Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Tẫn Án, sau khi mua mũ từ Velove ra, họ đi dạo một lượt từ tầng một đến tầng tám trung tâm thương mại chỉ trong nửa tiếng đồng hồ.
Đương nhiên, nếu đi tản bộ cũng được coi là đi dạo mua sắm.
Đến tầng tám, Trương Tẫn Án và Giang Tự Dương mỗi người mua một ly trà sữa, mặc dù tiệm trà sữa đông người nhưng không ai nhận ra họ, nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn một cái vì hai người cao mà thôi.
Vậy cũng khó trách.
Giang Tự Dương thì khỏi nói, quần áo đều đã được che chắn rất cẩn thận, ai nhìn ra được đúng là thị lực tốt.
Còn Trương Tẫn Án thì lại càng khỏi phải nói, dù anh đã tiết lộ quần áo cho mọi người rồi nhưng cũng chẳng có bao nhiêu người nhận ra.
Vì ngoài chiếc mũ kia, bộ đồ của anh là kiểu dáng mỗi ngày có thể thấy rất nhiều chàng trai mặc, chỉ trong khoảng thời gian hai người đi dạo thôi Trương Tẫn Án đã đụng hàng một người rồi.
Hơn nữa ai ngờ được Trương Tẫn Án sẽ đến đây, còn không có bảo an, cứ thoải mái như vậy mà đi dạo trung tâm thương mại, nên chỉ coi họ như người đi đường thôi.
Trương Tẫn Án rất hài lòng với việc đó, đây chính là lý do anh chọn bộ quần áo này, không phô trương.
Trương Tẫn Án dựa lưng vào rào chắn, cúi đầu uống trà sữa, cục đá bị anh nhai phát ra những tiếng răng rắc.
Giang Tự Dương đứng cạnh anh, tay đặt trên rào chắn, nhìn xuống cây xanh hồ nước trên mặt đất ngay bên dưới họ.
Nhìn từ trên chỉ thấy được cây xanh, hồ nước bị che mất một nửa, không ít người đang ngồi xung quanh hồ.
Trà sữa của Giang Tự Dương sắp uống hết rồi, chỉ còn lại trân châu, cậu nhìn cái ly, bỗng nhiên nói: "Em vẫn còn khá kinh ngạc."
Trương Tẫn Án nuốt vụn đá: "Sao vậy?"
Giang Tự Dương ngẩng đầu: "Em vốn cho rằng anh giống như trên mạng nói, không thích đi dạo."
"Trên mạng nói đúng, anh không thích đi dạo, so với ra ngoài thì anh thích ở nhà hơn." Trương Tẫn Án nói.
Giang Tự Dương sửng sốt: "Hả? Vậy vì sao anh lại kéo em ra ngoài đi dạo?"
Trương Tẫn Án nhìn nét mặt đầy thắc mắc của Giang Tự Dương, bật cười: "Không vì gì cả, khó lắm mới ra ngoài một mình, không đi dạo thì lãng phí thời gian."
Lời này tất nhiên là nói xạo.
Nếu không phải vì đền bù tâm trạng bị anh làm kém của Giang Tự Dương, thì còn lâu anh mới đi dạo.
Là trò chơi không vui hay sô pha không thoải mái? Những lúc như này ngồi ở phòng nghỉ chơi điện thoại không tốt à?
Trương Tẫn Án lại thấy Giang Tự Dương gật gật đầu, còn nói một cách rất nghiêm túc: "Cũng phải, bình thường đều sẽ có rất nhiều người vây quanh, rất ít khi có thể hoạt động một mình như thế này."
Trương Tẫn Án nén cười, đáp: "Ừ, cậu nói rất đúng."
Trương Tẫn Án hút tiếp mấy ngụm là hết ly trà sữa, chỉ còn lại vài cục đá.
Anh chê quá lạnh, bèn đi đến thùng rác cạnh thang cuốn rồi vứt ly trà sữa vào.
Anh đeo khẩu trang lên một lần nữa, nói với Giang Tự Dương: "Tụi mình về đi."
"Vâng." Giang Tự Dương đi qua, hút xong mấy miếng trân châu cuối cùng rồi bỏ ly nhựa vào thùng rác.
Hai người lần lượt bước lên thang cuốn.
Trương Tẫn Án đứng nghiêng nửa người, nhìn thang cuốn đi lên không người bên cạnh, nói: "Cậu thường xuyên tham gia những hoạt động giống ở trung tâm thương mại hôm nay à?"
"Ừm." Giang Tự Dương gật gật đầu.
"Công ty sắp xếp? Hay là tự cậu đề nghị?" Trương Tẫn Án hỏi.
"Đều có." Giang Tự Dương đáp, "Từ sau khi ký với công ty, mỗi năm đều sẽ có vài đợt như vậy."
"Vậy chắc là mệt lắm." Trương Tẫn Án nói.
"Vì cuộc sống mà, lúc không có việc cũng rảnh rỗi." Giang Tự Dương trả lời.
Trương Tẫn Án ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Tự Dương đứng cao hơn mình một bậc thang, "Cậu rất thiếu tiền?"
Giang Tự Dương cong khóe mắt, vì đeo khẩu trang nên giọng nói sẽ càng mơ hồ hơn một chút, nhưng Trương Tẫn Án vẫn nghe được có tiếng cười khẽ: "Ai mà chẳng thiếu tiền."
Trương Tẫn Án hiểu.
Hồi anh mới ra mắt cũng thiếu tiền, nhận kịch bản như điên, ngắn cũng nhận, thậm chí nóng lòng muốn có bản sao để có thể đóng nhiều phim cùng một lúc.
Trương Tẫn Án lại hỏi: "Nhưng nếu thiếu tiền, tham gia chương trình giải trí không phải tốt hơn à? Chương trình giải trí cũng đi trong một ngày, nhưng thù lao cao hơn cái này nhiều."
"Thật ra em cũng có nhận chương trình giải trí, còn là khách mời thường trú nữa đó." Giang Tự Dương nói.
Trương Tẫn Án hơi ngạc nhiên: "Ồ? Khách mời thường trú? Đỉnh thế?"
Hai người vừa đi vừa nói đến tầng bảy, đi vài bước đổi sang thang cuốn tiếp theo, lần này cũng là Trương Tẫn Án đứng đằng trước Giang Tự Dương.
Giang Tự Dương hơi ngại, ngón tay cậu xoa góc áo của mình: "Không đỉnh, chương trình của tụi em là chương trình trực tuyến, chương trình chiếu mạng, công ty nhỏ chế tác, không đáng nhắc đến."
Trương Tẫn Án lấy làm tò mò: "Tên là gì? Nói ra nghe thử."
"Thứ sáu tinh mơ." Giang Tự Dương đáp.
"Loại hình gì?" Trương Tẫn Án hỏi.
"...! Xem như chương trình thực tế ngoài trời, vì là chiếu mạng nên buông thả hơn trên truyền hình, quy tắc mỗi lần cũng khác nhau, có lúc ở trong nhà, có lúc ở ngoài." Giang Tự Dương trả lời.
Trương Tẫn Án gật đầu như có điều suy ngẫm.
Giang Tự Dương lập tức sáng mắt lên: "Không lẽ anh biết?"
Trương Tẫn Án buột miệng thốt ra: "Không biết."
Giang Tự Dương: "..."
Trương Tẫn Án vội vã an ủi: "Cậu đừng để bụng, anh không xem chương trình giải trí, không biết là chuyện bình thường, với cả chương trình trực tuyến khó nổi hơn chương trình ngoại tuyến cũng là chuyện bình thường."
"Ừm, lúc đầu rating rất thấp, bây giờ đã có chút biến chuyển tốt rồi." Giang Tự Dương hít một hơi, "Vậy anh thì sao? Chắc là có rất nhiều chương trình đến tìm anh nhỉ."
Trương Tẫn Án: "Ừm, có, hôm qua vừa có một cái, tên là play gì đó anh quên rồi, tại anh không muốn nhận trương trình giải trí nên không để ý."
"Có phải...!Play Games Together không?" Giang Tự Dương dè dặt hỏi?
"Đúng rồi, hình như chính là cái này..." Trương Tẫn Án không nhớ rõ lắm, mang máng nhớ là Lý Cường từng nhắc đến, "Hình như là chương trình giải trí đã mua bản quyền."
"Vậy đúng là cái này, mua bản quyền của chương trình nước ngoài." Giang Tự Dương hơi hâm mộ, lại hơi đau lòng, "Anh à, chương trình giải trí này rất nổi đó, không nhận thì thật đáng tiếc."
Thang cuốn lại đến cuối, lần này Trương Tẫn Án đi đằng sau, cao hơn Giang Tự Dương một bậc thang.
"Nào có gì đáng tiếc hay không.
Chương trình giải trí đầu tiên anh muốn tham gia là chương trình trong nước sáng tác, sau đó mua bản quyền cũng được, hay gì đó, cũng không sao cả." Trương Tẫn Án chăm chú nhìn vào đôi mắt to của Giang Tự Dương và nói, "Vì anh thích thứ gì đó có ý nghĩa riêng và khác biệt."
Giang Tự Dương suy tư gật gù: "Chính xác, nhưng thời buổi này quá khó để tìm được những chương trình giải trí tự sáng tác, hoặc là bị cắt, hoặc là rating không tốt, lại nữa là chương trình chia sẻ văn hóa truyền thống Trung Quốc, dù nó rất được nhưng lại chính thức quá, lượng khán giả không mạnh bằng chương trình giải trí.
Phải rồi, Anh thích loại hình chương trình giải trí gì?"
"Anh?" Trương Tẫn Án ngẫm nghĩ, tay đặt trên vai Giang Tự Dương, "Chương trình mà không cần ra khỏi nhà thì không ra khỏi nhà.
Giống Tôi sống một mình của Hàn ấy, ghi lại cảnh một ngày mình sống một mình, vừa nghỉ ngơi vừa kiếm tiền, sướng biết bao."
"Không ngờ anh lại biết Tôi sống một mình." Nét mặt Giang Tự Dương hơi ngạc nhiên, "Em còn tưởng một cái anh cũng không biết."
"Tuy anh không xem nhưng vẫn chú ý đến." Trương Tẫn Án bật cười, "Cậu nghĩ anh thành ai? Anh ở ẩn rồi à? Chẳng quan tâm gì cả?"
"Em đùa thôi." Giang Tự Dương cũng bật cười.
"Hầy."
Bị đàn em trêu chọc, Trương Tẫn Án không những không bực mà ngược lại còn hơi vui vẻ.
Giang Tự Dương nói đùa được chứng tỏ quan hệ của hai người đã dịu đi nhiều.
Đây là chuyện tốt.
Trương Tẫn Án rất muốn cho Đoàn Viên thấy, sau đó bảo cô nhanh chóng viết truyện.
Hai người mải trò chuyện thì đến lối đi dành cho nhân viên ở tầng năm.
Trương Tẫn Án liếc nhìn đồng hồ: "Cậu về trước đi, anh xuống tầng một xem."
Giang Tự Dương gật đầu ngay: "Vâng, lát gặp nhé anh."
"Lát gặp." Dứt lời Trương Tẫn Án rời đi.
Lần nữa gặp lại Giang Tự Dương thì đã là một người trên sân khấu một người dưới khán đài.
Người dẫn chương trình kiểm soát thời gian rất đúng giờ, vừa tới hai giờ nhóm nhạc nam đã xuống sân khấu đến Giang Tự Dương lên, Trương Tẫn Án và người xem cùng nhau vỗ tay.
Rõ ràng Giang Tự Dương vẫn đang mặc trang phục buổi sáng, Trương Tẫn Án lại vẫn nghe thấy tiếng cảm thán xen lẫn trong tiếng vỗ tay ở sau lưng: "Bộ này của Giang Tự Dương tuyệt vời vl."
"Em đến rồi." Người dẫn chương trình đến cạnh Giang Tự Dương, mở màn bằng câu bông đùa.
Biểu cảm của Giang Tự Dương đã tự nhiên và thoải mái hơn buổi sáng rất nhiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ micro, cười nói với người dẫn chương trình: "Vâng, em lại đến tiếp nè.
Chào buổi chiều nhé mọi người."
Không chỉ người xem phía dưới mà sóng bình luận cũng trả lời lại ngay:
—— Anh đến em cũng đến
—— Cuối cùng cũng đợi được rồi!! Em sẵn sàng!
—— AAA Dương Dương chào buổi chiều nha!
—— Dương Dương ma ma yêu con hu hu hu hu hu hu hu
Nói thật, Trương Tẫn Án rất tò mò với nội dung hoạt động của Giang Tự Dương.
Hai nhóm nhạc nam vừa nãy dù sao cũng là ca sĩ, nội dung hoạt động là hát nhảy và tương tác với người xem, vậy diễn viên tham gia diễn xuất sẽ biểu diễn cái gì? Cũng không thể biểu diễn kỹ thuật diễn xuất chứ hả?
"Tự Dương đã chạy qua rất nhiều hoạt động, hợp tác với tôi rất nhiều lần, chúng ta cũng xem như bạn cũ, vậy bạn cũ sẽ thoải mái nói thẳng nhé."
Trương Tẫn Án nhướng mày.
Xem ra là muốn bày trò rồi đây.
Quả đúng như dự đoán, người dẫn chương trình liếc nhìn sổ kịch bản sau đó đặt sổ lên bàn, nói với Giang Tự Dương: "Tự Dương nè, lần này là lễ kỷ niệm trung tâm thương mại, thêm nữa, có không ít người xem dưới sân khấu đến đây vì em.
Tiết mục lần này chúng mình thay đổi, không theo kịch bản nữa thấy thế nào?"
"Hả?" Giang Tự Dương ngơ một lát, nhưng phản ứng nhanh gật đầu đáp: "Được ạ."
"Vậy quyết định thế nhé." Người dẫn chương trình đặt tay lên vai Giang Tự Dương, nói với người xem, "Chúng tôi sẽ chọn ra hai vị khán giả, đến lúc đó hai người này bảo em làm cái gì thì em phải làm cái đó.
Các bạn trong bình luận cũng có thể đưa ra hành động, xem xem có được chọn hay không."
Nghe thế dưới khán đài bắt đầu ồn ào, sôi nổi la lên gì mà "Hát!", "Nhảy!", mà một vài người hâm mộ của Giang Tự Dương ở bên ngoài rào chắn ghen tị chết đi được, chỉ có thể than thở.
Trương Tẫn Án nghe thấy hai cô bé phía sau lưng, trong đó có một cô cười khà khà hai tiếng: "Nếu tui được chọn tui sẽ bảo ảnh cởi quần áo."
Còn cô kia cũng cười khà khà: "Bà dâm quá đi ha ha ha, nhưng mà tui tán thành."
Trương Tẫn Án: "..."
Không chỉ hai người nọ lệch đi, Trương Tẫn Án còn nghe thấy cách đó không xa có ai hô một tiếng: "Làm nũng!"
Trương Tẫn Án: "?"
Mười mấy giây sau, người dẫn trương trình giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, mọi người mới dần yên tĩnh.
Người dẫn chương trình nói: "Mọi người nhiệt tình quá, vậy thế này đi, trên mỗi chỗ ngồi đều có một số thứ tự, mời Giang Tự Dương chọn ra hai số từ 1 đến 100 để lên sân khấu."
Giang Tự Dương báo ra hai con số ngay lập tức: "15 và 87."
Người dẫn chương trình rất đỗi ngạc nhiên: "Nhanh thế? Có phải hai con số này có ý nghĩa gì không?
Giang Tự Dương: "Hôm nay em uống một ly trà sữa, 15 đồng."
Người dẫn chương trình: "Vậy 87..."
Giang Tự Dương: "Số 87"
Người dẫn chương trình: "...Rồi."
Trương Tẫn Án sững sờ, mò mẫm trong túi lấy ra hóa đơn mua trà sữa vừa nãy, mở ra xem, đúng là số 0087.
Anh hơi kinh ngạc, không ngờ vậy mà Giang Tự Dương vẫn còn nhớ, nhưng anh thì đã quên từ lâu.
"Vậy xin mời số 15 và số 87 đứng lên..." Hai người dưới sân khấu chầm chậm đứng dậy, người dẫn chương trình nheo mắt nhìn, "Rồi, xin mời hai bạn lên đây."
Số 15 ở ngay hàng của Trương Tẫn Án, là một chị gái, uốn một mái đầu xù mì màu đỏ, cực kỳ hợp mốt.
Còn số 87 là một cô bé, nhìn qua có vẻ bằng tuổi Trương Thư Vũ, trên cổ treo một chiếc điện thoại, đến sân khấu rồi vẫn không hạ được khóe miệng đang nhếch cao xuống, trông vô cùng vui vẻ.
Hai người nối gót nhau lên sân khấu, đứng giữa người dẫn chương trình và Giang Tự Dương.
"Được rồi, xin hỏi chị gái là người vùng nào?" Người dẫn chương trình hỏi chị gái trước.
"Bắc Kinh." Chị gái không hề luống cuống chút nào, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền tròn tròn, quay đầu cười nói với Giang Tự Dương: "Con gái chị thích em lắm."
Giang Tự Dương nói cảm ơn ngay tắp lự: "Cảm ơn ạ, cảm ơn ạ."
Người dẫn chương trình: "Vậy hôm nay con chị có tới không?"
"Có tới, nhưng không mua được vé,