Tưởng Bạch Miên thì "ừ" một tiếng:
"Quá im lặng."
Thương Kiến Diệu nghe xong, như có suy nghĩ, nhìn lướt qua cửa sổ một lượt:
"Không nhìn thấy động vật được một lúc rồi."
Lúc này Long Duyệt Hồng mới giật mình: "Đúng, đúng là có vấn đề."
Trên hoang dã Hắc Chiểu này, đi mấy giờ, thậm chí một hai ngày mà không gặp người nào là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng nơi đây lại là khu vui chơi của động vật hoang dã, thi thoảng có thể gặp được động vật bình thường hoặc không bình thường, ví dụ như lũ sóc mải mê tìm đồ ăn cho mùa đông, hay như lũ chim bay giữa rừng cây thưa thớt, hoặc con sói cô độc núp trong một góc rình mò xe Jeep.
Bạch Thần quay lại nhìn Tưởng Bạch Miên, nói:
"Tổ trưởng, để tôi lái xe đi, tôi sợ khu vực này đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Được, cô hiểu nơi đây hơn bọn tôi, gặp được điều gì bất ngờ thì cô còn có thể đưa ra quyết định chính xác hơn." Tưởng Bạch Miên lập tức ra hiệu cho Long Duyệt Hồng dừng xe.
Sau khi đổi chỗ xong, Bạch Thần tăng tốc độ, dường như muốn nhanh chóng đi qua khu vực có điểm bất thường này.
Cây cối hai bên vẫn ở trạng thái thưa thớt, vũng bùn đen phản xạ lại ánh nắng, những lùm cỏ dại mọc khắp các bãi đất trống.
Mọi thứ thoạt nhìn đều có vẻ rất bình thường, nhưng lại như mất đi mọi âm thanh, gần như chỉ còn là một bức tranh cỡ lớn vậy.
Cảm thấy như gió bên ngoài cũng tĩnh lặng, Long Duyệt Hồng lòng hồi hộp, hơi có chút lo sợ nói: "Sao càng ngày càng nghiêm trọng vậy? Hay là, chúng ta quay lại, đổi con đường khác?"
Bạch Thần không cười nhạo Long Duyệt Hồng, mà gật đầu đáp đầy nghiêm túc:
"Lái thêm hai phút, nếu không có gì thay đổi, chúng ta lập tức quay đầu xe."
Trong lúc nói, cô ta liếc nhìn Tưởng Bạch Miên, trưng cầu ý kiến của tổ trưởng.
"Ừ." Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ đồng ý.
Trong lúc mọi người nói chuyện, xe Jeep chạy qua nơi có bóng râm.
Đó là vì cây cối hai bên đột nhiên cao vổng lên, cành lá chìa ra đan xen vào nhau, che phủ hơn nửa bầu trời trên "đường chính".
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu, Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thấy một bóng đen khá to từ giữa không trung giáng xuống, đung đưa đập mạnh lên kính chắn gió của xe Jeep.
Bóng đen kia có một cái đầu dữ tợn phủ kín bởi lớp vảy màu đen, đôi mắt màu vàng sậm lạnh lẽo như băng đá. Miệng nó há to, để lộ mấy cái răng trắng hếu, còn giắt phần thịt đã thối, phun ra cái lưỡi đỏ tươi tới cực điểm.
Đây là một con mãng xà to lớn tới mức người thường không thể tưởng tượng nổi!
Khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Thần thoáng động, nhưng cô không bị dọa sợ, mà tỉnh táo đạp chân ga xuống thấp nhất.
Con xe Jeep màu xanh xám lập tức như một mũi tên lao vọt đi, vừa vặn chui sát ngay bên dưới đầu của con mãng xà.
Khoảng cách giữa hai bên lập tức được giãn rộng, Thương Kiến Diệu lấy lại tinh thần, giơ khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ lên, gác trên kính cửa sổ.
Sau đó, hắn nhìn thấy rõ dáng vẻ của con mãng xà khổng lồ kia.
Con vật đột kích bất ngờ này to phải bằng hai thùng nước bình thường, chiều dài cơ thể nó phải hơn mười mét, đuôi quấn thành nhiều vòng trên tàng cây.
Bên ngoài cơ thể nó được bao phủ bởi một lớp vảy màu đen khá dày, lóe lên vẻ sáng bóng giống hệt kim loại dưới ánh nắng mặt trời vẩy qua kẽ hở giữa cành lá.
Lúc này, Bạch