Trời vừa sáng, trên đường đã có không ít người đi lại rồi. Tướng mạo của Thẩm Hành thực sự quá tuấn tú, giữa chốn đông người thế này không tiện nói chuyện, hơn nữa tôi cũng sợ có kẻ nghe lén, bèn cùng Thẩm Hành quay trở về vương phủ.
Về đến nơi, tôi chẳng thèm quanh co, đi thẳng vào vấn đề: “Mong sư phụ…”
Thẩm Hành đột nhiên cắt ngang lời tôi: “A Uyển còn chưa dùng bữa sáng đúng không?”
Nguyên văn lời tôi muốn nói là: Mong sư phụ nói thực cho con biết, người rốt cuộc muốn làm gì?
Có điều Thẩm Hành nói như vậy hiển nhiên là muốn kéo dài thời gian, tôi bèn cau mày nói: “Nói xong rồi đi dùng bữa sáng cũng không muộn.” Hơi dừng lại một chút, tôi chuẩn bị nói ra những lời ấp ủ trong lòng, nhưng đúng lúc này Thẩm Hành lại chợt vẫy tay một cái, một ả a hoàn vừa hay đi ngang qua liền bước tới khom người hành lễ. “Thẩm công tử an hảo.”
Khi dời ánh mắt sang người tôi, thị thoáng để lộ tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu kín đi. “Quận chúa vạn phúc.”
Mãi tới lúc này tôi mới nhớ ra mình đang mặc trên người bộ đồ của một gã người hầu. Đêm qua Tư Mã Cẩn Du đã lén bắt cóc tôi đi, Bích Dung và Lê Tâm sáng sớm thức dậy không nhìn thấy tôi đâu, ắt là sẽ đi bẩm báo với cha mẹ. Bây giờ tôi đã trở về, cứ nên đi thỉnh an cha mẹ trước là tốt nhất.
Nếu làm lớn chuyện này lên, kỳ thực đối với ai cũng đều không có lợi.
Thẩm Hành nói với ả a hoàn đó: “Đi gọi A Thanh lại đây.”
A hoàn đó đáp “vâng” một tiếng.
Thẩm Hành lại nói với tôi: “Trước khi rời phủ ta đã nói với Vương gia và Vương phi một tiếng rồi, bọn họ cũng đều đã biết tình hình hiện tại, chỉ nói là sau khi quay về con cứ yên tâm nghỉ ngơi là được.”
Tôi vốn không phải loại người mừng giận đều thể hiện ra ngoài mặt, thêm nữa hôm nay tâm trạng thực sự đang không vui, thế là trên mặt chẳng có lấy một tia biểu cảm nào. Nhưng Thẩm Hành quả đúng là lợi hại, vẫn dễ dàng nắm bắt được tâm tư của tôi.
“Quãng thời gian này sức khỏe của con không được tốt, nếu không kịp thời dùng bữa sáng, công hiệu của thuốc sẽ bị kém đi nhiều. A Uyển, ta biết con có lời muốn nói với ta, ta cũng có lời muốn nói với con, có điều việc này không cần vội, cứ nên dùng bữa sáng trước đã, đừng nên làm ảnh hưởng tới thân thể của mình, được chăng?” Trong lời của Thẩm Hành rõ ràng có mang ý khẩn cầu, đặc biệt là hai chữ “được chăng” cuối cùng đó còn nhẹ nhàng khép nép, điều này tôi thực sự mới thấy lần đầu.
Có lẽ vì sợ tôi không đồng ý, Thẩm Hành lại nói tiếp: “Bữa sáng hôm nay ta đã sai A Thanh làm từ đêm qua đấy, tất cả đều hợp với khẩu vị của con. Ngoài ra ta mới viết được một khúc đàn mới, lát nữa sẽ gảy để trợ hứng cho con khi con dùng bữa.”
Y nhìn tôi chăm chú, dè dặt nói: “A Uyển, chúng ta đi dùng bữa sáng trước đã nhé?”
Bất kể là đồ ăn do Thẩm Hành đích thân làm hay là sai người khác làm thì cũng đều rất hợp với khẩu vị của tôi, mỗi lần tôi ăn rồi là lại không kìm lòng được muốn ăn nữa. Còn tiếng đàn của Thẩm Hành cũng là thứ mà tôi đắm đuối si mê. Bây giờ y làm như vậy thực chẳng khác nào vứt ra trước mặt tôi một miếng mồi lớn.
Tôi giống như một con cá bị bỏ đói dưới nước lâu ngày, mồi câu vừa được ném xuống là liền tợp lấy ngay mà chẳng có bao nhiêu do dự.
“Được.”
Trên mặt Thẩm Hành lập tức lộ rõ nét mừng. “Đến tiểu viện của con hay là tiểu viện của ta?”
Tôi đáp: “Về tiểu viện của con.”
Không đầy nửa tuần hương sau, A Thanh đã mang tới những món ăn nóng hổi, kèm theo đó còn có cả cây ngũ huyền cầm của Thẩm Hành nữa. Lúc này tôi và Thẩm Hành cùng ngồi trong Tây các, Lê Tâm và Bích Đồng thì đứng hầu ngay bên cạnh.
Trong chiếc bát sứ trắng tinh đã múc đầy cháo lá sen, bánh bao cùng bánh nướng để trong đĩa thì vẫn còn nghi ngút hơi nóng, khiến tôi nhìn mà thèm thuồng vô hạn. Thẩm Hành ngồi một bên bắt đầu gảy đàn, tiếng nhạc vang lên dần dần tạo thành một làn điệu mới, nghe cứ như tiếng suối chảy róc rách nơi núi rừng, khiến người ta vô cùng thư thái.
Mới ăn được mấy thìa cháo, tôi đã nghe đến si mê, dường như linh hồn đã theo tiếng đàn bay vào nơi núi sâu rừng thẳm rồi. Chỉ thấy lúc này bên cạnh là một dòng suối trong veo có thể nhìn thấy đáy, Thẩm Hành thì ngồi trên một tảng đá ven bờ suối, quần áo phất phơ, dáng vẻ thực là anh tuấn bất phàm.
Tôi nhất thời chẳng còn nhớ nổi mình định nói gì với Thẩm Hành nữa, ngay cả việc Bích Dung và Lê Tâm rời đi khi nào cũng chẳng hay.
Mãi tới khúc nhạc kết thúc tôi mới tỉnh táo trở lại.
Thẩm Hành khẽ mỉm cười với tôi, thế rồi ngón tay lướt nhẹ, lại một khúc đàn như mây trôi nước chảy nữa vang lên. Tôi cúi đầu tiếp tục dùng bữa, sau khi xử lý xong quá nửa bát cháo lá sen, một chiếc bánh bao và nửa chiếc bánh nướng, bụng tôi coi như đã no được tám, chín phần rồi.
Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó đưa tay chống cằm nhìn Thẩm Hành chăm chú.
Thẩm Hành rốt cuộc đã dừng lại, rồi liền đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, hỏi: “No chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Vậy được rồi, A Uyển, ta có lời muốn nói với con đây.” Thẩm Hành không cho tôi có bất cứ cơ hội nào chen miệng vào, nói thẳng: “Bất kể kiếp trước ta là ai, ta đã từng làm gì, thì đó cũng đều là chuyện của kiếp trước, không liên quan gì tới kiếp này. Trước đây ta quả thực đã mang những tâm tư riêng mà tiếp cận con, nhưng đó chỉ là trước đây thôi. Bây giờ người trước mặt ta là Tiêu Uyển, còn ta thì cũng chỉ là Thẩm Hành, sư phụ của A Uyển mà thôi.”
Tôi bất giác hơi ngây ra, không ngờ Thẩm Hành lại nói ra những lời như vậy.
Sau khi biết kiếp trước của Tư Mã Cẩn Du là Tần Mộc Viễn, tôi ít nhiều gì cũng đoán được kiếp sau của Thẩm Yến có lẽ đã xuất hiện bên cạnh mình rồi. Ban đầu tôi nghĩ Dịch Phong chính là Thẩm Yến, nhưng sau phen trò chuyện với Bích Dung, tôi xác định được rằng phán đoán này của mình là sai lầm.
Dịch Phong đã không phải là Thẩm Yến, vậy thì… xung quanh tôi chỉ còn mỗi Thẩm Hành là phù hợp với thân phận này mà thôi.
Tôi vốn định hôm nay sẽ nói rõ ràng với Thẩm Hành rằng hai chúng tôi tốt nhất là hãy mỗi người mỗi ngả, sau này y chớ có đến làm phiền tôi nữa. Nhưng thật không ngờ Thẩm Hành lại nói ra trước những lời như vậy, làm cho những lời đã được chuẩn bị sẵn của tôi căn bản chẳng có chỗ dùng.
Nhớ tới bộ dạng hùng hổ của Tư Mã Cẩn Du, tôi nghĩ mình đã đại khái hiểu được tại sao Tạ Uyển lại lựa chọn Thẩm Yến thay vì Tần Mộc Viễn rồi.
Mà những lời này của Thẩm Hành quả thực là rất cao minh, tôi vốn định mượn chuyện này để đuổi y rời khỏi vương phủ, nhưng y đã nói như thế, nếu tôi còn muốn tiếp tục truy cứu nữa thì rõ là không hiểu lý lẽ. Có điều, Thẩm Hành đã buông bỏ được chuyện kiếp trước như thế rồi, tôi đương nhiên không cần phải lo lắng điều gì nữa cả.
Khuôn mặt vốn căng cứng từ lâu rốt cuộc cũng đã dãn ra, tôi nói: “Sư phụ phải nhớ lấy những lời đã nói hôm nay đấy.”
Thẩm Hành dường như vừa thở phào một hơi. “Ừm.”
Đồ ăn trên bàn vẫn còn lại quá nữa, vâng theo lời dạy ăn uống chi tiêu phải tiết kiệm của mẹ thường ngày, tôi bèn múc cho Thẩm Hành một bát cháo lá sen, nói: “Sư phụ gảy đàn đã lâu, chắc cũng mệt rồi. Người hãy ăn chút cháo đi.”
Trong mắt thoáng hiện mấy nét cười, Thẩm Hành đưa tay tới xoa đầu tôi.
Tôi vô thức né tránh, đồng thời nhìn y bằng ánh mắt cảnh giác.
Bàn tay của Thẩm Hành cứng đờ ra đó, vẻ buồn bã trên mặt lộ ra rõ ràng. Tôi quan sát cực kỳ cẩn thận, vừa định mở miệng nói ra mấy lời gì đó thì y đã lại khôi phục bộ dạng bình thường, thu tay về nói: “Trên đầu A Uyển có chiếc lá rụng.”
Tôi đưa tay lên sờ đầu.
Thẩm Hành mặt không đổi sắc nói: “Đã được vi sư lấy xuống rồi.”
Tôi cũng không rõ lời này của Thẩm Hành là thật hay giả, có điều nhìn thần sắc của y thì quả thực hết sức chân thành, tôi nghĩ chắc y nói thật, cho nên cũng không tính toán gì nữa. Có điều sau khi suy đi nghĩ lại một phen, tôi cảm thấy có một số lời vẫn cần phải nói ra cho rõ ràng.
Trong khi Thẩm Hành đang chuyên tâm ăn cháo, tôi hơi hắng giọng một chút, sau đó nói: “Sư phụ nghĩ cái gì trong lòng, A Uyển không quản được, nhưng xin sư phụ nhớ là phải giữ chừng mực. Sư phụ đối tốt với con, sau này con cũng sẽ hiếu kính với sư phụ. Thời gian vừa qua con bị chuyện trong kiếp trước làm cho tâm trạng rối bời, do đó thực sự không muốn bị vướng bận bởi kiếp trước của mình nữa…”
Cháo trong bát của Thẩm Hành vẫn còn quá nửa, y đột nhiên buông thìa xuống, tôi nhìn vẻ mặt y thì xem chừng khó có thể ăn tiếp được. Tôi dừng lại một chút, hỏi: “Không ăn nữa ư?”
Thẩm Hành hơi mấp máy khóe môi, đáp: “Không ăn nữa.”
“Vậy con nói tiếp…”
Sắc mặt Thẩm Hành không được dễ coi cho lắm, dường như y đang cố kìm nén điều gì, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên căng cứng nhưng y lại vẫn cố rặn ra một nụ cười, sau đó khẽ gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Kỳ thực nói đi nói lại thì ý tứ của con cũng chỉ có thế thôi, với sự thông minh của sư phụ ắt là có thể biết rõ A Uyển nghĩ gì trong lòng.”
Thẩm Hành lại khẽ gật đầu lần nữa.
Kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi kỳ thực cũng chỉ lờ mờ biết được một chút mà thôi.
Có điều trong lòng Tạ Uyển nghĩ cái gì, tôi có thể nói là hiểu khá rõ. Chuyện của kiếp trước vào thời khắc Tạ Uyển qua đời có thể tính là đã kết thúc rồi, bất kể lúc sinh tiền Tạ Uyển đã phạm phải sai lầm gì, làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thì sau khi chết cũng đã bị giam trong hang động âm u dưới âm tào địa phủ đó hơn một trăm năm mà không được đầu thai, sự trừng phạt như thế có thể nói là rất lớn.
Giết người chẳng qua là đền mạng, còn phá nhà cướp bóc thì cũng chỉ là tội phải vào tù mà thôi.
Sự trừng phạt mà Tạ Uyển phải chịu nhất định là đã đủ để chuộc lại lỗi lầm mà cô ta gây ra trước đó rồi, huống hồ bây giờ cô ta còn đã chuyển thế và biến thành tôi.
Tôi suy nghĩ kĩ rồi, nếu không muốn bị đeo bám nữa, cách tốt nhất bây giờ là giải quyết từng người một. Theo như tình hình trước mắt thì hiện có bốn người dính dáng tới kiếp trước của tôi, đó là Tư Mã Cẩn Du, Dịch Phong, Thẩm Hành và Bích Dung.
Bích Dung đã được giải quyết rồi.
Thẩm Hành thì cũng khá phối hợp, chỉ cần y không nhắc đến chuyện kiếp trước với tôi, tôi sẽ chỉ coi y là Thẩm Hành. Bây giờ ngẫm lại, ý nghĩ đuổi y ra khỏi phủ lúc trước kỳ thực không hề khả thi chút nào. Cha vốn tin tưởng Thẩm Hành như thế, nếu tôi dám đuổi y ra khỏi phủ, có lẽ bản thân chỉ còn nước cuốn gói đi theo y thôi.
Còn về Dịch Phong, mãi đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ y rốt cuộc là ai, nhưng từ biểu hiện của y mà xét thì rõ ràng cũng không muốn tiếp xúc nhiều với tôi. Có câu rằng mắt không thấy thì lòng thanh tịnh, chỉ cần y không xuất hiện trước mặt tôi là đã đủ rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Tư Mã Cẩn Du là khó dây nhất, và bây giờ khiến tôi phải đau đầu cũng chính là hắn. Nhưng ngoài việc thắp hương cầu khấn Phật hy vọng hắn không thể thuận lợi đăng cơ, tôi thực sự chẳng nghĩ ra được biện pháp nào để thoát khỏi hắn cả.
Nghĩ tới tài thần cơ diệu toán của Thẩm Hành, tôi không kìm được hỏi: “Sư phụ, theo người thì trong cuộc chiến giành ngôi báu đó người chiến thắng cuối cùng sẽ là Thái tử hay tam Hoàng tử?”
Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú, hỏi ngược lại: “Con muốn ai thắng?”
Tôi không chút do dự đáp ngay: “Chỉ cần không phải là Thái tử, ai cũng đều được hết.”
Thẩm Hành mỉm cười vui vẻ hỏi: “A Uyển không thích Thái tử ư?”
Tôi gật đầu đáp: “Chỉ cần là người có dính dáng tới kiếp trước, con đều không thích cả.” Thấy sắc mặt Thẩm Hành xấu đi, tôi vội vàng nói: “Đương nhiên, sư phụ không nằm trong số đó. Trong lòng con, sư phụ giống như là huynh trưởng của con vậy.”
Thẩm Hành khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói: “Tâm nguyện của A Uyển rồi sẽ trở thành hiện thực thôi.”
Tôi vừa nghe thấy thế thì bất giác cả mừng, đủ loại tâm trạng phiền muộn trong những ngày qua đều được xua tan sạch sẽ. Chờ sau khi tân đế đăng cơ, Tư Mã Cẩn Du ắt sẽ chẳng được sống những ngày tốt
đẹp nữa, đến khi đó hắn tự giữ mình còn chẳng thể, chắc chắn là không có lòng dạ nào mà để ý tới tôi rồi.
Tôi chỉ cần cố nhịn thôi, nhịn đến lúc tân đế đăng cơ là sẽ được hoàn toàn giải thoát.
Chuyện Tư Mã Cẩn Du ngấm ngầm bắt cóc tôi hôm trước khiến mọi người trong tiểu viện của tôi đều trở nên cực kỳ cảnh giác, Lý tổng quản còn điều tới thêm rất nhiều thị vệ, Lê Tâm và Bích Đồng cũng không dám sơ xuất, luân phiên túc trực ở gian ngoài.
Chẳng rõ có phải là vì những lời hôm đó đã có tác dụng hay không mà Tư Mã Cẩn Du thời gian vừa rồi không tới tìm tôi thêm lần nào nữa.
Số lần Thẩm Hành tới tiểu viện của tôi càng lúc càng nhiều hơn, khi tới còn thường xuyên đưa cho tôi một số thứ ám khí và bột thuốc kỳ lạ, có lúc lại làm cho tôi những loại đồ ăn và bánh ngọt mới mẻ, khiến tôi bắt đầu thấy có chút bất mãn với trình độ nấu nước của các đầu bếp trong vương phủ.
Khi chiếc lá vàng cuối cùng ngoài sân rơi xuống, thành Kiến Trung rốt cuộc đã phải đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Trong phòng đã bày sẵn mấy chiếc lò sưởi, bên trong lại đốt loại than củi thượng hạng, do đó toàn bộ gian phòng đều ấm áp như thể đang trong ngày xuân. Tôi ôm một chiếc lò sưởi cầm tay trong lòng mà nằm trên giường, tay thì mân mê món ám khí Thẩm Hành vừa đưa tới mấy hôm trước.
Nửa tháng trước, Thẩm Hành kêu tôi đưa cho y cây trâm gỗ đào đã tặng tôi trong lễ bái sư, sau khi sửa thành ám khí thì bèn trả lại cho tôi. Tôi xem xét một chút, thấy nó đã nhẹ hơn trước không ít, phần gỗ đào ở giữa còn bị khoét rỗng, bên trong đựng toàn bột thuốc.
Thấy đã sắp tới giờ dùng bữa trưa, Lê Tâm và Bích Đồng đều không khỏi có chút nôn nóng, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài xem thử, trên mặt hai người bọn họ chỉ còn thiếu điều viết ra một hàng chữ lớn: Thẩm công tử sao còn chưa tới nhỉ?
Tôi chẳng thèm để tâm, chỉ lẳng lặng ngó nhìn cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ.
Lê Tâm đột nhiên mừng rỡ hô lên: “Quận chúa, Quận chúa! Thẩm công tử tới rồi!”
Nghe thị hô lên như vậy, con sâu thèm ăn nơi đáy lòng tôi lập tức lúc nhúc ngoi lên. Tôi bỏ cây trâm gỗ đào kia xuống, Bích Dung bước tới đỡ tôi ngồi dậy. Thẩm Hành cất bước đi vào, theo sau là A Thanh đang ôm một thứ gì đó trắng muốt trong tay.
Thẩm Hành buông hộp đồ ăn xuống, thần sắc trước sau như một, luôn rất mực ôn hòa. “Hôm nay đến hơi muộn một chút.”
Lê Tâm hai mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Thẩm Hành. “Hôm nay Thẩm công tử mang thứ gì đến tặng cho Quận chúa vậy.”
Nơi đáy mắt Thẩm Hành lóe hiện nét cười. “Hôm qua ta vừa kiếm được một chiếc áo lông cáo, đó là vật chống lạnh rất tốt đấy.” Nói rồi Thẩm Hành liền mở vật trắng muốt kia ra, chỉ thấy lớp lông cáo bên trên đó thực là quý phái vô cùng, chiếc áo lông cáo này tuyệt đối là thứ hàng thượng hạng.
Tôi hỏi: “Là loại cáo gì vậy?”
Thẩm Hành đáp: “Cáo tuyết trên Thiên Sơn.”
Tôi thầm kinh ngạc tự đáy lòng, trước đây từng nghe Công chúa Vinh Hoa nói cáo tuyết Thiên Sơn cực kỳ quý hiếm, một miếng da to bằng bàn tay thôi đã đáng giá ngàn vàng rồi, một chiếc áo lông cáo lớn cỡ này e là vạn lạng vàng cũng chẳng mua nổi. Món lễ vật này thực là quá ư quý trọng!
Nó hoàn toàn không giống với những thứ đồ cổ quái hiếm lạ trước kia!
Nếu tôi nhận lấy thì thực chẳng biết phải trả lễ Thẩm Hành thế nào. Tuy tôi là Quận chúa, nhưng nhất thời bắt tôi lấy ra một món đồ có giá trị tương xứng thì chỉ e không phải là việc dễ. Đang khi tôi định từ chối, Thẩm Hành đã kêu Lê Tâm cất chiếc áo lông cáo đó đi rồi.
Y mở hộp đồ ăn ra, hương thơm ngào ngạt tức thì tỏa ra tứ phía.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Thẩm Hành cười híp mắt nói: “Món thịt kho tàu này ta đã làm bằng phương pháp mới, A Uyển nếm thử xem. Ta còn nấu cho con món canh cóc tuyết hầm đu đủ nữa đấy, vừa bổ dưỡng lại vừa có công hiệu làm đẹp.”
Món ngon ở ngay trước mắt, tôi chẳng có tâm trạng đâu mà đi nghĩ tới những chuyện vu vơ, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hành mà đánh chén.
Sau khi tôi ăn uống no nê, Thẩm Hành liền gọt táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ đặt vào trong đĩa. Tôi cầm một miếng táo lên ăn, trong lòng thầm cảm khái: Nếu có một ngày Thẩm Hành không còn làm sư phụ của tôi nữa, bất kể cần trả giá thế nào tôi cũng phải giữ lấy y lại. Một vị đầu bếp tốt thế này, phóng mắt nhìn khắp Thiên Long triều e là cũng chẳng tìm nổi một ai.
Thẩm Hành chợt nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật của Hoàng hậu, A Uyển nhớ phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”
Tổi ngẩn ra. “Trong các buổi tiệc sinh nhật của Hoàng hậu trước đây, cha mẹ đều chưa từng đưa con đi cùng. Lần này…”
Thẩm Hành nói: “Khắp thành Kiến Trung bây giờ đều tràn ngập các tin đồn không hay về A Uyển và Thái tử, Hoàng hậu nhất định cũng đã nghe nói, bữa tiệc lần này dù con không đi thì Hoàng hậu cũng sẽ chỉ đích danh yêu cầu con đi. Mà kể cả con có tránh được lần này thì vẫn còn có lần sau nữa.”
Tôi thiếu chút nữa thì quên mất, Phần Nguyên Hoàng hậu chính là mẹ ruột của Tư Mã Cẩn Du và Công chúa Văn Dương.
Nghĩ đến thái độ khó chịu của Công chúa Văn Dương với mình, Tư Mã Cẩn Du thì lại có bộ dạng như thế, tôi đoán chừng Phần Nguyên Hoàng hậu cũng chẳng thể nào là một người tốt tính được.
Quả đúng như dự liệu của Thẩm Hành, Hoàng hậu đã chỉ đích danh yêu cầu tôi tham dự tiệc sinh nhật của bà ta. Mẹ ngay từ sớm đã đến khuê phòng của tôi, nói với tôi rằng không cần căng thẳng, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có cha mẹ đứng sau lo liệu giúp tôi rồi.
Kỳ thực tôi không hề căng thẳng chút nào, chỉ là không muốn đi dự tiệc thôi.
Tôi vận bộ cung trang Quận chúa chuyên dùng để đi dự tiệc, sau đó lại bới một kiểu tóc cho hợp. Khi Lê Tâm đang lần lượt ướm thử từng cây trâm và bộ dao lên búi tóc của tôi, tôi nói một tiếng “không cần”, kế đó liền tìm kiếm trong hộp đồ trang sức, cuối cùng chọn lấy cây trâm gỗ đào đã được Thẩm Hành sửa thành ám khí, còn trên dái tai thì vẫn là chiếc khuy bảo thạch có giấu kim bạc kia.
Cung đình vốn là nơi hiểm ác, tôi tốt nhất vẫn nên cẩn thận đề phòng, dù có người bảo vệ ngầm đi theo thì tự bản thân có ám khí trên người vẫn hơn.
Trước khi ra ngoài, Lê Tâm khoác cho tôi chiếc áo lông cáo được Thẩm Hành tặng cho lần trước. Tôi đang định bảo thị đổi lấy chiếc khác thì Bích Dung đã nói trước: “Đổi sang chiếc khác đi.”
Lê Tâm nói: “Chiếc này mới tốt chứ, Quận chúa mặc ra ngoài ắt có thể làm bao người chấn động.”
Bích Dung nói: “Cáo tuyết Thiên Sơn cực kỳ hiếm có, đừng nói là vương tôn quý tộc bình thường, cho dù là đương kim Hoàng hậu cũng chưa chắc đã có được một chiếc áo lông cáo tuyết thế này. Nếu Quận chúa mặc nó đi dự tiệc, trong cung có biết bao nhiêu quý nhân, ắt chẳng thiếu người tinh mắt, đến lúc đó dễ xảy ra chuyện lắm.”
Tôi vốn lo rằng mặc chiếc áo lông cáo tuyết này ra ngoài sẽ quá ư bắt mắt, vì vậy mới muốn đổi, chẳng ngờ Bích Dung cũng có suy nghĩ giống tôi.
Lê Tâm lộ vẻ khó hiểu. “Ngay đến Hoàng hậu nương nương cũng chưa chắc đã có được một chiếc, vậy Thẩm công tử làm sao lại…”
Đúng thế, sự quý giá của chiếc áo lông cáo tuyết này không chỉ là ở giá trị, mà còn ở chỗ nó tượng trưng cho quyền thế cao vời, ngay đến người trong hoàng hộc cũng chưa chắc đã có, vậy Thẩm Hành kiếm đâu ra được nhỉ? Đây quả là một việc đáng để suy ngẫm!
Có điều, có lẽ thực sự là cao nhân tự có biện pháp của mình.
Tôi nói: “Khỏi cần nói nhiều nữa, đổi sang chiếc khác đi, đừng để cha mẹ ta đợi lâu.”
Bên ngoài tuyết đang rơi lả tả, tôi ôm một chiếc lò sưởi cầm tay trong lòng mà vẫn cảm thấy hơn lạnh. Khi xe ngựa đi về phía hoàng cung, tôi vén rèm nhìn ra ngoài, thấy trên đường lúc này chẳng có bao nhiêu người qua lại, khá vắng vẻ. Khi đi ngang qua phủ Thái tử, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, nhìn từ phía xa quả có mấy phần quạnh hiu.
Tôi rụt tay về, khẽ hỏi: “Cha, bữa tiệc hôm nay liệu Thái tử có tham dự không vậy?” Trước đó, Hoàng đế từng hạ lệnh phạt Thái tử đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ba tháng, bây giờ thời gian mới qua được một nửa, nhưng hôm nay là sinh nhật của thân mẫu hắn, tôi cũng chẳng rõ liệu hắn có được đặt cách cho ra ngoài không nữa.
Cha đưa mắt nhìn tôi, đáp: “Hôm nay Hoàng hậu đã đi cầu xin bệ hạ rồi, chắc trong bữa tiệc hôm nay con sẽ gặp được Thái tử đấy.”
Tôi lại hỏi: “Hoàng hậu nương nương chỉ đích danh yêu cầu con đi dự tiệc, cha có biết là vì sao không?”
Cha lộ vẻ cao thâm khó lường. “Có lẽ là để ban hôn cho con.”
Tôi cả kinh. “Ban hôn? Với ai cơ?” Lời vừa mới dứt tôi đã cảm thấy câu hỏi này của mình là thừa thải, sự ủng hộ của Tây Lăng Vương cả tam Hoàng tử và Thái tử đều muốn có, mà Hoàng hậu lại là mẹ ruột của Tư Mã Cẩn Du nên bà ta đương nhiên là đứng về phía Thái tử rồi. Tôi nói: “Cha, A Uyển không muốn gả cho Thái tử đâu.”
Cha cười nói: “Nếu Hoàng hậu thực sự buông lời như vậy, chúng ta dù có muốn cự tuyệt cũng chẳng được. Tới lúc đó con hãy cứ tạm thời đồng ý đã, sau này rồi sẽ có cơ hội hủy hôn thôi.”
Mẹ lo lắng nói: “Lỡ như…”
“Không có lỡ như gì cả, ban hôn rồi cũng đâu thể lập tức thành hôn ngay. Trong mấy tháng tới đều không có ngày lành nào thích hợp cho việc cưới xin cả.” Cha nói bằng giọng kiên quyết vô cùng.
Tôi thầm nghĩ, trong mấy tháng tới không có ngày lành nào thích hợp cho việc cưới xin, nhưng sau đó thì sao? Có điều, vấn đề đơn giản này cha mẹ nhất định là đã suy nghĩ tới rồi, nhưng bọn họ lại không hề nhắc đến, chứng tỏ trong mấy tháng tới ắt hẳn sẽ có chuyện lớn xảy ra ở Thiên Long triều.
Chuyện lớn này…
Rất có thể là cuộc chiến tranh giành ngôi báu giữa Thái tử và tam Hoàng tử sẽ đi đến hồi kết.