Trong mộng, những người có qua lại với Đan Dương quận chúa, đến cuối cùng ai ai cũng cảm thấy bất an.
Tính cách Phó Minh Hoa lãnh đạm không muốn tự tìm phiền toái, dù sao phiền toái của mình cũng đã đủ nhiều, chào hỏi rồi tìm một cái cớ rời đi, xem ra ở chung với nhau cũng không tốt, nhưng Đan Dương quận chúa mang vẻ mặt lạnh nhạt lại vỗ vỗ cái ghế:
"Đại nương tử của Trường Nhạc hầu phủ? Ngồi đi." Lúc Phó Minh Hoa thấy Đan Dương quận chúa thì Đan Dương quận chúa cũng thấy nàng, bởi vậy lúc này một tiếng đã nói lên thân phận của nàng.
Phó Minh Hoa ngây ngốc một chút mới nhấc làn váy ngồi xuống ghế, Đan Dương quận chúa phất tay, nha hoàn bà tử cũng lui xuống rất xa, Phó Minh Hoa nhìn đám người Bích Vân, các nàng cũng biết ý rời đi.
Cái bộ dáng này của Đan Dương quận chúa rõ ràng là có chuyện muốn nói với nàng, nhưng trước đây hai người chẳng bao giờ gặp gỡ, nếu có cũng chỉ là xã giao, Phó Minh Hoa không biết nàng ấy có lời gì muốn nói với mình.
"Sao quận chúa không đi đến vườn mai?"
Đan Dương quận chúa đưa tay nhỏ nắm lấy tay vịn của ghế dài, cằm đặt lên cánh tay: "Phó đại nương tử cũng không đi mà?"
Phó Minh Hoa cười cười, nàng không đi vườn mai là vì nàng mới vào tịnh phòng, sao giống với Đan Dương quận chúa được?
Đan Dương quận chúa thấy nàng không nói gì thì quay đầu lại nhìn nàng: "Phó đại nương tử không cần xa lạ như vậy, không chừng.." Nàng ấy nói đến đây thì dừng lại, Phó Minh Hoa hiểu lời nàng ấy sắp nói.
Tiết phu nhân thân thiết với Âm Lệ Chi như vậy rõ ràng là đã chọn rồi, có khả năng cực lớn Âm Lệ Chi sẽ gả đến Tiết gia.
Âm gia và Tạ gia có quan hệ thông gia, Tạ thị lại gả vào Phó gia, nếu sau này hai nhà Âm, Tiết gắn bó cả đời, nói không chừng Đan Dương quận chúa và Phó Minh Hoa sẽ có qua lại.
"Ngươi gọi ta là Đan Dương, cũng có thể gọi là Ấu Quân." Nàng ấy nói xong thì muốn dùng tay viết tên của mình, chỉ là trước mặt nàng ấy chỉ có chiếc ghế dài và lan can, Phó Minh Hoa đưa tay ra, nàng ấy nhìn thoáng qua hé miệng cười với nàng, có chút dáng vẻ thiếu nữ ngây ngô.
Tiết Ấu Quân so với trưởng tử của phủ Định Quốc Công lớn hơn nửa tuổi, năm nay đã mười ba. Dáng vẻ nàng ấy không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng lại có loại kiêu ngạo đặc biệt của quý tộc, làm thiếu nữ thêm vài phần thú vị.
Bàng thị mang nàng ấy đến đây có nghĩa là nàng ấy và Giản Thúc Ngọc chưa định ra hôn sự.
Đan Dương viết ra tên của mình trong lòng bàn tay Phó Minh Hoa, híp mắt nhìn nàng: "Sao ngươi không đi vườn mai bên kia mà lại ngồi đây với ta."
"Có ta hay không có ta cũng vậy." Hai người đều hiểu vì sao trưởng bối đến đây, nhưng Phó Minh Hoa nhắc tới việc này cũng không chút ngượng ngùng.
Đan Dương quận chúa nhìn nàng một lát, nở nụ cười: "Vậy cũng đúng."
Hôn sự của con gái đều do phụ mẫu làm chủ, nhất là người xuất thân gia tộc như các nàng, không thể tùy theo tính cách của mình.
"Xem cũng vậy, không xem cũng vậy." Đan Dương mỉm cười, khi nói ra lời này thì vẻ mặt không giống như thiếu nữ mới mười ba tuổi.
Phó Minh Hoa không nói, nàng ấy cũng không biết nói gì. Hai người ngồi một lúc, nói vài câu rồi đứng lên.
Lúc này trong vườn mai rất náo nhiệt, mọi người đang ngồi xung quanh, ở giữa bày cổ cầm, một thiếu nữ mặc áo màu lục đang ngồi khảy đàn.
Đan Dương quận chúa đến gần bên Phó Minh Hoa, nhỏ nhẹ nói vào tai: "Đó là con gái của Tả võ vệ đại tướng quân Hoắc Nhượng."
Phó Minh Hoa nghe nói vậy liền híp mắt.
Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng từ lúc Đại Đường lập quốc tới nay, người được thái tổ phong thưởng, ngoài trừ vài người, đa số đều có tước sẽ không có quyền, có quyền sẽ không có tước.
Hoàng đế đều nghi kị công cao chấn chủ, nếu trong tay có binh quyền lại có tước vị, đồng nghĩa với thanh danh, thực quyền đều có, cực kỳ dễ làm triều đình bất ổn, vậy
có thể nuôi ra người vong ơn bội nghĩa, tương lai sẽ mơ ước giang sơn Đại Đường.
Đại Đường cho phép nuôi tư binh, nuôi mộ phủ, nhưng có rất ít quý tộc nhậm chức vị quan trọng trong triều đình. Đặc biệt là hai nhà Tiết, Phó là thế tập.
Cho nên năm đó bất luận là Phó lão hầu gia hay Định Quốc Công Tiết Thiệu một khi đã được phong tước thì hậu thế sẽ không nắm quyền, hưởng được phú quý của tổ tông nhưng tuyệt đối sẽ không kế thừa quyền thế của tổ tông.
Trừ phi là người tài tuyệt thế, nhưng Phó hầu gia vẫn không rõ điều này.
Năm đó Phó lão hầu gia cũng từng nhận chức Tả võ vệ đại tướng quân, đây thật sự là chức vị được hoàng đế tín nhiệm.
Chức quan Đường triều có quy định rất nghiêm ngặt, để đề phòng chính quyền thiên tử tiền triều nổi loạn, nên thực quyền vẫn tập trung trong tay hoàng đế, cho nên vẫn chưa có chức tể tướng.
Mà thực hành đàn tương chế.
Nói đến đàn tương chế, đó là tể tướng không chỉ do một người đảm nhiệm, mà là do thượng thư tam tỉnh đảm nhiểm, đồng thời để đề phòng ba vị quan viên độc chiếm quyền lực, còn thiết lập chức quan Đồng trung thư hạ tam phẩm, cùng với ba vị đại nhân bàn chính sự.
Người thật sự nắm thực quyền thì phẩm cấp không cao, ngược lại như Phó hầu gia chỉ là một chức vị suông thì hoàng đế chưa bao giờ hạn chế phẩm cấp.
Nói cách khác, vị nữ nhi này của Hoắc Nhượng có cha là đại tướng quân nắm thực quyền.
Nhưng dù người xung quanh vỗ tay khen hay thì người động tâm cũng chẳng có bao nhiêu.
Tuy rằng Hoắc Nhượng có địa vị cao, nhưng danh vọng quá thấp. Ông ta sinh ra là kẻ hàn môn, chẳng phải xuất thân thế tộc. Xuất thân quá thấp, tuy nói lúc này Hoắc Nhượng quyền thế hơn người, thánh thượng cực kỳ thân cận với ông ta, nhưng có một điểm mà các phụ nhân này không thích đó chính là xuất thân quá thấp.
Cho dù sau này Hoắc Nhượng qua đời, thánh thượng truy phong tước vị, nhưng cũng không phải thế tập.
Trừ phi ông ta lập công lao cực kỳ to lớn mới có thể.
Nói cách khác, lúc này Hoắc Nhượng quyền khuynh một thời, nhưng vinh nhục của Hoắc gia đều dựa vào ông, ông sống thì còn quang vinh, ông chết coi như kết thúc, cũng không bền chắc.
Huống chi những người ở đây, trưởng bối nhà ai mà chưa nắm quyền trong tay? Còn là những tước vị cao nhất.
Hoắc phu nhân nghe người ngoài khen ngợi nữ nhi của mình thì có chút mừng rỡ. Mặc dù trượng phu của bà là võ tướng, nhưng con gái bà được nuôi dạy không thô tục vô lễ, ngược lại có đọc thi thư, ngay cả đàn cũng thành thục. Đáng tiếc là ở đây không có mấy người hỏi han con gái của bà.
Hoắc nương tử đàn một khúc rồi thôi, tất cả mọi người vỗ tay, Tiết phu nhân ra đề, mấy nương tử đáp thơ.
Tuy nói gả vào Tiết gia cũng không cần đầy bụng kinh luân, nhưng Tiết phu nhân vẫn muốn nghe mấy nương tử đối đáp.
Đan Dương quận chúa cười cười với Phó Minh Hoa, đến gần Phó Minh Hoa nói: "Ở đây nhiều người, không bằng chúng ta đi bên kia xem một chút." Nàng ấy chỉ hướng, đó là hướng lang quân đang dạo chơi.
Nếp sống ở Đại Đường cởi mỡ, quy củ nam nữ không quá nhiều.
Hôm nay Âm thị thiết yến, bên này đãi nữ quyến, bên kia các lang quân [1] trò chuyện. Về phần những nam tử trưởng thành như Phó hầu gia thì được Tạ tam gia dẫn đến ngoại viện phẩm rượu.
[1] Lang quân: Cách gọi con trai của những gia đình quyền quý.