Xác nhận rõ mục đích thực sự của "Cha xứ" xong, cô lại hoài nghi chuyện thế lực nọ đang núp sau lưng "Thành Tối Sơ", hoặc có lẽ là, ý chí của viện Nguyên Lão "thành Tối Sơ".
Từ lâu, bọn họ đã muốn triệt để nuốt miếng thịt béo là thành Dã Thảo - nơi có quyền tự chủ cực lớn này.
Hứa Lập Ngôn lập tức nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói:"Nếu chúng ta không thể giải quyết nhanh chóng vụ bạo loạn này, bọn họ sẽ có đầy đủ lí do tiến vào chiếm giữ nơi này, để bình ổn thế cục thay cho thế lực dưới tay mình.
"Nói xong, hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía chú Lưu:"Điều đội máy bay không người, bắn phá một vòng tại hoang nguyên phía trước đội quân chính quy kia, nói rằng ở đây đã dẹp yên được loạn dân, mong bọn họ đừng nên đến gần để tránh ngộ thương.
""Ha ha, trận pháo hoa cỡ lớn này có thể sẽ khiến cả khách và chủ đều vui mừng đấy.
""Vâng, thưa thành chủ.
" Chú Lưu đáp lại một câu, sau đó nhắc nhở, "Sau đó thì nên dĩ hòa vi quý.
""Tôi biết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Hứa Lập Ngôn tuy đang phẫn nộ nhưng không hề mất đi lí trí.
Đối với bọn họ, bất kể là từ mặt nào, từ tài nguyên có thể thu hoạch được hay những con đường thương mại có thể gia nhập, sự bảo hộ có thể nhận được hay là khảo nghiệm trên trình độ tự trị, ở lại "thành Tối Sơ luôn là lựa chọn tốt nhất.
Thấy thế cục đã thay đổi, các loại công việc đang dần đi vào quỹ đạo, Tưởng Bạch Miên nháy mắt ra hiệu cho Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu nhanh chóng đứng lên, thả cái loa nhỏ kia vào ba lô ngụy trang, nói:"Bọn tôi còn có việc cần làm, đi trước đây.
""Đợi khi nào vụ bạo loạn được triệt để dẹp yên, nhất định phải tới tham gia vũ hội đấy nhé.
" Con cả của Triệu Chính Kỳ lưu luyến mời.
"Nếu như có rảnh.
" Đôi mắt của Thương Kiến Diệu như chiếu xạ ra lời hồi đáp.
Hứa Lập Ngôn nhìn trái nhìn phải:"Các vị không phải là còn mang theo ba người nữa cơ mà? Không có xe di chuyển không tiện lắm đâu.
Người đâu, đưa chiếc xe việt dã được cải tạo đặc biệt có tính chất chống đạn lái đến cửa cho tôi.
"Dặn bảo xong, hắn ta nhìn Thương Kiến Diệu, vẻ mặt thành khẩn nói:"Xin đừng chê nhé.
""Vậy tôi không khách khí đâu.
" Thương Kiến Diệu cười đáp!.
Chiếc xe việt dã quân đội màu xanh biếc có chức năng chống đạn từ từ rời khỏi phủ thành chủ, men theo đường phía bắc chậm rãi phóng về phía toàn nhà thị chính.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn nhóm Ngụy Ngọc, hỏi thăm Thương Kiến Diệu đang lái xe:"’Chú hề suy luận" của anh có thể duy trì được bao lâu?"Điều này quyết định thời gian bọn họ chạy khỏi thành Dã Thảo.
Lúc trước, trong khi truy tìm, bọn họ phát hiện ra mấy thành viên tiểu tổ Lôi Vân Tùng như Ngụy Ngọc.
Ban đầu, tình huống vốn là khó tránh khỏi một cuộc chiến đấu kịch liệt, rất có khả năng mang đến tử thương, nhưng đúng lúc này có Âu Dick tham dự, nhờ hỏa lực áp chế, tìm được cơ hội khiến cho đám Ngụy Ngọc rời vào ngủ sâu.
Bởi lúc ấy có không ít thủ vệ ở quanh đó, Tưởng Bạch Miên không để Thương Kiến Diệu sử dụng "chú hề suy luận" để xử lí phần sau, cũng không có trực tiếp đánh thức đám Ngụy Ngọc dậy, thử phá giải "thôi miên", hàn huyên nhận người quen.
Cô chọn biện pháp gây mê trình độ nông, mang về xử lí sau.
Thương Kiến Diệu vừa lái xe vừa hơi lắc lư thân thể, nói:"Đã tạo được luận chứng tuần hoàn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chí ít cũng duy trì được mười ngày nửa tháng.
Dù trong cuộc sống bình thường