CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Trong đầu Bạch Tiên Tiên thoáng qua câu nói kia của Phàn Lai Tịnh.
Không hổ trời sinh linh cốt.
Gã muốn linh cốt của cô.
Bạch Tiên Tiê lập tức hạ tay xuống, gắt gao đè chặt hai cánh tay của bộ hài cốt kia.
Xương cánh tay của nó cứng rắn vô cùng, hàn khí bức người, âm hàn lạnh lẽo bên dưới bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể cô, cóng giá đến độ như thể không mặc quần áo băng qua cánh đồng tuyết.
Cả người Bạch Tiên Tiên run rẩy.
Thể lực luôn là điểm yếu chí mạng của cô, chỉ mới vài giây đồng hồ trôi qua, bộ khung xương bên dưới đã giãy ra khỏi sự khống chế, tiếp tục trở tay bóp chặt cô.
Bạch Tiên Tiên lập tức rơi vào thế yếu, không thể động đậy được.
Bộ hài cốt kia khẽ chuyển động, truyền đến âm thanh ‘khanh khách’, sức của nó cực kỳ lớn, Bạch Tiên Tiên hoàn toàn không phải là đối thủ, dễ dàng bị nó khống chế tay chân.
Trong đỉnh chỉ có duy nhất một nguồn sáng chính là chiếc đồng hồ điện tử cô đeo trên tay, chút ánh sáng đỏ le lói sáng lên.
Mượn chút ánh sáng này, Bạch Tiên Tiên miễn cưỡng có thể trông thấy, bộ hài cốt đang đè cô xuống, ngay lúc này sắp giơ bàn tay xương xẩu, sắc nhọn của nó, chuẩn bị đâm thẳng xuống vị trí xương sườn của cô.
Bịch một tiếng.
Một người vừa nhảy vào đỉnh đồng, vừa vặn đạp lên bộ hài cốt.
Bộ xương bị bất ngờ đập phải, động tác đâm xuống lệch đi ba tấc, xương ngón tay đâm thẳng vào bả vai Bạch Tiên Tiên.
Cô đau đớn rên lên, trong bóng tối vọng đến âm giọng nói của Trần Lẫm: “Sư huynh đang tới, cố gắng kéo dài thời gian.”
Bên ngoài đỉnh vọng tới tiếng giao chiến, chửi mắng la hét của rất nhiều người.
Bạch Tiên Tiên thoáng thả lỏng tâm trạng, mấy giây sau đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói: “Nó muốn chiếm lấy linh cốt của em.”
Bộ hài cốt tức giận vì đâm trượt mục tiêu, đang định ra một cú móc sườn thì Trần Lẫm đứng trên khung xương vòng tay khống chế cánh tay nó, kéo ra sau, khoá chặt sau lưng: “Em leo ra đi.”
Bạch Tiên Tiên đè chặt bả vai đang đổ máu: “Vậy anh thì sao?”
Trần Lẫm dùng toàn bộ sức lực đè chặt tay bộ xương, khó khăn nói: “Em mau ra ngoài trước đi.”
Trong không gian chật hẹp, ngoài mùi rỉ sắt từ đỉnh đồng, còn một mùi tanh nồng nặc của máu.
Tiên Tiên không chảy nhiều máu đến thế, vậy chỉ có thể là máu từ vết thương của Trần Lẫm.
Bộ khung xương kia cứng rắn vô cùng, đó cũng chính là thứ vũ khí lợi hại của nó.
Giãy giụa mãi không thoát được khỏi gông cùm xiềng xích của Trần Lẫm, nó tự biến cơ thể thành vô vàn gai xương đâm thẳng vào da thịt Trần Lẫm.
Trong đỉnh đồng này Đạo pháp cao siêu đến mấy cũng vô dụng, mục tiêu của bộ hài cốt này là cô, Trần Lẫm đành dùng cơ thể mình như là một lá chắn bọc hậu giúp cô thoát ra trước.
Nhưng nếu cô đi rồi, bộ xương khô này liệu có đi theo ra ngoài không?
Bạch Tiên Tiên cắn răng, lấy đà giẫm lên lưng Trần Lẫm, cố gắng bò ra ngoài.
Nhưng đỉnh đồng vừa cao vừa trơn, Bạch Tiên Tiên dù cố gắng vươn người ra sao cũng không thể đu được lên miệng đỉnh.
Dưới chân vọng đến vài tiếng rên rỉ nín nhịn đau đớn của Trần Lẫm, Bạch Tiên Tiên gấp đến mức nước mắt trào ra: “Làm sao bây giờ, em không ra được! Không với tới…”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, đồng hồ trên tay phát ra tín hiệu, hai vòng đỏ tại màn hình chuẩn bị giao nhau.
Cô từ trên người Trần Lẫm nhảy xuống, ấn vào nút loa ngoài, hét to: “Jarvis!”
Bên ngoài đỉnh là trận hỗn chiến kịch liệt giữa hai bên: Chính - Tà.
Dù liên minh Đạo Môn - Phật Môn từ chân núi lao lên mở đường máu, nhưng vượt qua được mấy vạn ác quỷ không phải việc đơn giản.
Hai bên đấu pháp gay gắt, nhưng Chính phái gần như không thể đến gần được Phàn Lai Tịnh đang ngồi xếp bằng bên trên Dẫn Lôi Đỉnh.
Mái tóc trắng của gã bị những cơn gió âm hàn thổi bay tán loạn, khí đen vờn quanh thân, đôi con ngươi đỏ quạch như máu, hai tay kết ấn.
Bầu trời ảm đạm vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Linh Minh một chưởng đập con quỷ trước mặt đến mức hồn phi phách tán, gấp gáp hỏi Đại sư huynh: “Gã muốn làm gì thế!?”
Cách đó không xa, đạo sĩ phái Thần Tiêu tập trung nhìn vào động tác của gã, kinh ngạc hét to: “Phái Thần Tiêu chúng tôi đoán gã đang dùng Cốt Thiên Lôi Pháp! Tại sao gã lại làm như thế?”
Tiếng sấm đì đùng, ầm ầm bên tai không dứt, Phàn Lai Tịnh triệu hồi sấm thành công, khoé miệng nở một nụ cười âm độc, nhìn đám người bên dưới nỗ lực đấu pháp, cười lạnh một tiếng: “Cố vùng vẫy đến mấy cũng vô ích.
Cuối cùng cũng phải chết mà thôi.
Chờ phần xương sườn cuối cùng được luyện thành công, trận pháp tất thành, ta xem đám sâu bọ các người còn có thể cứu được khí vận quốc gia này nữa hay không?”
Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm bên trong đỉnh đồng nghe được rõ ràng tiếng sấm rền cùng lời nói ngông cuồng của gã.
Chiếc xương sườn cuối cùng…
Khó trách đỉnh đồng này mang tên Dẫn Lôi Đỉnh.
Gã đứng trên đỉnh dẫn Thiên Lôi làm búa rèn xương trắng.
Bộ xương khô kia chính là món tà vật cuối cùng.
Còn linh cốt của cô cũng là thứ thành phần cuối cùng còn thiếu để hoàn chỉnh kế hoạch của gã.
Thiên lôi sắp đến! Một khi thiên lôi bổ xuống cô và Trần Lẫm sẽ chết ở đây.
Màn hình trên cổ tay hiện lên tin nhắn trả lời của Jarvis: “Xin chào.
Tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Theo định vị, nó đang bay lơ lửng ngay bên trên đỉnh đồng, Bạch Tiên Tiên vui đến phát khóc, trong lòng thầm cảm ơn Ô Văn Bá một vạn lần, cô dùng hết sức bình sinh hét lớn: “Jarvis, khởi động chức năng tránh sấm sét.”
Bên ngoài đỉnh đồng, trên trời cao, hai mắt người máy phát ra một ánh sáng đỏ rực, ‘răng rắc’ hai tiếng, phía sau lưng Jarvis chậm rãi dựng lên một cột thu lôi.
Cách nắp đỉnh, Bạch Tiên Tiên cũng có thể nghe được giọng nói máy móc, thân quen: “Chức năng tránh sấm sét khởi động.”
Thiên Lôi đánh xuống.
Ầm ầm!
Bạch Tiên Tiên theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.
Thân thể cảm nhận được một dòng điện nhỏ chạy qua.
Nụ cười đắc ý dần dần cứng ngắc trên môi Phàn Lai Tịnh.
Chưa từ bỏ ý định, gã vung ống tay áo, gấp gáp đọc chú ngữ, triệu hồi thiên lôi lần nữa.
Xoẹt…
Sấm sét chạy dọc theo cột thu lôi truyền thẳng xuống lòng đất, cứ thế biến mất tăm.
Đám người đang cố gắng chém giết yêu ma, tiếp cận Dẫn Lôi Đỉnh cứu người, vô thức giật mình một cái.
Nụ cười trên mặt Phàn Lai Tịnh đã hoàn toàn biến mất, quay đầu gằn giọng ra lệnh cho đám ma quỷ lâu la: “Đem tên người máy kia tới đây.”
Đám thuộc hạ tuân lệnh, nhanh chóng tiến lên.
Trong đỉnh, Bạch Tiên Tiên cũng nhanh chóng phản ứng, kịp thời ra lệnh: “Jarvis! Tiêu diệt toàn bộ chướng ngại vật trước mặt.”
Jarvis nhận lệnh, quét mắt một vòng, tức thì quét đến đỉnh đồng lớn gần đó.
Nó duỗi cánh tay lực lưỡng ôm lấy đỉnh đồng.
Đỉnh đồng khổng lồ đang cắm rễ dưới đất, cứ thế bị Jarvis nhổ lên như nhổ củ cải.
Ngay sau đó người máy thô bạo quăng mạnh đỉnh đồng xuống đất.
Bạch Tiên Tiên, Trần Lẫm và bộ xương khô đồng thời từ trong đỉnh lăn ra.
Phàn Lai Tịnh giận dữ, không thèm để tâm đến Bạch Tiên Tiên nữa, triệu hồi thiên lôi chém thẳng về phía Jarvis.
Cho dù có thiết bị chống sét cũng không thể đấu lại loại thuật pháp ác độc, quyết tuyệt này.
Không biết thiết bị kết nối nào bị cắt đứt, một chuỗi tia lửa từ ngực Jarvis bắn ra, khói đen bốc lên từ những đoạn mạch bị chập, vài tiếng ‘xẹt xẹt’ liên tiếp phát ra, sau cùng Jarvis ngã phịch xuống mặt đất.
Bạch Tiên Tiên nhìn Jarvis bất tỉnh trên mặt đất, lại nhìn Trần Lẫm máu me đầy người, một cơn phẫn hận, giận dữ bùng lên trong lòng cô.
Đón lấy thanh kiếm Lục Linh từ tay Linh Minh, Tiên Tiên phi người bay thẳng về hướng Phàn Lai Tịnh, chửi lớn: “Con mẹ nó chứ, chết đi tên khốn!”
Đã từng nếm thử kiếm ý của cô, Phàn Lai Tịnh căn bản không có ý định lấy cứng đối cứng, sau khi xoay người tránh thoát, gã bắt đầu lẩm bẩm đọc một đoạn chú ngữ.
Bộ xương khô nằm trên đất theo hiệu lệnh đứng lên, khớp xương phát ra những tiếng răng rắc rùng rợn.
Nó không còn là một bộ xương khô bình thường mà là một tổ hợp dị hợm của vô số các khớp xương khác nhau, có lớn có nhỏ, có ngắn có dài.
Dường như mỗi đoạn xương trên người yêu cốt này đều được lấy cắp từ một bộ hài cốt khác nhau, cuối cùng ghép lại trở thành tổ hợp kỳ quái như hiện tại.
Trên thân nó dính đầy máu của Trần Lẫm vì vậy càng trở nên quỷ dị, ghê tởm.
Trước ngực còn thiếu một khúc xương sườn.
Bạch Tiên Tiên giận dữ cười gằn: “Muốn linh cốt của bà đây, còn phải xem mày có bản lĩnh hay không?”
Tiếp đó là một trận đại chiến long trời lở đất.
Đạo Môn biết rõ nếu không phá vỡ được tà trận thì rất khó chiến thắng nổi Phàn Lai Tịnh.
Nếu gã đã có thể gọi thiên lôi đến, vậy chắc chắn có cách phá mắt trận.
Linh Minh và mấy vị sư huynh xử lý xong đám ác quỷ lâu la, bắt đầu cật lực tìm kiếm cách phá trận.
Càng ngày càng nhiều người ngã xuống, mỗi một cái nháy mắt nhìn lại, Bạch Tiên Tiên đều có thể trông thấy những gương mặt thân quen người từng là sư huynh, sư đệ, là chiến hữu của mình nằm trên mặt đất máu me đầy mình, sinh tử không rõ.
Trần Lẫm cũng đã ngã xuống.
Kiếm khí trên tay cô càng lúc càng lạnh lẽo, ngoan lệ.
Hôm nay không tự tay chém chết tên Phàn Lai Tịnh này, mối hận trong lòng cô khó có thể tiêu tan.
Bộ xương trắng vô số lần vung bàn tay khô khốc bén nhọn về phía lồng ngực cô.
Nó không hề có ý thức, chỉ phục tùng mệnh lệnh của Phàn Lai Tịnh, và chỉ chấp niệm một mục đích duy nhất: Cướp xương sườn trong cơ thể cô.
Nó giống như Jarvis, thuần tuý là cỗ máy phục vụ cho việc tấn công vật lý, hoàn toàn không biết mệt mỏi.
Mặc kệ bị cô đá, đạp, chém bao nhiêu lần, nó vẫn như cũ đứng dậy khanh khách cười, lao về phía cô.
Bạch Tiên Tiên đã bị nó đánh bị thương.
Hai cánh tay đều rỉ máu.
Mất máu quá