Chuyển ngữ: PHẬT THỦ
Bà lão hoàn toàn không ngờ được rằng đứa cháu trai lớn nhà mình thế mà đã ‘quen biết’ với nhà họ Bạch từ trước đó.
Nghe câu hỏi đầy sự mỉa mai từ Bạch Tiên Tiên, lại quay sang nhìn sắc mặt lúng túng của thằng cháu, bà đại khái cũng đoán được đã có chuyện chẳng hay ho gì xảy ra.
Đức hạnh thằng cháu trai nhà mình ra sao chẳng lẽ bà không rõ? Lập tức giơ tay đánh thẳng vào ót Trương Thiên Dật: “Có phải mày đắc tội với con gái nhà người ta rồi không? Còn không mau xin lỗi!”
Bạch Tiên Tiên cũng chẳng nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, vạch trần chuyện xấu của gã, mà quay người vào nhà, tủm tỉm cười gọi to: “Tam trưởng lão, có người đến tìm ông.”
Tam Trưởng lão một tay cầm dao lột vỏ khoai tây, từ trong bếp vội vàng chạy ra, thấy bà lão, thì vui vẻ chào hỏi: “Bà Lưu đây mà, có việc gì thế?”
Nghe cách xưng hô có thể đoán ra đây là bà lão mà Tam trưởng lão quen trong nhóm múa quảng trường.
Bà Lưu không nói thêm lời nào, nhất quyết tóm cổ thằng cháu Trương Thiên Dật đi thẳng vào nhà: “Ông Bạch, thằng cháu trai nhà tôi xảy ra chút vấn đề.
Tôi muốn nhờ ông xem hộ.”
Lúc này Tam Trưởng lão mới chú ý tới người đứng đằng sau lưng bà, vừa nhận ra được người tới là ai, ông lập tức nhíu mày, cầm con dao chỉ thẳng vào mặt gã: “Sao lại là thằng ôn con này?”
Trương Thiên Dật: “...”
Cả mặt gã ta đỏ bừng, tức giận hất văng tay bà Lưu: “Bà mới có vấn đề, bà muốn xem thì tự đi mà xem.
Cháu đi đây.”
Bà Lưu tức đến mức giọng run lên: “Mày đứng lại đấy! Hôm nay nếu mày dám đi thì khỏi cần nhận người bà này nữa!”
Mặc dù Trương Thiên Dật ở bên ngoài phách lối, hống hách nhưng cũng miễn cưỡng được xem là một đứa cháu có hiếu, nghe bà mình nói thế, dù vô cùng bực tức nhưng vẫn dừng lại, vẻ kiêu căng, khinh khỉnh ban ngày nay đã thay bằng sự ngượng ngùng, xấu hổ.
Thậm chí gã còn chẳng dám ngẩng mặt nhìn mấy người nhà họ Bạch.
Cũng may hai vị trưởng lão và ông Bạch Hướng Vọng đều không phải loại lòng dạ hẹp hòi, cũng không định mượn cơ hội này răn dạy, quở trách gã.
Bạch Tiên Tiên ngồi trở lại salon, tiếp tục gặm táo, xem TV.
Tam trưởng lão rót một chén trà nóng mời bà Lưu, sau đó mới từ tốn hỏi chuyện: “Rốt cục đã xảy ra vấn đề gì?”
Ông đã lặng lẽ quan sát Trương Thiên Dật mấy lần, nhưng chẳng nhìn ra thằng nhóc láo lếu này có chỗ nào không bình thường.
Chẳng qua tính cách hơi đáng ghét chút, nói gì thì nói ông vẫn rất ghi hận chuyện ban sáng.
Hỏi xong lời này, ông thấy Trương Thiên Dật có vẻ kinh ngạc nhìn ông, sau đó lén lút quay sang phía Bạch Tiên Tiên đang điềm nhiên gặm táo, xem TV.
Trước khi tới đây, gã đã cảm thấy vị đại sư nào đó trong miệng bà nội chắc chín phần mười là mấy tên lừa đảo.
Làm gì có đại sư chân chính nào lại chui rúc trong cái khu chung cư nghèo nàn, tầm thường này?
Nhưng lúc mở cửa, vừa trông thấy Bạch Tiên Tiên, gã đã nhớ ra câu nói của cô trong cửa hàng 4S lúc chiều, nghĩ tới giọng điệu, thần sắc cô khi ấy, gã không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Trương Thiên Dật vốn còn cho rằng, hai vị trưởng lão này so với cô gái trẻ kia lợi hại hơn, có thể nhìn ra chút vấn đề trên thân mình.
Nào ngờ ông lão nhìn cao thâm này lại chẳng mảy may phát hiện?
Trương Thiên Dật còn đang nghi hoặc, thì bà nội ngồi cạnh đã mở miệng nói: “Thằng nhóc này nhà tôi tài cán đến đâu, tôi là người rõ ràng nhất.
Lớn đầu rồi mà chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng được cái trò trống gì, bản lĩnh thì càng khỏi phải nói, giỏi võ mồm thôi.
Thế nhưng lại được cái tham vọng hơn người, luôn mơ bản thân một đêm phất lên.
Đúng là nằm mộng giữa ban ngày.”
Trương Thiên Dật: …
Gã xấu hổ muốn chết, nhưng chỉ có thể bất lực gọi: “Bà à!”
Bà Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt với cháu trai, tiếp tục nói: “Cũng trách tôi, từ nhỏ đã chiều chuộng, dung túng nó, khiến nó trở thành tệ hại như bây giờ.
Đời này, tôi muốn sửa chữa sợ cũng đã muộn.
Tôi vốn chẳng trông cậy thằng nhóc này có thể làm nên cơ nghiệp gì cả, chỉ mong nó ăn no mặc ấm, bình an sống qua một đời là được.”
Tam trưởng lão gật gật đầu, biết chắc chắn còn vế sau.
Quả nhiên, bà Lưu lên cao giọng: “Nào ngờ không biết có chuyện gì xảy ra, năm trước nó đột nhiên phát tài, phát lộc.
Làm bất kỳ cái gì cũng kiếm ra tiền.
Mua xổ sổ còn trúng mười mấy vạn.
Ông Bạch, ông nói xem, nó là cháu trai tôi, nó là đứa bỏ đi thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Vận may như vậy căn bản không phải thứ nó có thể có!”
Bạch Tiên Tiên ngồi phía sau gặm táo, nghe đến đây không nhịn được bật cười.
Trương Thiên Dật vừa thẹn vừa giận, bồn chồn như ngồi trên bàn chông.
Ban đầu gã muốn phản bác hai câu, nhưng nghĩ tới phía sau còn có một vị ‘cao thủ’ như thể đã nhìn thông, hiểu thấu mọi chuyện, nên đành nuốt cục tức trở vào.
Tam trưởng lão gật gật đầu, đã hiểu rõ ý: “Ý bà là vận may này không phải tài vận của cậu ta à?”
Bà Lưu vội vàng đáp: “Trước kia tôi có nghe nói, con người từ khi sinh ra đã được số mệnh định sẵn tài vận một đời.
Nếu cố tình dùng tà môn, ma đạo nghịch lại ý trời, cưỡng ép tài vận không thuộc về mình sẽ phải dùng tuổi thọ của bản thân đổi lại! Tôi không cầu thằng cháu mình vinh hiển, giàu sang, chỉ mong nó có thể an bình, khoẻ mạnh.
Những người trẻ tuổi ấy vậy lại chẳng hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, không hiểu được nhân quả luân hồi.
Ông Bạch à, chúng ta đến tuổi này mới biết được không gì quý hơn sức khoẻ và bình an.”
Bà hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay thằng cháu trai: “Tôi hỏi nó, nhưng nó khăng khăng không nói.
Tôi chỉ còn cách trực tiếp tìm ông nhờ kiểm chứng.
Tôi cũng định tin tưởng nó, nhưng mà… càng ngày tôi càng cảm thấy bất an.
Vì thế hôm nay mới tới đây làm phiền ông xem hộ.
Xem xem rốt cuộc nó học được bản lĩnh thật sự, hay là… đã đi lầm đường lạc lối rồi.”
Tam Trưởng lão nhớ lại chuyện ban sáng tại showroom 4S, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này đã có thái độ hống hách, phách lối ra sao, dù giận không chỗ phát tiết nhưng tốt xấu gì cũng nể mặt mũi bà Lưu cho nên ông vẫn rút ra một lá bùa vàng, nhanh như cắt dùng chu sa vẽ lên, trầm giọng hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ của thằng bé là ngày nào?”
Bà Lưu nhanh chóng đáp lời, Tam trưởng lão viết ngày sinh tháng đẻ của Trương Thiên Dật lên lá bùa, nhíu mày tính toán.
Đúng lúc này từ phía ghế sofa phía sau, đột nhiên một giọng nói điềm nhiên không mặn, không nhạt vọng tới: “Tam Trưởng lão, ông không cần lo lắng chuyện đó quá làm gì.”
Ba người đồng thời quay lại nhìn, Bạch Tiên Tiên đã gặm hết quả táo, một tay khoác trên thành sofa, nghiêng người hờ hững nhìn Trương Thiên Dật: “Này, anh không thấy thương bà nội mình đã lớn tuổi như thế mà vẫn phải ngày nghĩ đêm lo cho mình à? Nếu còn tí lương tâm thì tự nói ra đi.”
Cả người Trương Thiên Dật run bắn, bờ môi mím chặt.
Bà Lưu nghi hoặc nhìn cô gái trẻ, lại nhìn Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão từ tốn giải thích: “À, đây là cháu gái của tôi, cũng là truyền nhân Thiên Sư duy nhất của nhà họ Bạch.” Ông lấy làm kiêu ngạo bổ sung một câu: “Bản lĩnh của con bé cao hơn tôi nhiều.”
Bà Lưu không ngờ cô gái mặt mũi thanh tú, trẻ trung này thế mà còn lợi hại hơn hai vị trưởng bối trong nhà, bà vội vàng hỏi: “Cô Bạch, cô nhìn ra gì sao?”
Bạch Tiên Tiên nhíu mày nhìn Trương Thiên Dật chằm chằm: “Lúc ở showroom 4S tôi đã nhìn thấu rồi.
Sao? Anh định tự nói hay để tôi nói đây?”
Cả người Trương Thiên Dật đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được theo bản năng nới lỏng cổ áo khoác.
Bạch Tiên Tiên: “Cởi áo ra đi, để bà nội anh nhìn xem trên người anh xăm thứ gì.”
Mặt mũi Trương Thiên Dật trắng bệch, hai tròng mắt trợn lên.
Cô… quả nhiên đã biết tất cả!!!
Đôi mắt bà Lưu dần dần trợn lớn, nhìn thằng cháu trai mặt mũi bần thần, mồ hôi túa ra như tắm, run rẩy chết trân tại chỗ, đột nhiên bà đứng bật dậy, tát vào mặt Trương Thiên Dật: “Thằng nhóc quỷ này! Màu xăm cái gì trên người? Cởi ra! Cởi ra xem nào!”
Bà vừa mắng vừa lột áo ngoài của Trương Thiên Dật.
Trương Thiên Dật cố sống cố chết nắm chặt cổ áo không chịu buông tay, hoảng hốt hét to: “Cháu xăm hình thì sao? Thứ nhất cháu không trộm cướp, thứ hai không tranh, chẳng đoạt của kẻ nào.
Việc cháu đang làm kiếm miếng ăn cũng là kinh doanh đứng đắn, nghiêm túc.
Cháu dựa vào chính bản thân kiếm ra tiền.
Có quan hệ gì với hình xăm này chứ?”
Bạch Tiên Tiên cười lạnh một tiếng: “Anh nói anh dựa vào chính bản lĩnh của mình? Không, không! Phải sửa thành mệnh của anh và toàn bộ vận khí của gia đình anh mới đúng.
Hai ngày trước anh có soi gương chưa? Có phải cảm thấy màu sắc hình xăm càng lúc càng tươi tắn, sống động hơn lúc trước không?”
Toàn thân Trương Thiên Dật cứng đờ, hai mắt chằm chằm dán trên người Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên lạnh lùng bổ sung: “Cả