Chuyển ngữ: Mơ
Bạch Tiên Tiên ở bên ngoài hỏi tất nhiên hai vị trưởng lão cũng nghe thấy, vừa chạy chưa được hai bước, Tam trưởng lão theo ra gọi cô: "Tiên Nhi! Hơn nửa đêm chạy lên núi, con không sợ à?"
Bước chân Bạch Tiên Tiên khựng lại, trong đầu không xóa đi nổi hình ảnh gương mặt mỉm cười quỷ dị nhìn mình của người kia vào buổi sáng.
Sợ thì sợ, chuyện kỳ lạ này không giải quyết, có lẽ cô cũng không ngủ ngon được.
Bạch Tiên Tiên quay đầu vẫy tay: "Có nhiều đạo trưởng ở cùng, con không sợ! Các trưởng lão ngủ trước đi ạ!"
Tam trưởng lão nhìn bóng cô chạy xa, chậc một tiếng, quay đầu kiêu ngạo nói với Nhị trưởng lão: "Thấy không, cái này gọi là trưởng thành."
Nhị trưởng lão mỉm cười.
Lúc Bạch Tiên Tiên đi theo mấy đạo sĩ chạy tới đã có không ít người vây quanh cổng.
Có lão đạo sĩ đội khăn sốt ruột tới mức sắc mặt rất xấu, hô lớn với mọi người: "Trước giờ Hạ Vân sẽ không để chúng tôi lo lắng, lâu vậy không liên lạc được chắc chắn là xảy ra chuyện rồi! Mấy người đừng cản tôi, trong quán không có thì tôi lên núi tìm!"
Bạch Tiên Tiên nhìn thấy người phát ngôn của Thái Huyền Quán là Vương Dương Đạo cũng ở đây.
Người mất tích trong quán, nếu thật sự xảy ra chuyện gì Thái Huyền Quán cũng có trách nhiệm, Vương Dương Đạo đang trấn an mấy người Thần Tiêu Phái thì Linh Minh vội vàng đi tới bên cạnh, trong tay còn cầm một cái la bàn, sắc mặt nghiêm trọng hơn ngày thường.
Vương Dương Đạo vừa nhìn thấy anh lập tức hỏi: "Tính ra không?"
Nửa giờ sau khi Thần Tiêu Phái chạy tới nói không thấy người, Vương Dương Đạo đã vội vã liên hệ Linh Minh, vừa phái người tìm trong đạo quán, vừa hỏi ngày sinh tháng đẻ của Hạ Vân để Linh Minh bói phương hướng.
Giọng điệu Linh Minh nặng nề: "Dẫn người lên núi tìm đi, quẻ tượng không lạc quan lắm."
Đâu chỉ không lạc quan lắm, tính thẳng ra là quẻ hung, hướng Đông Nam, hết khả năng sống rồi.
Sắc mặt tất cả người của Thần Tiêu Phái thay đổi.
Hạ Vân là người có thiên phú tốt nhất trong thế hệ trẻ, năng lực học lôi pháp Thần Tiêu rất giỏi.
Lần này đưa anh ta tới tham gia Đạo Tân Hội là hy vọng anh ta có thể tiến thêm một bước trong việc tu luyện.
Hiện tại tiểu bối ưu tú nhất mất tích, có khả năng cực lớn là đã qua đời.
Người Thần Tiêu Phái như bị sét đánh, không để ý cái gì nữa, vội vàng chạy lên núi.
Vương Dương Đạo cũng đuổi theo sát, vừa chạy vừa gọi điện bố trí người, gần như gọi hết đạo sĩ thanh niên trong Thái Huyền Quán tới lên núi tìm người.
Phần lớn núi Vọng Giao của Thái Huyền Quán đều đã bị khai thác thành khu du lịch, vào ban ngày khách du lịch qua lại, còn có bảo vệ tuần núi, thật ra rất ít nguy hiểm.
Chỉ là núi quá lớn, nếu không đi theo bản đồ rất dễ đi lạc.
Cũng may đạo sĩ Thái Huyền Quán ở trong núi nhiều năm, hiểu rất rõ địa thế, có bọn họ dẫn đường thì đội ngũ tìm kiếm có hiệu suất cao hơn rất nhiều.
Bạch Tiên Tiên đi theo sau đội ngũ, vừa leo lên mấy bậc thang thì đã thấy Trần Lẫm theo sau, đưa đèn pin trong tay cho cô.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Sao anh tới đây?"
Trần Lẫm nói: "Nghe được tin tức nên đến."
Có anh ở cạnh, tâm trạng bất an của Bạch Tiên Tiên bình tĩnh hơn rất nhiều, vừa leo lên núi vừa nhíu mày nói: "Hạ Vân mất tích là người buổi sáng bắt chuyện với tôi.
Tôi đã cảm thấy anh ta bất thường, khí chất cả người không giống đệ tử Thần Tiêu tu luyện lôi pháp."
Cô ngừng một lát, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ: "Anh nói xem người kỳ lạ buổi trưa có thể thật ra không phải Hạ Vân phải không? Có phải anh ta bị tà vật gì đó nhập không?"
Trần Lẫm còn chưa lên tiếng, Bạch Tiên Tiên vỗ tay một cái: "Nếu như là thật vậy thì quá đáng sợ rồi! Hiện trường nhiều đạo sĩ như vậy, còn ở trong Thái Huyền Quán, tuy chỉ là ở hội trường, nhưng mà đám Linh Minh sư huynh đều ở đó.
Phải là loại tà vật gì mới dám nghênh ngang nhập vào người ngay trước mặt nhiều đạo sĩ như vậy, còn chẳng có chút dấu vết gì?"
Dù hôm nay cô nhìn thẳng mặt đối phương, cũng chỉ cảm thấy ánh mắt của anh ta khiến người khác không dễ chịu lắm, hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường gì.
Trần Lẫm chiếu đèn pin trong tay xuống dưới chân cô: "Tìm thấy là biết."
Núi rừng yên tĩnh bị những cột sáng đèn pin liên tục lóe lên và tiếng gọi ầm ĩ, dựa vào phương hướng Linh Minh tính toán, mấy chục người tụ lại thành nửa vòng tròn.
Bạch Tiên Tiên chậm rãi giẫm lên cành khô lá rụng từng bước, đi khoảng nửa giờ thì bỗng nghe thấy phía trước có người kêu lên: "Hình như bên kia có người!"
Tất cả mọi người chạy về hướng tiếng kêu, Bạch Tiên Tiên cũng vội vã chạy chậm đuổi theo.
Tất cả nguồn sáng đèn pin rọi về phía trước, chiếu sáng cả một vùng.
Một người mặc áo len cao cổ màu đen nằm bên trên nhiều lớp lá mục, hai tay hướng lên trên đỉnh đầu, bị bắt chéo sau lưng, toàn bộ cơ thể ở trong một tư thế vặn vẹo quỷ dị.
Đèn pin chiếu lên mặt anh ta, xuất hiện một gương mặt lõm vào bên trong chỉ còn một miếng da bao quanh.
Giống như lớp da mặt dán lên một cái đầu lâu, đôi mắt mở to, trống rỗng nhìn vào vô định.
Bạch Tiên Tiên chỉ nhìn một cái, sợ tới nỗi suýt nữa tim ngừng đập, nhắm chặt mắt lại rồi lao vào trong ngực Trần Lẫm.
Trần Lẫm cúi đầu nhìn cái đầu run lẩy bẩy chôn ở trong ngực mình, cơ thể cứng đờ nhưng chẳng mấy chốc giơ tay vỗ nhè nhẹ lên gáy cô.
Nước mắt Bạch Tiên Tiên sắp chảy ra, buồn bã run run ở trong ngực anh nói: "Là anh ta! Là người này! Trần Lẫm có phải anh ta chết rồi không? Có phải anh ta chết rồi không?"
Người của Thần Tiêu Phái đã xông tới, lập tức truyền ra tiếng kêu khóc cực kỳ bi thương.
Người đã chết rồi.
Tất cả mọi người ở đây không thể tin nổi, nhất là khi nhìn thấy cái chết kỳ lạ của Hạ Vân, hoàn toàn không thể giải thích là ngoài ý muốn.
Linh Minh cau mày đứng ở một bên, không biết nghĩ ra gì đó, quay đầu gọi: "Tiên Tiên."
Bạch Tiên Tiên còn ở trong ngực Trần Lẫm không dám ngẩng đầu lên, nghe thấy Linh Minh gọi cô thì quay đầu nhìn sang, hai tay còn túm chặt quần áo bên hông của Trần Lẫm.
Linh Minh trầm giọng hỏi: "Người kỳ lạ buổi sáng cô nói với tôi, có phải là anh ta không?"
Nghe câu hỏi này của anh, ánh mắt mọi