Trên đường tới nơi giam giữ gã "Cha xứ" giả, Thương Kiến Diệu thật thà nhận xét:"Anh ta dối trá quá, rõ ràng đã cực kì muốn rồi lại còn nói cần suy nghĩ thêm.
""Anh ta" là chỉ thành chủ thành Dã Thảo, Hứa Lập Ngôn.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái:"Bình thường mà, nhận lời nhanh quá thì có vẻ hơi mất giá.
""Chỗ anh em với nhau, điều đáng quý nhất là lòng chân thành.
" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ phản đối.
Tưởng Bạch Miên thuận theo logic của hắn, nói:"Anh với anh ta là anh em chứ không phải công ty với anh ta là anh em.
"Tưởng Bạch Miên vốn còn định trêu chọc một câu "Có bản lĩnh thì làm cho các vị trong Hội đồng Quản trị với cổ đông đều trở thành anh em của anh đi, thế chẳng khác nào công ty và Hứa Lập Ngôn cũng là anh em rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" nhưng lại e ngại đến khả năng làm việc của Thương Kiến Diệu, đành phải bỏ ý định này đi.
Khi đang nói chuyện, bọn họ cũng đã tới nơi giam giữ, gặp được người phụ trách ở đây.
Đưa cho người phụ trách xem lệnh cấp phép viết tay của Hứa Lập Ngôn, hai người được đón vào một gian phòng không lớn lắm.
Bộ phận chủ chốt của căn phòng này là một dàn điều khiển, trên đó có rất nhiều màn hình hiển thị.
Lúc này, tất cả các màn hình đều hiển thị một hình ảnh: Một căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc ghế và một cái giường.
Trong căn phòng kia, vị "Cha xứ" ốm yếu đang ngồi trên ghế, nhìn vào bức tường đối diện, nơi đó dường như cũng có một màn hình lớn.
"Hắn ta có năng lực ‘thôi miên’ cực kì mạnh, tốt nhất là hai vị không nên tiếp xúc gần với hắn ta, làm việc qua sản phẩm điện tử cho an toàn.
" Người phụ trách giải thích đơn giản nguyên do bọn họ phải lập thiết kế trước mặt.
Đương nhiên Tưởng Bạch Miên không thể nói với người phụ trách rằng Thương Kiến Diệu cũng là người thức tỉnh, có thể làm bạn với gã "Cha xứ" giả kia, cô chỉ gật đầu rồi nói:"Thế thì tốt quá.
"Cô và Thương Kiến Diệu cùng ngồi xuống, sau khi người phụ trách thực hiện vài thao tác, từng màn ảnh nhỏ liên kết lại với nhau, tạo thành một chỉnh thể.
Điều này tạo ra cảm giác hai bên chỉ cách nhau một tấm thủy tinh mà thôi.
Sau đó, khi cửa phòng kia mở ra, một người máy bằng kim loại xám bạc đi vào, điều chỉnh màn hình trước mặt "Cha xứ" giả.
Hiển nhiên, người thì không cách nào "thôi miên" được máy móc.
"Sức mạnh của khoa học kĩ thuật thật là! " Tưởng Bạch Miên cảm khái một câu.
Không bao lâu sau, "Cha xứ" giả cũng thông qua màn hình, thấy được tình hình trong phòng giám sát.
"Là các người à.
" Người đàn ông ốm yếu kia dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói một câu.
Tưởng Bạch Miên bật cười, nói:"Anh trấn tĩnh thật đấy.
""Cha xứ" giả hơi nâng đầu, nói:"Nếu biệt hiệu đã là "Cha xứ" thì hẳn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tinh thần tuẫn đạo vì chúa rồi.
"Giọng nói của gã ta bình thản, như thể người bị nhốt không phải chính gã mà là đám Tưởng Bạch Miên vậy.
Tưởng Bạch Miên biết loại người này đều có hệ thống logic cá nhân cực mạnh, nếu đi theo tiết tấu của bọn họ, rơi vào thế giới logic của họ thì rất khó mà đánh vỡ được cảnh cửa phòng bị của họ để hỏi ra được những chi tiết có giá trị.
Đương nhiên, nếu thực sự không được, bọn họ có thể nhờ đến sức giúp đỡ của thành viên "hội anh em của Thương Kiến Diệu" - Âu Dick.
Chỉ có điều, hội này tương đối