Trương Tẫn Án vậy mới vừa lòng thỏa ý mà đứng thẳng người: "Nhận được văn kiện chưa?"
Giang Tự Dương liếc nhìn điện thoại một lần nữa: "Bây giờ nhận được rồi.
"Anh đã ghi chú nội dung trước đó ở bên cạnh cốt truyện rồi, Lời thoại này rất ngắn, cho cậu,..." Trương Tẫn Án ngó đồng hồ, "Mười phút được không? Học thuộc trong mười phút."
Giang Tự Dương gật đầu: "Được ạ."
"Được." Trương Tẫn Án ngồi lại sô pha, "Vậy mười phút sau diễn.
Trong lúc đọc nếu không hiểu gì thì có thể hỏi anh."
Giang Tự Dương nhìn vài câu: "Đề tài ma cà rồng hư cấu, bây giờ rất hiếm gặp."
"Đúng vậy, sách chỉ có độ nổi tầm trung, nên thị trường cũng không xem trọng lắm." Trương Tẫn Án nói.
Giang Tự Dương cười: "Nhưng anh rất thích quyển sách này."
Trương Tẫn Án: "Phải, anh thấy đọc rất hay, giả thiết thú vị, tình tiết giai đoạn đầu cũng thú vị, xen lẫn màu sắc phá án kì ảo, nhưng cũng không quá cẩu huyết, bất kể nhân vật nào trong đó anh cũng đều thích."
Giang Tự Dương chưa từng đọc quyển tiểu thuyết này, cụ thể thế nào cậu không biết, nhưng Trương Tẫn Án có thể nói ra ngay nhiều cảm nhận như vậy thì chắc hẳn anh thật sự say mê nó.
Cậu chỉ có thể cái hiểu cái không mà gật đầu.
"Cậu muốn đọc không? Anh có thể cho cậu mượn sách." Trương Tẫn Án nói.
Giang Tự Dương hơi ngạc nhiên: "Ơ...!Được ạ?"
Trương Tẫn Án nhún nhún vai: "Mượn sách thôi mà, lại không phải mượn phim, cũng sẽ không bị bắt, có gì đâu mà không thể."
Giang Tự Dương: "Truyện này còn có phim?"
"...! Truyện này không có phim, là...!Ài, đây không phải trọng điểm." Trương Tẫn Án mừng vì bản thân dù sao cũng đã nhịn xuống, xém tí nữa đua xe trước mặt fanboy của mình.
"Ò...!Vậy em khá muốn xem." Giang Tự Dương nói.
"Vậy được." Trương Tẫn Án dựa ra sau, "Nhưng mà cậu muốn mượn thì trước tiên phải qua được vòng diễn này đã, cũng vừa lúc để anh nhìn xem cậu học anh như thế nào rồi."
"Vâng..." Giang Tự Dương bỗng hồi hộp một cách kì lạ, tiếp tục xem văn kiện.
[Thôi Trì (nằm ngã vào lòng Eliza, khóe miệng chảy máu tươi): Cả đời này của ta rõ ràng chưa từng làm sai chuyện gì, vì sao, vì sao lại đối xử với ta như vậy.
Thôi, bây giờ nói những lời này, cũng vô dụng, ta đã sắp chết rồi, ta không cầu bất kỳ kẻ nào tạ lỗi với ta, ta chỉ muốn ngươi, sống cho thật tốt.]
Bên dưới còn có thêm một hàng chữ viết tay: "Lúc này là Thôi Trì của 600 năm trước vì tìm ra kẻ phản bội mà giả vờ chết."
"Chết giả..." Giang Tự Dương lẩm bẩm nói, hàng lông mày không khỏi nhăn lại một chút.
Cậu phát hiện chuyện này không đơn giản.
Nếu như đoạn này chỉ đơn thuần là diễn trước khi chết vậy thì còn coi như đơn giản, bộ phim trước của cậu có viết về cảnh diễn tử vong rồi.
Diễn cảnh chết chỉ đơn giản có hai loại trạng thái, một loại không nỡ buông, một loại không sợ hãi.
Trong phim thì không nỡ buông chiếm đa số, có sự lưu luyến với thế gian, khá dễ diễn, chỉ cần lúc diễn biểu hiện kịch liệt là được.
Còn không sợ hãi thì chính là mặc dù không nỡ buông, nhưng cũng không e sợ chết đi, lúc diễn phải bình tĩnh, thậm chí có thể an ủi lại mọi người, vì vậy lúc diễn ngữ điệu chỉ cần phẳng lặng, thêm chút đứt quãng khi máu trào đến cổ họng là được.
Còn đoạn này ban đầu là không nỡ buông, cuối cùng là không sợ hãi, hai điều này đều có thể diễn ra, chỉ là tốt và xấu, sự khác biệt giữa cảm xúc thích hợp hay không thích hợp.
Mà diễn trong diễn, độ khó được tăng lên rất nhiều.
Nếu cậu đoán không sai, cảnh diễn này xem như phân cảnh mấu chốt nhất trong cả bộ phim của nhân vật Thôi Trì.
Nhân vật có được đắp nặn thành công hay không cũng phải xem cảnh diễn này.
Giang Tự Dương ngước mắt nhìn trộm Trương Tẫn Án, anh đang bắt chéo chân, tay phải để trên lưng ghế sô pha, xem điện thoại rất chăm chú, nhìn không chớp mắt.
Nhất định là đang nhân lúc rảnh rỗi mà nghiên cứu kỹ thuật diễn đây, nếu không sẽ không say mê như vậy.
Nghĩ thế, Giang Tự Dương không khỏi kính trọng anh thêm.
Trương Tẫn Án đúng là một đàn anh đáng để noi gương học tập, bảo sao anh có thể đạt được thành tựu như hiện giờ.
Giang Tự Dương thầm cổ vũ bản thân, bắt đầu học thuộc lời thoại.
Nếu như Giang Tự Dương biết được Trương Tẫn Án không nghiên cứu kỹ thuật diễn mà đang nhân lúc rảnh rỗi nhàm chán, đi xem siêu chủ đề của mình thì chắc chắn mặt cậu sẽ toàn dấu chấm hỏi.
Trương Tẫn Án hoàn toàn không biết mình đã bị Giang Tự Dương quy thành đàn anh khắc khổ học tập, vẫn không biết mệt mà lướt Weibo.
Mấy bài đăng mới nhất trên siêu chủ đề của Giang Tự Dương đều là ảnh chụp hoạt động ở trung tâm thương mại này.
[@Giang Thủy Tự Dương]: #Giang Tự Dương# 19072015, hoạt động tại trung tâm thương mại Peter.
[Tim] Bốn Cừu của chúng ta đứng cạnh nhóm nam cũng không bị lép vế, nhìn thấy fan phía dưới còn trộm chào hỏi, lần này đến hiện trường đúng là có lãi, tui sẵn sàng lắm luôn.
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
[@imgjvjb]: #Giang Tự Dương# 19072015, hoạt động tại trung tâm thương mại Peter.
Tui thề, ảnh chụp không có đẹp bằng một phần mười nghìn người thật của anh ấy, thực tế chân Bốn Cừu dài hơn, hơi thở thiếu niên phả vào mặt, cười lên dịu dàng xỉu, anh chạy đi diễn nhiều trung tâm thương mại như vậy lần nào cũng đẹp hết, nhưng lần này là lần tuyệt nhất trong những năm qua nhỉ.
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
Trương Tẫn Án mở vài tấm nhìn, chúng đều rất rõ nét, thậm chí như được chụp ở hàng đầu vậy, chụp được rõ cả mảnh lấp lánh trên quần áo Giang Tự Dương.
Trương Tẫn Án là người có mặt tại hiện trường cũng bày tỏ họ đã đúng, Giang Tự Dương trên ảnh chụp không đẹp bằng người ở hiện thực.
Trương Tẫn Án ngẩng đầu liếc nhìn Giang Tự Dương, cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại, miệng mở rồi đóng, nhỏ tiếng học lời thoại.
Tóc phía sau của Giang Tự Dương bị cạo đi không ít, làn da sau cổ cực kỳ sạch sẽ, còn có chút đốt sống cổ nhô ra rõ rệt vì gầy, cổ áo còn có khe hở.
Trương Tẫn Án thật sự rất muốn luồn ngón tay vào, chắc chắn Giang Tự Dương sẽ giật nảy mình cho coi, nhất định phản ứng sẽ rất buồn cười.
Trương Tẫn Án lướt xuống, thật lòng cảm thán nhóm fan này khen hay biết bao, nếu bảo anh đăng bài, chắn chắn anh chỉ biết đăng một câu "Cậu ấy đến rồi" hoặc là "Cậu ấy đang nói chuyện".
[@Quả Thanh Long Của Bốn Cừu]: #Giang Tự Dương# 19072015, hoạt động tại trung tâm thương mại Peter.
Anh khoác lên mình nhật nguyệt tinh tú, rơi vào đáy mắt người từ ánh nắng mai, lấy đi một bầu trời thán phục và yêu mến.
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
[@Lộ Lộ Mà Không Chúng Sinh Nào Có]: #Giang Tự Dương# 19072015, Chim trúc khẽ than, luyến tiếc năm tháng, chỉ có gặp được anh, núi sông luân chuyển, ánh sáng không tàn.
Ngôn Tình Sủng
[@Tự Dương Tự Thủy Mộc Niên Hoa]: #Giang Tự Dương# 19072015 Nụ hôn của Nữ thần Venus e rằng chỉ trao cho anh.
Hay cho nụ hôn của Nữ thần Venus, Venus biết chuyện này không?
Cái khác không nói chứ chụp rất là đẹp, thật không hổ là các trạm tỷ cầm máy cơ.
Trương Tẫn Án tiện thể lướt xem Trương Dương Bất Hạ, tìm xem có chương truyện nào mới không.
Trương Tẫn Án nhìn thấy một truyện rất ngắn, nhưng khá thú vị, kể rằng Giang Tự Dương bị thu nhỏ, không nhớ gì cả mà chỉ nhớ mỗi anh.
[Giang Tự Dương chớp chớp đôi mắt to tròn, trong veo sáng sủa của cậu: Chú là ai?
Trương Tẫn Án đáp một cách nghiêm túc và sâu lắng: Chú là bố con.]
"Phì..." Trương Tẫn Án suýt chút cười ra tiếng, nhớ đến bên cạnh cũng may nhịn xuống.
[Giang Tự Dương nghiêng đầu, ngón tay chạm bên miệng mình, vẫn không hiểu: Bố? Vậy mẹ con đâu?
Trương Tẫn Án: Mẹ con chết...!Mẹ con đã đến một nơi rất xa rồi.]
Trương Tẫn Án: "Đệt.
Bản song ngữ Trung Nhật."
Trương Tẫn Án đọc truyện này vui muốn chết, mỗi đoạn chỉ có một đoạn ngắn, mỗi đoạn đều hài vô cùng, Trương Tẫn Án cũng thích đọc loại xen lẫn ngôn ngữ mạng như thế này, trông rất buồn cười.
Trương Tẫn Án đọc đến vui thú dạt dào, nếu không phải Giang Tự Dương gọi anh một tiếng thì anh cũng không phát hiện mười phút đã trôi qua.
"Anh, em xong rồi."
"À, xong rồi?" Trương Tẫn Án vẫn chưa thoát