Thương Kiến Diệu chậm rãi ngồi xuống ghế dưới cùng ở bàn dài, khó xử nói:"Tôi đang nghĩ xem, sau khi tôi ấn nút thì các người sẽ bị nổ thành tầm bao nhiêu mảnh nhỉ?"Thấy hắn kiên quyết như vậy, Merich đang núp dưới gầm bàn kia không dám phản đối nữa, từ từ chui ra, ngồi vào ghế.
Có ông ta làm gương, đám Triệu Chính Kỳ cũng lần lượt đi về phía bàn họp, ngồi vào vị trí của mình.
Bảo tiêu và tùy tùng của bọn họ đứng ngay sau lưng, nhìn chằm chằm vào ngón tay Thương Kiến Diệu.
"Anh! ngài có thể nói ra yêu cầu của mình được chứ?" Hứa Lập Ngôn kiệt lực hạ thấp vị trí, lên tiếng.
Thương Kiến Diệu cười, nhìn quanh một vòng.
"Sau khi đánh lùi đám dân du cư hoang dã, mọi người quyên ra lương thực và vật tư chữa bệnh của mình, thu nạp những người còn sót lại, cứu tế công dân của thành này, giúp thành Dã Thảo nhanh chóng khôi phục ổn định, một lần nữa tràn ngập sức sống.
"Yêu cầu này! Hắn là thành chủ của thành Dã Thảo, hay mình mới là thành chủ đây? Hứa Lập Ngôn suýt thì hoài nghi cả lỗ tai của mình.
Điều này làm cho đám Triệu Chính Kỳ càng thêm tin tưởng Thương Kiến Diệu là một tên điên.
Chỉ có Âu Dick liếc nhìn Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên, ánh mắt suy tư, bỏ ý định mạo hiểm sử dụng năng lực "Cưỡng chế đi vào giấc ngủ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Im lặng vài giây, Hứa Lập Ngôn mở miệng hỏi:"Mục tiêu cứu tế có bao quát cả dân du cư hoang dã không?"Thương Kiến Diệu đáp không chút do dự:"Có.
"Ngay khi các quý tộc hơi sửng sốt trước yêu cầu đó, Tưởng Bạch Miên đã bổ sung:"Thu gom người lại, tách ra hỏi, những kẻ đã từng giết người thì cho bọn họ đổi vị trí với nô lệ trong trang viên của các vị.
Đã có bao nhiêu người chết như vậy, cả quân phòng thủ thành phố lẫn vệ đội thành chủ đều cần bổ sung thêm.
"Hứa Lập Ngôn nghe nói thế, mắt thoáng lóe lên, hỏi thêm:"Còn yêu cầu gì khác không?""Có.
" Thương Kiến Diệu cười gật đầu.
Lúc này đám Triệu Chính Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không tin có ai lại vì cứu nạn dân mà bỏ qua tính mạng của mình, kéo cả đám quý tộc cùng chết, đây chắc chắn chỉ là yêu cầu nhân tiện thêm vào thôi.
Xét đến cùng, chắc chắn vẫn là vì bản thân.
"Ừm! Trước cứ hoàn thành chuyện vừa rồi đi đã rồi chúng ta nói tiếp.
" Thương Kiến Diệu cười cười, nhìn về phía gã mập Triệu Chính Kỳ, "Bắt đầu từ ông đi, ông gọi điện cho cấp dưới trước đi.
"Không đợi Triệu Chính Kỳ mở miệng, hắn đã cười tủm tỉm nói ra một vấn đề:"Nếu như tôi nói với bọn họ ‘Kẻ nào giở trò, tôi bắn nát đầu kẻ đó, nếu các người chọn giúp y, tôi sẽ ấn chốt’, ông nghĩ bọn họ sẽ làm thế nào nhỉ?"Đối mặt với gương mặt tươi cười ấy, Triệu Chính Kỳ khó nhọc nuốt nước miếng:"Tôi nói gì ngài đều sẽ nghe được hết, chắc chắn tôi không dám giở trò gì đâu.
"Ông ta không có ý định muốn giở trò bằng ngôn ngữ, việc này nếu làm không tốt, bị phát hiện ra, mâu thuẫn sẽ lập tức trở nên gay gắt.
ÔNg ta chuẩn bị dùng biện pháp đường đường chính chính hơn.
Ngay sau đó, Triệu Chính Kỳ lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho cấp dưới thân cận, dựa theo nội dung mà Thương Kiến Diệu vừa nói để dặn bảo bọn họ thực hiện.
Toàn bộ quá trình không có chút lấn cấn nào.
Thế nhưng, tay cấp dưới của ông ta hiện đang ở ngay bên ngoài, biết ông ta bị người ta đe dọa, cho nên chắc chắn sẽ không bắt tay vào thực hiện ngay lập tức, tất nhiên sẽ phải đợi xem thêm một thời gian.
Lần lượt yêu cầu các vị nghị viên quý tộc có mặt gọi điện ra ngoài,Thương Kiến Diệu chậm rãi đứng lên nói:"Yêu cầu thứ hai dành cho mỗi người là không giống nhau, chúng ta làm lần lượt nhé.
"Hắn cẩn thận lùi vào một góc xa khu vực bàn dài, lớn tiếng gọi thầy tu máy móc Tịnh Niệm:"Thiền sư, ngài đầu tiên.
"Tịnh Niệm tài cao gan lớn, không có gì không bỏ được, chẳng cần suy nghĩ mà bước qua luôn.
Lúc này, Thương Kiến Diệu đưa điều khiển từ xa cho Tưởng Bạch Miên, cười nói với mọi người.
"Cô ấy cũng có chi giả sinh vật.
"Tưởng Bạch Miên phối hợp với lời hắn, làm ngón tay trái toát ra một tia hồ quang.
Thấy vậy, đám Hứa Lập Ngôn cảm thấy mình thật là may mắn vì vừa rồi không hành động lỗ mãng, mạo hiểm.
Khống