc sinh chó chết kia, không biết đã làm hỏng bao nhiêu thứ, chỉ mong chúng không phá hoại vật tư quá hỏng.
""Lương thực của bọn ta đều