CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Flycam được liên kết trực tiếp với điện thoại di động của cô, còn có thêm tính năng định vị và chỉ đường tự động, cộng với khả năng quay chụp từ trên cao.
Bạch Tiên Tiên có thể quan sát tình hình phía dưới thông qua di động một cách rõ ràng.
Trong cuộc đời làm Thiên Sư của Tiên Tiên từ lúc vào nghề đến nay, đây là lần thứ ba cô phải chiến đấu giữa thâm sơn cùng cốc thế này.
Lần đầu tiên là lúc bị hai vị trưởng lão ném vào bãi tham ma luyện lòng dũng cảm, lần thứ hai là vụ đệ tử Hạ Vân của phái Thần Tiêu mất tích, mọi người cùng nhau vào núi tìm kiếm anh ta.
Còn lần thứ ba chính là tình huống hiện giờ.
Mỗi lần tâm trạng đều có sự khác biệt.
Sợ tối không? Sợ ma quỷ không? Sợ cương thi không?
Đương nhiên là sợ rồi.
Nhưng sợ và lùi bước là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Tiếng động cơ của flycam quá ồn ào, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh của núi sâu trong đêm tịch mịch.
Đầu hạ, bầu trời trong trẻo, không một gợn mây, tinh hà xán lạn, ánh trăng trong trẻo, từ trên không trung rót xuống rừng cây rậm rạp.
Đi được một đoạn, đến khi mắt thích ứng với bóng tối, Tiên Tiên dần dần nhìn rõ bốn phía xung quanh.
Thảm thực vật ở phương Nam cực kỳ giàu có, phong phú.
Dưới mặt đất phủ một tầng dày cành khô lá rụng, mỗi lần chân đạp xuống đất đều phát ra tiếng động “răng rắc, rộp rộp”, như đi trên một lớp xốp, hoàn toàn không có cảm giác đặt được chân xuống mặt đất bằng.
Ngọn núi này còn khá nguyên sơ, chưa được con người khai thác.
Phần được chính phủ tập trung phát triển là khu vực từ đỉnh núi, đến chân núi, xung quanh suối.
Nhưng hướng Bạch Tiên Tiên đi đã sớm lệch ra khỏi khu vực được quy hoạch.
Nhờ chức năng dò đường của flycam chẳng mấy chốc cô đã thâm nhập vào sâu trong núi.
Trên núi chẳng có gì cả.
Mấy con tiểu yêu quái trốn sau những tàng cây, lén lút theo sát cô cả đường, nhưng kiêng kị Kiếm Lục Linh trên tay cô nên không dám tới gần.
Nếu như là trước kia, Tiên Tiên chắc chắn sẽ dừng lại chém đáng yêu tinh kia tan tành khói lửa mới thôi.
Nhưng bây giờ, đoán chừng trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng mà người thường khó tưởng tượng nổi cho nên những cảm xúc bồng bột, nóng nảy ngày xưa cũng đã chết lặng.
Thậm chí Bạch Tiên Tiên còn cảm thấy có mấy con tiểu yêu này hộ tống lại yên tâm hơn.
Quẻ tượng chỉ hướng Tây Bắc, nhưng sau khi lên núi, cây cối trùng trùng điệp điệp, phía phạm vi hướng Tây Bắc ngọn núi tương đối rộng, cho dù có cầm theo la bàn, Bạch Tiên Tiên cũng khó xác định được phương hướng chính xác của cương thi.
Trời tối lại thêm đường núi hiểm trở khó đi, nếu cô cứ đi không mục đích chỉ sợ cương thi còn chưa tìm được đã ngất xỉu vì kiệt sức, thế thì biết đánh nhau thế nào.
Bạch Tiên Tiên cài kiếm Lục Linh bên hông, đứng yên lặng tại chỗ.
Những con tiểu yêu quái không gần không xa bám theo cô nháy mắt lẩn như trạch, nép mình sau thân cây.
Tu luyện xong Thiên Mục không những thị giác tăng lên đáng kể mà thính lực cũng khá hơn trước kia rất nhiều.
Cô nghe được rõ ràng tiếng bàn tán nho nhỏ, lén lút của đám yêu tinh, xì xào xa xa vọng lại: “Cô ả dừng lại rồi! Có phải ả ta phát hiện ra chúng ta rồi không?”
Bạch Tiên Tiên thầm nhủ: Tao đã phát hiện ra chúng mày từ sớm rồi.
Cô rút mấy nén nhanh ra khỏi ba lô đi về phía hàng cây cắm xuống, sau khi đốt hương xong, lẳng lặng nhìn thẳng về phía đám yêu tinh lẩn trốn, thong thả nói: “Nè, tao muốn mời chúng mày ăn cơm.
Ok không?”
Giọng mấy con tiểu yêu tinh lanh lảnh vang lên: “Cô ả thật sự phát hiện ra chúng ta rồi! Còn muốn mời chúng ta ăn cơm nữa.”
Bạch Tiên Tiên ra vẻ đáng tiếc dập tắt mấy nén hương trong tay: “Không muốn thì thôi vậy.”
Mấy con tiểu yêu vội lên tiếng: “Ấy ấy đừng đừng! Tôi muốn ăn! Tôi muốn ăn.
Đừng dập đừng dập.
Tiếc quá! Tiếc quá mà!”
Vừa nói, vừa đùn đẩy nhau dè dặt tiến về phía cô.
Bạch Tiên Tiên lùi lại vài mét, lẳng lặng nhìn mấy con tiểu yêu tinh lổm ngổm bò xuống từ các trạc cây, ngồi xổm xuống, ăn khói hương như hổ đói.
Từ lần Linh Minh giới thiệu cho cô một vị sư phụ cao tay trong ngành hương trầm, hàng mã, tất cả nhang đèn, nến hương cô dùng đều mua từ tiệm nhà vị sư phụ này.
Nhang của ông thường không cuộn tàn, mùi hương rất thơm, lại dễ chịu, không gây đau đầu, khó thở.
Mấy con tiểu yêu ăn say sưa, ngon lành, bọn chúng chỉ là lũ cô hồn dã quỷ lang thang, vất vưởng trên núi, thi thoảng may ra được vụng trộm la liếm chút xíu hương hỏa cúng chúng sinh, chứ nào đã từng nếm qua thứ đồ cúng thuần khiết, một cách quang minh chính đại như vậy.
Mấy nén nhang cháy nhanh hơn bình thường rất nhiều, chẳng mấy chốc đã cháy rụi.
Nhưng đám tiểu yêu dường như vẫn thòm thèm, đôi mắt hau háu nhìn về phía Bạch Tiên Tiên, nước miếng chảy ròng ròng.
Đột nhiên thấy Bạch Tiên Tiên quơ quơ kiếm Lục Linh trên tay, lũ tiểu yêu biết điều tức khắc thu lại dáng vẻ đói khát, tay chân lóng ngóng run rẩy nép vào một góc.
Bạch Tiên Tiên nói: “Ăn đồ của tao rồi, thì đương nhiên phải giúp tao một việc.”
Mấy con yêu tinh co quắp ôm lấy nhau, lí nhí đáp: “Chuyện gì vậy ạ?”
Bạch Tiên Tiên nói: “Tao đang tìm một con cương thi, chúng mày có biết nó đang trốn ở đâu không? Chỉ cần giúp tao tìm được nó, toàn bộ số hương, nến trong túi này đều thuộc về chúng mày.”
Đám tiểu yêu liên tục lắc đầu: “Không… không cần.
Chúng tôi không muốn ăn… Sợ… sợ lắm.”
Bọn chúng sợ con cương thi kìa?
Xem ra quả thực đám này đã chạm trán con cương thi kia rồi.
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh chĩa thẳng về phía chúng, gằn giọng: “Sợ cương thi cứ không sợ tao?”
Cũng đúng.
Cô nàng sát thần trước mặt này có vẻ cũng chẳng dễ chơi.
Trong đám tiểu yêu có một con yêu quái lấy hết dũng khí, thỏ thẻ nói: “Bên trong động.”
Bạch Tiên Tiên lập tức nhìn sang: “Động nào? Ở đâu?”
Con tiểu yêu kia run lẩy bẩy đáp: “Nó từ trong động… ra!”
Chẳng lẽ động tiểu yêu quái đang nhắc tới là mộ huyệt của cương thi?
Bạch Tiên Tiên ép buộc kết hợp dụ dỗ: “Chúng mày đưa tao tới đó.
Tao sẽ đốt toàn bộ hương nến cho chúng mày ăn.
Nếu không hôm nay chúng mày sẽ bị diệt sạch tại đây.”
Mấy con tiểu yêu tinh lập tức quỳ xuống lít nhít gào khóc, van xin, hối hận vì đã để đồ ăn dụ hoặc để giờ thành cơ sự này.
Cô nàng này quá hung ác, tàn độc, hơn hết thanh kiếm trên tay cô toả ra hơi thở lạnh lẽo khiến chúng sợ đến mức hai chân run rẩy.
Bạch Tiên Tiên rút kiếm vung lên, đám yêu tinh vừa khóc vừa không tình nguyện lò dò đi phía trước dẫn đường.
Vẫn là hướng Tây Bắc, nhưng điểm đến đã rõ ràng hơn.
Nhiều chỗ thoạt nhìn không có đường đi, nếu Bạch Tiên Tiên đi một mình chắc chắn cô sẽ phải đi bằng đường vòng.
Cứ thế đi được tầm một tiếng, mấy con tiểu yêu tinh đột nhiên dừng lại, nhao nhao nấp sau một gốc cổ thụ lớn, nói thế nào cũng không dám tiến lên phía trước nửa bước.
Flycam lượn qua lượn lại mấy vòng trên không, Bạch Tiên Tiên quan sát tỉ mỉ điện thoại di động.
Những nơi cô đi qua hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có chút âm khí, nhưng riêng khu vực này lại đặc biệt sạch sẽ.
Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc, không người lai vãng này quá mức sạch sẽ mới là cực kỳ không bình thường.
Nhìn phản ứng hoảng loạn, sợ sệt của đám yêu tinh cũng đủ đoán ra, ắt hẳn tiểu yêu, vong hồn xung quanh khu này đã bị cương thi dọa sợ chạy mất dép.
Vậy là cuối cùng cũng đến được nơi cần tìm.
Bạch Tiên Tiên lôi toàn bộ chỗ hương, nến trong túi cắm dưới gốc cây cổ thụ đốt cho đám tiểu yêu, nói xong tiếng cảm ơn mới tiếp tục lên đường.
Sau lưng vọng đến tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm như hổ đói, kèm lời nhắc nhở: “Dưới đất, ở dưới lòng đất.”
Mộ huyệt nằm dưới lòng đất?
Bạch Tiên Tiên chọn chế độ ẩn thân trên điện thoại, Flycam biến đổi thành chế độ du kích ban đêm, thanh âm “ông ông” ồn ào được điều chỉnh xuống thấp nhất, có điều âm thanh tỉ lệ thuận với tốc độ, nó cũng theo đó di chuyển chậm hơn hẳn, hơn nữa không bay được quá cao.
Trên núi có gió, thi thoảng còn văng vẳng tiếng ếch kêu hoà với tiếng rên của dã thú và vài loài chim rừng không tên.
Những âm thanh hỗn tạp đó vừa hay át đi tiếng bước chân của cô.
Di chuyển được ước chừng mấy chục mét, Bạch Tiên Tiên đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kì lạ phiêu lãng trong không khí.
Thứ mùi này rất nhạt.
Trong hương thơm tươi mát của cỏ cây cùng mùi bùn đất ngai ngái đặc trưng của rừng núi, phải ngửi rất kĩ mới thấy được, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn đó là mùi Kali Nitrat.
Bạch Tiên Tiên khuỵu gối, điều khiển flycam bay thấp xuống, nheo mắt nhìn xung quanh.
Vượt qua vô số những vách đá ẩm ướt rêu mọc thành mảng lớn, nơi cuối con đường một cửa hang đen xì xuất hiện.
Đặc biệt xung quanh cửa hang, vô số nhưng hòn đá to nhỏ bắn tung toé, nhìn vết tích để lại có thể đoán ra, có người đã cho nổ tung nơi này nhằm tìm đường vào bên trong.
Có kẻ cho nổ cửa vào mộ huyệt, thả cương thi ra.
Trong nháy mắt ý thức được điều gì đã xảy ra, sau lưng cô lập tức