Chuyển ngữ: Mơ
Tà đạo làm phép bị cắt ngang, lá bùa ghi ngày sinh trên hồn phách của Tiểu Quang cũng tự động biến mất.
Tối nay vốn là tối đồng tử thật mất mạng, không có thế thân, miếu Quan Đế tất nhiên trực tiếp tìm tới cửa đón người.
Tiếng nói kia vừa dứt, Bạch Tiên Tiên, Trần Lẫm và Linh Minh cùng nhìn lại, người ở không trung vốn hô một câu theo thông lệ, cúi đầu xuống nhìn thấy ba người bên dưới đều nhìn mình thì cũng giật nảy mình.
"Ôi! Sao có nhiều người Đạo Môn ở đây vậy?"
Người đến mặc áo đen giày đỏ, trên đầu đội một cái mũ ô sa, cầm một tấm lệnh bài trong tay, trên lệnh bài viết tên và bát tự năm sinh của đồng tử thật.
Ông vẫy nhẹ một cái là lệnh bài kia phát ra một vệt sáng màu vàng, đồng tử thật đáp lại, hồn phách từ trong thân thể của bé trai trên pháp đàn bay lên.
Người phụ nữ kia phát hiện đứa con trong ngực bỗng nhiên không còn hơi thở, cả người giống như nổi điên hét ầm lên, xông tới đạo sĩ bị Dương Hạo Thiên đánh nửa chết nửa sống nằm ở dưới gào thét: "Mau mau cứu con trai của tôi! Mau cứu con trai tôi! Thế thân đâu! Tìm thế thân đến! Không có thật vậy thì tìm giả đi! Con trai tôi không thể chết...!Con trai tôi không thể chết!!!"
Người miếu Quan Đế giữ hồn phách tiểu đồng dẫn ngựa trong tay, nghe thấy lời nói điên cuồng của người phụ nữ kia thì bất mãn nhìn ba người Bạch Tiên Tiên: "Ta là Lệnh Quan miếu Quan Đế, ba người tụ tập nơi đây, có phải muốn giúp tên tiểu đồng này đổi mệnh, dùng thế thân lừa gạt ta không?"
Hiện tại đồng tử chạy đi đầu thai làm người, mười đứa thì có tám đứa bọn họ không tìm về được.
Đều là những người trong Đạo Môn này làm ra trò xiếc thế thân, công việc ở thần miếu bận rộn, bọn họ lại không thể vì một đồng tử nho nhỏ làm to chuyện nên chỉ có thể chờ sau khi người đó chết tự nhiên thì chủ động về thần miếu báo cáo.
Nhận lấy ánh mắt bất mãn của Lệnh Quan Quan Đế, Bạch Tiên Tiên lập tức nói: "Oan quá đại nhân! Chúng con đứng về phía ngài mà! Là tên tà đạo kia muốn dùng thế thân giả lừa gạt ngài bị chúng con ngăn lại ạ."
Lệnh Quan liếc nhìn đạo sĩ co giật trên mặt đất, sờ sợi râu không tồn tại: "Thì ra là thế, vậy ba người là giúp ta đại ân rồi, tránh cho ta đi một chuyến về tay không."
Ông vung lệnh bài xuống, bèn có ba lệnh bài nhỏ bay tà tà rồi rơi vào tay ba người, Lệnh Quan nói: "Miếu Quan Đế thưởng phạt rõ ràng, tuyệt đối không để mấy người giúp không công.
Lệnh bài này có thể gọi ta, sau này nếu có điều cần, có thể mời ta giúp đỡ."
Bạch Tiên Tiên hoàn toàn không ngờ chuyến này còn được thưởng thêm, Lệnh Quan miếu Quan Đế đó! Chắc chắn đánh nhau rất giỏi! Dù sao Quan Nhị Gia là dùng võ lực xưng Võ Thánh mà!
"Đa tạ đại nhân!" Cô đắc ý cất lệnh bài nhỏ trong tay đi, nhìn đồng tử ngoan ngoãn cúi đầu đứng bên cạnh Lệnh Quan, lại chần chờ hỏi: "Đại nhân muốn dẫn tiểu đồng này đi đâu vậy?"
Trước đó Đổng Xuyên Vũ nghe cô bỗng nhiên nói chuyện với không khí thì đặt mông ngồi xuống đất, người phụ nữ kia nghe thấy cô hỏi liên quan tới tiểu đồng thì bỗng nhiên cũng không kêu hay làm loạn nữa, mở to mắt sững sờ nhìn cô.
Lệnh Quan nói: "Tiểu đồng này là đồng tử dẫn ngựa dưới trướng quan, tất nhiên là dẫn nó về chỗ nó nên ở."
Bạch Tiên Tiên hiểu rõ gật đầu.
Lệnh Quan không nói nhiều nữa, dẫn theo đồng tử biến mất trên không trung.
Linh Minh tò mò quan sát lệnh bài trong tay, cười nói: "Lần này đúng là thu hoạch rất lớn."
Trần Lẫm yên lặng đưa lệnh bài cho Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên hỏi: "Làm gì?"
Trần Lẫm: "Cho cô."
Người này, thù lao cho cô, chìa khoá cho cô, hiện tại ngay cả bảo bối thần tiên ban cho cũng muốn cho cô.
Thật sự không biết nên nói anh ngốc hay là nghe lời nữa.
Bạch Tiên Tiên đẩy tay anh lại: "Tôi có rồi! Anh giữ lấy đi!"
Trần Lẫm nhỏ giọng nói: "Tôi không cần đến."
Bạch Tiên Tiên trừng mắt lườm anh một cái, Trần Lẫm mím môi dưới, yên lặng bỏ lệnh bài vào trong ngực.
Bé trai trên pháp đàn hoàn toàn ngừng thở, thi thể cũng đang lạnh dần.
Người phụ nữ ngồi quỳ dưới đất, đôi mắt trợn rất lớn, không nhúc nhích nhìn nó, một lúc sau, bỗng nhiên quỳ bò tới chỗ Bạch Tiên Tiên.
"Đại sư! Cầu xin cô! Đại sư, cô mau cứu con trai tôi đi! Giá cao cỡ nào tôi cũng đồng ý! Giá cao thế nào cũng được tôi cầu xin đại sư, cầu xin cô!"
Bạch Tiên Tiên nghiêng người né ra sau, Trần Lẫm đứng chặn phía trước, chặn động tác muốn ôm chân cô của người phụ nữ.
Trong phòng rất bừa bộn.
Kẻ khóc, kẻ nằm, kẻ chết, Bạch Tiên Tiên cúi đầu nhìn cô ta: "Nếu như ngay từ đầu cô không có lòng hại người, làm một thế thân giả đốt đi thì con của cô sẽ không phải chết."
Người phụ nữ liên tục dập đầu kêu khóc với cô: "Tôi sai rồi! Đại sư tôi biết sai rồi, tội tôi đáng chết vạn lần, tôi không phải người, nhưng đứa nhỏ không sai, nó vô tội mà..."
Bạch Tiên Tiên nói: "Con người khác cũng vô tội." Cô kéo Trần Lẫm lùi ra sau: "Đứa trẻ về nơi nó vốn phải ở.
Nó ở đó sẽ tốt hơn ở bên cạnh cô."
Nói xong, không còn để ý người phụ nữ, gọi Linh Minh và Quán Tâm cùng đi.
Vừa đi ra ngoài, Hoàng Bác Vân dẫn theo mấy vệ sĩ to lớn xuất hiện ở cửa ra vào.
Ông cụ tức giận đến nỗi hai má đều đang run, trên cả khuôn mặt đều là vẻ tức giận, trông thấy bọn họ ra, cũng kiềm nén cảm xúc rồi lễ phép nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của ba vị, chờ tôi xử lý xong chuyện thì sẽ tới nhà từng người cảm ơn."
Linh Minh mỉm cười gật đầu.
Lúc chờ thang máy, Bạch Tiên Tiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt trong hành lang của Đổng Xuyên Vũ: "Ba con sai rồi! Ba, con sai rồi con thật sự biết sai rồi..."
Hoàng Bác Vân giận dữ hét: "Ngậm miệng! Thằng súc sinh nhà mày! Mày không có tư cách gọi như vậy!"
...!
Trời đã tối, Bạch Tiên Tiên liếc Trần Lẫm không biết phải chung sống thế nào với sư huynh vừa mới nhận, cô chủ động giúp anh mở miệng: "Sư huynh Linh Minh, có muốn cùng đi ăn cơm tối không?"
Kết quả Linh Minh lắc đầu: "Hôm khác đi, tôi phải đi hẹn hò."
Bạch Tiên Tiên: "?"
Anh phải đi làm gì cơ???
Sau đó đã nhìn thấy Linh Minh cởi áo đạo sĩ ra ở trên đường, lộ ra thân hình mặc quần áo thể thao thoải mái tuấn tú bên trong, vuốt mái tóc của mình một cái, trong nháy mắt từ một đạo sĩ đứng đắn biến thành anh đẹp trai trên phố.
Quán Tâm gấp và cất áo đạo sĩ