Trương Tẫn Án ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh ngoài ấy vẫn tươi đẹp chói mắt như ban trưa, chỉ là tắc đường khiến người ta tính khí bướng bỉnh.
May là trong xe đang mở nhạc Trương Tẫn Án thích nhất, lúc này mới khiến anh không buồn ngủ.
Lý Cường nhìn Trương Tẫn Án và nói: "Uầy, nếu lời vừa nãy em nói với bé gái kia bị quay được, chắc chắn lại nổi một lần đấy." Trương Tẫn Án nhìn ngoài cửa sổ: "Em không phải vì muốn nổi mới nói với em ấy như vậy."
"Anh biết em không phải người thích lăng xê." Lý Cường nói, "Không phải mấy hôm trước có vài người bị bóc ra là cố ý quay vlog cảm động à? Anh bỗng nhớ đến họ."
Trương Tẫn Án cười một cách trào phúng: "Cái đó em cũng thấy.
Vì nổi tiếng mà đi đường ngang ngõ tắt, thật sư cho rằng người dân là đồ ngu, nhưng thực tế đồ ngu mới chính là bọn họ.
Mọi người nào có để mắt đến họ, chẳng qua đi vệ sinh tiện tay bấm thích một cái mà thôi, nếu thật sự bóc ra, đừng nói là lên sân khấu, đi đường thôi đã bị người người cười nhạo rồi.
Thật không hiểu hiện nay tụi nhóc nghĩ sao nữa."
Lý Cường cười, Trương Tẫn Án gặp chuyện "tiếp thị", "không làm mà hưởng" sẽ độc miệng ngay, mấy năm rồi vẫn không thay đổi.
Nói thật, nếu đoạn này của Trương Tẫn Án mà đổi thành người khác nói, anh chắc chắn sẽ bảo người này kiêu căng ngạo mạn, phiêu quá rồi.
Nhưng cố tình là Trương Tẫn Án nói, vậy thì không có vấn đề gì, Trương Tẫn Án quả thực có tư cách công kích những người này.
Người khác không biết, nhưng Lý Cường tận mắt nhìn Trương Tẫn Án một đường đi đến đây, người này có thể nỗ lực hơn bên ngoài nói gấp mấy trăm lần.
Đơn cử như giọng của Trương Tẫn Án, trên mạng đều nói Trương Tẫn Án có giọng nam trầm thấp gợi cảm, song không ai biết trước kia giọng cậu không phải như vậy, hồi ấy giọng Trương Tẫn Án vừa trong trẻo vừa sạch sẽ, là chất giọng của chàng trai tuổi đôi mươi.
Hiện giờ giọng nói trầm thấp, đều là do trước kia tập lời thoại, rõ ràng đã luyện đến khàn cả giọng không biết bao nhiêu lần, sau khi trị liệu thì để lại di chứng, bây giờ cứ nửa đêm là ho, không chú ý chút thôi là hôm sau sẽ mất tiếng.
Chính vì tự mình lăn lộn đến, nên mới coi thường loại chuyện này, tâm tình ấy Lý Cường hiểu rất rõ, nên cũng để Trương Tẫn Án tùy ý tự do ngôn luận.
"Nói người khác là nhóc, không chừng lớn hơn em đấy." Lý Cường cười nói.
Trương Tẫn Án như có điều suy ngẫm: "Cũng đúng, nói không chừng con nít còn hiểu biết hơn bọn họ một chút."
"Được rồi, thu miệng lại chút, chờ lát nữa xuống xe đừng có độc miệng như vậy," Lý Cường thuận theo nói, "Lát nữa chúng ta phải gặp đạo diễn Đường."
Trương Tẫn Án hơi sửng sốt: "Đạo diễn Đường? Sao chú ấy lại đến?"
Đạo diễn Đường Thượng là đạo diễn bộ phim "Hoa mai cốt", người mà Trương Tẫn Án rất kính trọng, ngoài nổi tiếng, lúc quay phim ông ấy còn chỉ dẫn Trương Tẫn Án trên phương diện diễn xuất, là công thần giúp kỹ thuật diễn của anh được nâng cao.
Lý Cường đoán được anh sẽ ngạc nhiên, không chút hoang mang mà giải thích: "Còn có thể làm gì, xem kịch bản."
"Phim gì?" Trương Tẫn Án vẫn khó hiểu, anh đâu nghe nói đạo diễn Đường có phim mới muốn quay đâu.
"Là bộ em vẫn luôn mong chờ đó." Lý Cường nói.
Trương Tẫn Án kinh ngạc, báo tên ngay lập tức: "Ám ẩn?!"
"Ừm," Lý Cường gật đầu.
"Thật hay giả vậy?" Trương Tẫn Án ngồi thẳng người, chỉnh sửa lại dây an toàn, vẻ mặt hào hứng, "Nếu anh nói đến Ám ẩn thì em không mệt đâu."
"Ám ẩn" là tiểu thuyết Trương Tẫn Án đọc hồi đại học, kể về câu chuyện ma cà rồng và con người cùng tồn tại, chuyện hằng ngày xen lẫn với tuyến chính, vừa thú vị lại vừa có phá án kỳ bí.
Loại chủ đề này ít người đọc nên lúc đấy không quá nổi tiếng, nhưng Trương Tẫn Án lại say mê quyển sách này, thời đại học cứ đến tối là anh học thuộc lời thoại trong sách, làm bạn cùng phòng dậy đi vệ sinh mấy bận bị anh dọa chết khiếp.
Lần này đi Toronto anh bèn mang theo quyển sách này, ôn lại ba tập một lần nữa.
Không ngờ vừa xuống máy bay đã có tin tốt thế này, bảo sao mà anh buồn cho được.
"Chính là Ám ẩn, có điều anh cảm thấy đợi đến lúc hai bên gặp nhau rồi nói chuyện cụ thể thì tốt hơn, nên anh vừa gửi tin nhắn cho đạo diễn Đường, hai tiếng sau gặp ở Gia Hoa, dù bàn chuyện không thành thì cũng có thể ăn bữa cơm."
Trương Tẫn Án gật đầu: "Được! Tới luôn bác tài!"
Lý Cường: "Anh cũng muốn tới, nhưng xin hỏi bây giờ tới kiểu gì?"
Trương Tẫn Án nhìn lại, vẫn là chỗ vừa rồi, vẫn là đường cao tốc giống nhau, cũng chỉ xê dịch một khoảng bằng hai ô đậu xe.
Trương Tẫn Án cau mày, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy: "Chẳng lẽ bây giờ là giờ cao điểm?"
Lý Cường: "Không thì em nghĩ sao? Có điều chỉ tắc đoạn này thôi, xuống được cầu vượt là ổn rồi, có tắc nữa cũng đến kịp."
Trương Tẫn Án chán nản dựa về sau, lấy điện thoại ra: "Được, vậy anh Cường, anh từ từ lái đi."
Lý Cường: "Khí thế mới nãy của em đâu rồi?"
Trương Tẫn Án nhìn điện thoại: "Mệt rồi, hết rồi."
Lý Cường: "?"
Trương Tẫn Án ngó lơ ánh mắt khinh bỉ của Lý Cường, mở Weibo ra lục lọi Weibo Giang Tự Dương một lần nữa.
Cho dù chỉ có mười mấy bài, chắc cũng có thể tạo chút tương tác.
Trương Tẫn Án vốn nghĩ như vậy.
Nhưng anh không ngờ tới, Weibo của Giang Tự Dương không giống của anh, nhìn là biết công ty đang quản lý, nửa tháng mới đăng một lần, lại còn là chia sẻ quảng cáo, lướt xuống tiếp thì là vài lời phía chính phủ.
Trương Tẫn Án khó hiểu: "Ấy...!Mấy đứa nhỏ bây giờ không thích lên mạng à?
"Lại sao vậy?" Lý Cường nghe được, hỏi.
Trương Tẫn Án: "Không có gì, em vừa nhìn thấy số Weibo của Giang Tự Dương chỉ có mười mấy bài nên hơi ngạc nhiên."
"Hầy, anh còn tưởng chuyện gì," Lý Cường nói, "Em còn ngạc nhiên người khác à? Người khác không ngạc nhiên em đã tốt lắm rồi."
Trương Tẫn Án nghi hoặc: "Em? Em làm sao?"
"Em còn làm sao? Em xem có diễn viên nào mà tổng số bài Weibo còn nhiều hơn tài khoản tiếp thị như em không? Mười nghìn ba trăm bài nhỉ? Lại còn tám mươi phần trăm đều là ha ha ha." Lý Cường nói.
Trương Tẫn Án xoè năm ngón tay ra: "Không giấu gì anh, cái bài hôm qua em chia sẻ, vừa vặn là bài thứ mười lăm nghìn."
Lý Cường: "? Em còn tự hào quá nhỉ?"
Trương Tẫn Án: "Chẳng lẽ em còn phải tự kỷ à?"
Lý Cường: "...!Cũng phải.
Dù sao Weibo này trong tay em, tùy em muốn đăng thế nào thì đăng, cẩn thận lời nói một chút là được, bây giờ sai một chữ là có thể bị chửi mấy nghìn bài đấy."
Vẻ mặt Trương Tẫn Án bình tĩnh: "Em biết, nên em chia sẻ y đúc nhau chỉ viết ha ha ha."
"..." Một tay Lý Cường đặt trên vô lăng, một tay giơ ngón cái với Trương Tẫn Án, "Không hổ là em."
Trương Tẫn