CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Năm phút sau, Bạch Tiên Tiên, Trần Lẫm và viện trưởng cô nhi viện đời trước cùng nhau đi xuống cầu thang tới phòng đọc, nơi các em nhỏ thường dùng để học tập, đọc sách.
Viện trưởng Ngô buồn bã dõi mắt nhìn bốn phía, giống như đang đánh giá căn nhà nơi mình ở khi còn sống: “Những cuốn sách này đều là sách của các nhà hảo tâm quyên góp, còn có rất nhiều những cuốn sách khác cất trong phòng tiện ích.
Mỗi tháng chúng tôi lại đổi những cuốn sách truyện mới lên giá, để đám nhỏ đọc.”
Bạch Tiên Tiên nói: “Cháu biết chú không bỏ được đám nhỏ, nhưng dù chú có ở đây cũng không thể làm được gì hơn cho chúng cả.
Chẳng bằng sớm tới âm ti báo tin, với công đức của chú khi còn sống nhất định sẽ được đầu thai trong một số mệnh tốt, đời sau không chừng còn có cơ hội giúp đỡ những đứa bé này.”
Viện trưởng Ngô: “Đạo lý đó đương nhiên tôi hiểu nhưng mà vẫn không nỡ siêu thoát.” Ông buồn khổ nói tiếp: “Chỉ cần đi đầu thai tôi sẽ quên hết toàn bộ ký ức kiếp này, cũng quên đi đám nhỏ, nhưng tôi không muốn quên nơi này, không muốn quên chúng.”
Bạch Tiên Tiên: “Nhưng nếu chú ở lại sẽ ảnh hưởng không tốt tới các em ấy.
Chúng đều là trẻ con, âm khí rất dễ làm tổn thương tới những đứa bé.”
Viện trưởng Ngô không ngờ cô pháp sư trẻ sẽ nói vậy, sắc mặt ông lập tức thoáng do dự, lo lắng, ngập ngừng giây lát mới mở miệng: “Vậy tôi sẽ bay xa một chút, ngồi trên tường viện nhìn bọn trẻ sẽ không có vấn đề gì chứ.
Dù sao tôi nhất định không đi đâu.”
Tính viện trưởng vẫn rất trẻ con.
Bạch Tiên Tiên sờ sờ kiếm Lục Linh cài bên hông.
Viện trưởng Ngô lập tức bồn chồn như ngồi trên bàn chông, kiến nghị: “Chính cháu bảo không đánh nhau, chỉ nói lý đấy!”
Bạch Tiên Tiên: “...!Cháu chỉ sờ sờ tí thôi mà, chú căng thẳng cái gì?”
Trần Lẫm ở bên cạnh mở miệng: “Nếu như một người chấp niệm quá sâu, sau khi chuyển thế đầu thai, chấp niệm lớn lao ấy cũng sẽ không tiêu tan, mà dẫn đường chỉ bước để họ hoàn thành chấp niệm ở kiếp trước còn dang dở.”
Viện trưởng Ngô nửa tin nửa ngờ: “Thật không? Không phải cậu đang lừa tôi đi đầu thai đó chứ.”
Trần Lẫm trầm mặc một lát, hơi đổi giọng: “...!Cũng có trường hợp như thế…”
Anh chàng chăm hoa này đúng là quá thành thật.
Đối mặt với một con ma tốt như viện trưởng, Bạch Tiên Tiên cũng không nỡ dùng võ lực uy hiếp, cố gắng kiên nhẫn khuyên giải: “Nếu đám nhóc biết chú vì không xa được chúng mà bỏ việc đầu thai, trở thành cô hồn dã quỷ chốn này, chắc chắn sẽ rất đau buồn.
Sau này chúng sẽ trưởng thành, trở nên tài giỏi, gặt hái được nhiều thành công, kiếm được vô số tiền tài, đủ điều kiện để tế bái hương hoả cho chú, chú cũng không thể nhận được, như vậy không phải rất thê thảm hay sao?”
Viện trưởng Ngô ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Sao lại không nhận được?”
Bạch Tiên Tiên nói: “Không có báo cáo vong hồn từ âm ti sẽ không nhận được tế tự từ dương gian.
Mà chú lại không đến âm ti, hành động này được coi như đào phạm, sẽ bị truy nã.
Chú cứ suy nghĩ kỹ đi, về sau mấy đứa nhóc rồi sẽ già, sẽ chết, từng người từng người đến âm ti báo tin, rồi nhìn thấy trên bảng truy nã của Địa phủ có tên chú, đến khi ấy mấy đứa nhóc sẽ nghĩ thế nào?”
Lời này của Bạch Tiên Tiên quả là chọc trúng nỗi đau, viện trưởng Ngô không khỏi giật mình, ánh mắt kiên quyết ban đầu dần dần thay đổi, chần chờ hồi lâu, cuối cùng ông lo lắng mở miệng hỏi: “Nhưng tôi đã chạy trốn một tháng, giờ tới âm ti báo danh còn kịp không?”
Bạch Tiên Tiên nói: “Cái này… không phải số chú vô cùng may mắn vì đã gặp được cháu hay sao? Cháu tìm âm sai tới đón chú xuống đó, không chỉ không bị phạt, hơn nữa còn rất có mặt mũi nữa.”
Ngô viện trưởng: “Thật không?”
Sao? Nghi ngờ quan hệ của người nhà họ Bạch à?
Bạch Tiên Tiên rút bùa vàng vẫy vẫy mấy cái, trong không khí một làn khói xanh lững lờ hiện lên, Đại trưởng lão đúng là làm gì cũng nhanh nhẹn, lập tức hiện lên hỏi: “Tiểu Tiên Nhi, sao thế con?”
Nhìn xung quanh thấy có chút kỳ lạ…
Bạch Tiên Tiên mau chóng thuật lại toàn bộ sự việc, Đại trưởng lão đối với những người sống lương thiện ái tâm, trước nay đều cực kỳ trân trọng, bao dung, vừa vuốt râu vừa đảm bảo: “Không chỉ không phạt ông, đến âm tào tôi còn cẩn thận làm một bản luận công đức để ban thưởng cho ông.
Nhất định sẽ cho ông đầu thai vào một nhà tốt.”
Ngô viện trưởng mừng rỡ, không ngờ bản thân khi còn sống chỉ là một ông lão viện trưởng cô nhi viện chẳng mấy tiếng tăm, mà khi chết đi lại gặp được mối duyên kỳ ngộ này.
Vui vẻ một chút, nét mặt ông lại thoáng vẻ trầm tư, chần chờ hồi lâu dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đại trưởng lão vung tay: “Cứ nói đi đừng ngại.”
Ngô viện trưởng đầy chờ mong, hỏi: “Lúc đầu thai tôi có thể chọn không đầu thai làm người được không?”
Thật kỳ lạ, có vong hồn không muốn làm người sao?
Bạch Tiên Tiên hỏi: “Vậy chú muốn trở thành gì?”
Viện trưởng Ngô ngượng ngùng đáp: “Mấy đứa nhỏ trong viện của tôi đều rất thích gấu trúc.
Tôi nghĩ rồi, đời tôi làm người đã đủ, kiếp sau tôi muốn làm gấu trúc.
Như thế mặc kệ đời sau tôi còn nhớ hay quên ký ức kiếp này, đám nhỏ nhất định cũng sẽ đến vườn bách thú gặp tôi.”
Bạch Tiên Tiên:???
Trần Lẫm: “...”
Rất tốt, rất có ý nghĩa.
Thử hỏi trên đời ai không muốn kiếp sau trở thành quốc bảo của quốc gia chứ?
Đại trưởng lão phản ứng hết sức bình tĩnh: “Được.
Vậy tôi về trước lấy số giúp ông.”
Không chỉ có viện trưởng Ngô mà ngay cả Bạch Tiên Tiên mặt cũng nghệt ra, ngơ ngác hỏi: “Lấy số gì cơ?”
Đại trưởng lão: “Vong hồn muốn đầu thai làm gấu trúc đang phải xếp hàng chờ tới lượt nhiều lắm, hơn nữa số lượng càng ngày càng tăng, chậm chân một chút chẳng biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.” Nói xong ông lập tức biến mất không thấy bóng dáng, mấy người ngơ ngác nhìn nhau, đã thấy Đại Trưởng