Chương 36
Tasscal cuối cùng
Bà phù thuỷ ngừng lau vết thương cho Ellen, chùi đôi tay vào lớp vải đã cũ mèn và rách nát của bộ đồ đang mặc, bà chống hai tay rồi đứng dậy. Trông bà yếu ớt và già nua hơn nhiều, khiến Carl không khỏi nghi ngờ về suy nghĩ của mình. Bà ta bước về phía nó.
- Bà là Grin, có phải không? - Nó hỏi lại.
Bà không trả lời, chỉ nhìn nó rồi cười trước khi nhấn trở lại tay nó cốc trà nóng và đẩy nó ra ngoài.
- Ta sẽ nói chuyện đó sau! - Bà nói trước khi kéo một tấm rèm để che cửa chính bởi cánh cửa bằng gỗ đã cong bản lề chắc chỉ để cho đầy đủ chứ không thể dùng được nữa.
Nó gạt tấm rèm và quay trở vào. Nó muốn tìm hiểu ngay sự thật:
- Bà đúng là Grin rồi! - Nó nói như để hỏi lần nữa.
Bà hóm hỉnh trả lời:
- Nếu cháu không ra ngoài thì con Daptoo sẽ cắn đứt luôn cả đầu cháu đấy!
Nó có phần hơi sợ khi nghĩ lại hình ảnh nó phải chịu đau đớn thế nào với vết cắn của con Daptoo, nhưng rồi nó nhận ra đó chỉ là một lời nói đùa hóm hỉnh của phù thuỷ Grin. Nó vui mừng, chí ít là sau gần tuần trời với bao nhiêu chuyện rắc rối và nguy hiểm, gặp lại bà cũng là điều khiến nó cảm thấy an toàn và bình yên, giống như việc ai đó tặng quà cho bạn vào thời khắc cuối cùng của ngày sinh nhật sau vô vàn những thất vọng khi nghĩ rằng người ta đã quên mất ngày quan trọng đó trong cuộc đời bạn. Bất ngờ và sung sướng.
Ngay lúc đó, nó muốn hỏi nhiều thứ từ bà, như rằng trong suốt từng ấy năm, sao bà không trở lại tiệm thuốc, sao bà lại bỏ đi, sao bà lại sống ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, nó cũng muốn cho bà biết rằng nó và bố mẹ đã chờ mong bà chờ lại cho bữa tối cuối tuần đến như thế nào, thậm chí nó còn muốn biết về số phận con Daptoo. Nó bỗng thấy háo hức lạ kỳ, về tất cả mọi thứ từ bà.
Nhưng bà Grin chỉ khăng khăng:
- Ta còn nhiều thời gian! Trước tiên thì ta cần chữa thương cho cô bé này đã! - Bà hỏi thêm khi đẩy nó ra ngoài trở lại - Cô bé là bạn cháu à?
Nó không biết phải trả lời thế nào. Nó chỉ hơi gật đầu, nó không nghĩ rằng, sau tất cả mọi chuyện nó biết về Ellen, nó và cô có còn có thể là bạn được nữa hay không. Nhưng rồi nó vẫn không có từ gì khác để gọi Ellen hơn là từ "bạn".
***
Cây Lớn vẫn ở ngoài đó. Ông ta đứng ngay trước căn chòi, có thể là ở bên ngoài vùng "ranh giới biến mất" - Carl dùng nó để gọi tên cái thứ đã che phủ quanh căn chòi khiến nó trở lên tàng hình.
Nó ngồi xuống mặt sàn gỗ, hơi hoảng sợ mỗi khi nhìn xuống khu lòng chảo bên dưới. Sâu và tối, nó không nghĩ rằng có nơi nào ở Lithendu lại rùng rợn hơn thế này. Nhưng dù sao thì nó cũng đang được an toàn, với phù thuỷ Grin, với Cây Lớn. Nó nhấp một hụm trà trong cốc, biết chắc là mọi thứ đều ổn, thứ trà đặc sệt lan toả khắp cơ thể làm người nó nóng bừng lên và tỉnh tảo đến lạ thường. Nó thích thú uống thêm một hụm lớn trước khi để ý ra rằng nó hơi thiếu lịch sự. Nó giơ cao cốc trà và nói:
- Chúc ông một buổi tối vui vẻ và dù sao thì cũng cảm ơn ông... ọi chuyện, Cây Lớn!
Nó biết rằng Cây Lớn không thể nói chuyện nhưng nó chắc rằng ông ấy cũng có linh hồn. Một linh hồn thì vẫn có thể hiểu được lời cảm ơn.
Nhưng khi nó đang định uống thêm một hụm nữa để tận hưởng hết một đêm đầy tai hoạ nhưng cũng khá thú vị thì nó bỗng nghe có tiếng nói. Một tiếng nói làm nó bị ho sặc sụa, trà nóng tràn lên mũi, bỏng rát.
- Tên thật của ta là Feety!
Cây Lớn bắt đầu chuyển động, trông giống như lúc người ta xoay mình. Những tán cây to lớn quăng tròn vào trong không khí cho đến khi một gương mặt nhăn nheo hiện ra ngay ở phần thân cây. Carl đã suýt làm rơi cốc trà trong tay khi nó nhìn thấy thứ đó. Gương mặt bắt đầu giãn ra, nó chớp mắt vài lần trước khi một khuôn mặt vuông vức với hàng râu dài và chi chít nếp nhăn nhúm hiện ra rõ ràng, nhìn nó.
- Ông biết nói sao? - Nó ấp úng, đầu óc tràn ngập sự kinh ngạc pha thêm phần sợ hãi.
- Còn hơn cả thế! - Feety đáp ngắn gọn.
- Ông là đại thụ Feety? - Nó hỏi lại để chắc chắn mặc dù nó không hề có chút gì nghi ngờ về danh tính của ông.
- Người ta thường gọi ta như vậy, nhưng về bản chất thì ta không phải là cây! Giống loài của ta cao hơn chúng nhiều!
- Vậy ông là gì? - Nó hỏi ngay và rồi tự thấy nói vậy thật vô lễ.
- Một người Tasscal. - Feety trả lời, dường như ông không hề để ý đến những tiểu tiết nhỏ trong lời nó nói.
- Tasscal? - Nó chưa bao giờ nghe về chủng tộc này.
- Đúng vậy! Một Tasscal, ở Ovilmad. - Feety nói.
Carl