"Sửa lại kí ức ư?" Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, lặp lại từ ngữ then chốt.Tiếng rống cuồng loạn của Quách Chính khiến cô thoáng cảm thấy kinh sợ.Sự sợ hãi không chỉ bắt nguồn từ biểu hiện và thanh âm của đối phương mà còn vì kí ức là thứ quý báu và riêng tư nhất của mỗi người, nếu như đến điều đó cũng có thể bị người ta bóp méo thì đúng là không cách nào có thể phân biệt rõ ràng, thứ gì là chân thực, thứ gì mới là giả tạo.Đến khi đó, chưa biết chừng chỉ còn cách tự giác gia nhập giáo đoàn tăng lữ, ngày ngày niệm "tứ đại giai không", "ảo ảnh trong mộng", "Mọi thứ trên thế gian đều là hư vô”.Thương Kiến Diệu không hề tỏ ra sợ hãi, nghiêm túc gật đầu nói:"Năng lực của ‘Cha xứ’ ổn đấy.""Quả thực..." Tưởng Bạch Miên phục hồi tinh thần, thở hắt ra một hơi.Từ những tin tức đã biết này, ba năng lực người thức tỉnh của “Cha xứ” thật là:Thôi miên, bóp méo kí ức, và xây dựng ảo cảnh chung.So với “Cha xứ” giả, điều này không liên quan đến vấn đề thao túng thân thể, không đề cập tới năng lực đấu trực diện, nhưng thứ năng lực kia càng khiến người ta sợ hãi, càng lộ vẻ thần bí và đáng sợ.Lúc này, “Cha xứ” giả Quách Chính rống lên xong thì bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế, hào hển thở từng hơi.Thương Kiến Diệu nhìn gã qua màn ảnh, bỗng nhiên cười nói:"Vậy thì ở đây lại nảy sinh một vấn đề, nếu ‘Cha xứ’ thật có thể bóp méo kí ức của người khác, vậy tại sao không trực tiếp yêu cầu anh ghi nhớ thật sâu rằng mình chính là ‘Cha xứ’ chân chính? Nếu như vậy thì không cần lo đến chuyện hiệu quả thôi miên bị người ta phá mất rồi.”Phòng tuyến tâm lí vừa bị đánh vỡ, lời chọc thủng những nhận thức giả này cũng không còn tác dụng gì nữa.Quách Chính trầm mặc, chừng hơn mười giây sau mới nói:"Có lẽ là vì hắn không cho phép ‘Cha xứ’ giả trở thành ‘Cha xứ’ thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù chỉ là ‘Cha xứ’ thật trong nhận thức của chính mình, thì cũng không được.
‘Cha xứ’ thật chỉ có một, đó là chính hắn."Khi một người tin rằng mình chính là “Cha xứ” thật thì bất luận phải chịu tra khảo cỡ nào, anh ta cũng vẫn là “Cha xứ” thật.Tưởng Bạch Miên vừa định nói ý tưởng đó thật là điên cuồng và nguy hiểm, Thương Kiến Diệu lại tỏ vẻ đồng tình:"Lí do này tôi thấy đúng.""..." Tưởng Bạch Miên yên lặng liếc nhìn một cái.Cô hỏi thêm:"Trừ việc kí ức bị bóp méo, anh có còn nhớ được bất kì chuyện gì có liên quan đến ‘Cha xứ’ thật hay không? Ví dụ như, cái giá hắn phải trả là gì?"Quách Chính lắc đầu:"Điều duy nhất có thể khẳng định là, bọn tôi là một nhóm được thức tỉnh đồng thời."Loại vấn đề này, Tưởng Bạch Miên tin chắc Âu Dick cần phải mượn cảnh trong mơ để tìm kiếm đáp án, nếu anh ta không nhắc nhở người anh em tốt của mình là Thương Kiến Diệu phải chú ý điều gì, vậy có nghĩa là những kí ức liên quan đến “Cha xứ” giả hoặc là không tồn tại, hoặc là có vấn đề.Cô gạt chuyện này sang một bên, bắt đầu hỏi vấn đề khác."Anh biết được bao nhiêu trưởng lão trong ‘Phản Trí giáo’?"Dưới Giáo Hoàng là các trưởng lão trong "Hội đồng tám người"."Tôi chỉ từng tiếp xúc với một vị, chính là vị đã chủ trì nghi thức thức tỉnh chúng tôi, sau này, người ra lệnh cho tôi cũng là ông ta." Khi trọng tâm câu chuyện không còn liên quan đến “Cha xứ” thật, trạng thái tinh thần của Quách Chính khá lên rõ rệt, "Ông ta là người Hồng Hà, tên là Bouillon, phụ trách đại khu thành Tối Sơ, ừm, không phải tất cả các thế lực trong thành Tối Sơ mà là một