TIẾT TỬ
Mùa xuân, tháng hai. Mưa phùn bay theo gió, hoa mận rơi như tuyết.
Trong rừng trúc đơn sơ ẩn hiện ngôi đình lợp bằng cỏ tranh mộc mạc.
Ngồi bên trong đình là một nam tử với mái tóc màu trắng xám, trang phục bằng vải bố cũng một màu trắng thuần. Nam tử yên lặng cầm sách đọc, thái độ
chăm chú, dường như cơn mưa hoa mận xinh đẹp ngoài kia không chút liên
quan tới hắn.
“Nam ca ca”. Giọng nói trong trẻo như chim hoàng
oanh hót cất lên. Theo hướng phát ra giọng nói, một nữ tử mặc váy trắng
như tuyết, tay cầm ô làm bằng giấy dầu màu trắng ngà, nhanh nhẹn xuất
hiện trong rừng hoa mận. Dung mạo xinh đẹp hơn hẳn những bông hoa mận
kia.
Nam tử tóc bạc kia nghe tiếng quay lại, nhưng đó lại là một
gương mặt trẻ tuổi thanh tú, mang theo phong thái của người trí thức.
Mái tóc dài không hề nhuốm chút thăng trầm của cuộc sống, chỉ là gương
mặt hàm chứa nụ cười yếu ớt kia có chút xanh xao tái nhợt của một người
bệnh, khiến người không cầm lòng được đối với hắn nảy sinh thương tiếc.
“Vân Nhi, lại đây”. Hắn vẫy tay, ánh mắt chứa đầy sự yêu chiều.
Thiếu nữ một tay cầm ô, một tay nâng làn váy, nhẹ nhàng bước qua.
“Nam ca ca, đảo Thanh Dịch gửi thư tới.” Thiếu nữ vừa gấp ô lại vừa nói.
Nam tử nhướng mày, cơ thể không hề nhúc nhích, chỉ chậm rãi gấp sách lại,
“Thư viết gì?”
“Vẫn chưa đọc. Muội vừa nhận được thư liền vội vã đưa đến cho huynh, ngay cả sư phụ cũng chưa kịp báo nữa.” Thiếu nữ rút từ trong ngực ra một lá thư được niêm phong cẩn thận, đưa đến bên cạnh nam tử.
Nhận được thư, nam tử xé ra đọc.
“Đúng rồi, sư tỷ đến rồi, huynh có muốn đi gặp tỷ ấy không?” Thiếu nữ đột nhiên nhớ ra, thuận miệng hỏi.
Nam tử đang đọc thư bỗng ngừng lại, lông mày thanh rậm không khỏi nhíu lại,
“Không cần đâu.” Dứt lời, lại chú tâm đến lá thư từ phương xa gửi tới.
Thiếu nữ cười khẽ một tiếng, đi tới ngồi cạnh nam tử, “Hóa ra Nam ca ca cũng
sợ sư tỷ. Muội còn tưởng chỉ có một mình muội thôi!”
Nam tử đọc
xong thư, cất đi, mỉm cười trả lời, “Cũng không phải vậy.” Nói xong cũng không giải thích nhiều, vươn người đứng dậy, bước tới bậc thang bên mép đình. Đôi mắt đen láy nhìn về phía dãy núi mờ ảo che phủ bởi mưa gió
bên ngoài.
Trên đỉnh núi này, đi về trước vài bước chính là vách
núi đen. Thung lũng phía bên dưới được bao phủ bởi những mảng rừng dày
đặc, xen lẫn trong đó là những gốc mận rừng trắng như tuyết, cùng với
mây mù quanh co bao phủ dãy núi, khiến người khó lòng nhận ra.
Nơi này là núi Kiếm Khiếu, Kiếm Khiếu sơn trang vang danh thiên hạ ngụ tại
đây, cũng như chủ nhân của nó – Kiếm Tôn ngạo nghễ khắp giang hồ. Mà nam tử này chính là nhi tử bảo bối độc nhất của Kiếm Tôn Kiếm Vô Cực mà hầu hết người ngoài không biết – Kiếm Hậu Nam, còn thiếu nữ là đồ nhi nhỏ
nhất cũng được cưng chiều nhất – Lan Chiêu Vân.
“Nam ca ca, là thư của Vệ đại ca hay của Sở tỷ tỷ?” Lan Chiêu Vân hiếu kỳ hỏi.
Nàng chưa từng xuống núi, thế nên chỉ biết được ít ỏi vài người. Vệ Minh
Ngẫu cùng Sở Kính Lăng Nhân ở đảo Thanh Dịch từng đến Kiếm Khiếu sơn
trang của Kiếm Hậu Nam làm khách, đối đãi với nàng rất tốt, cho nên nàng lúc nào cũng nhớ kỹ.
“Của Vệ đại ca.” Kiếm Hậu Nam lẳng lặng thở dài. Gió nổi lên, những hạt mưa bụi mang theo những cánh hoa rụng bay
vào trong đình, rơi trên người hắn. Nha đầu đó quả nhiên đã trốn khỏi
đảo Thanh Dịch, Ngẫu thiếu xem ra sắp phát điên rồi, bằng không sẽ không gửi thư đến quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.
“Huynh muốn ra ngoài
một thời gian.” Hắn nói, không nhìn Lan Chiêu Vân ở đằng sau, tâm tình
không biết đã trôi đến phương trời xa xôi nào rồi.
“Nhưng mà,
muội cũng muốn đi….” Lan Chiêu Vân thấy hắn có ý không muốn mang nàng
theo cùng, khóe miệng đáng yêu không khỏi cong lên, nhìn chằm chằm phía
sau lưng cao gầy của hắn mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
***
CHƯƠNG 1
Hoa mận và tuyết thi nhau rơi, ánh trăng trêu đùa lòng người.
Tiếng tiêu u uất trong đêm lạnh buốt đột ngột vang lên, da diết tới mức khiến người não ruột.
Trên hành lang gấp khúc yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, váy dài lướt trong bóng đêm, tay áo rủ xuống đất, tóc dài quấn thành búi, dung
mạo thanh tú, bước đi không dính bụi trần, giống như thần tiên ở trên
trời. Nhưng xuất hiện vào thời điểm như vậy, lại có vẻ vô cùng quỷ dị,
càng giống như từ âm phủ tới.
Mà dưới ánh trăng sáng, một nữ tử
trang điểm giống y như vậy cầm ống tiêu ngồi trên nóc nhà cao ngất,
tiếng tiêu như khóc như than do nàng thổi ra.
Người trong đại
trạch dường như cũng đã nhận ra điểm khác thường, từng gian phòng một
lần lượt sáng đèn, người gác đêm nhao nhao lao tới nơi này, cũng có
người mở cửa sổ ra xem, rõ ràng là không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
“Người nào lại dám tự tiện xông vào tư trạch?!” Tiếng quát lạnh lùng trầm ổn
uy nghiêm vang lên, vài bóng người lao tới, tầng tầng lớp lớp bao vây
lấy nữ tử đột nhiên xuất hiện kia. Một nam nhân mặc cẩm bào mặt trắng
đến mức không cần thiết, xuất hiện ở hành lang, đứng phía sau những
người đang bao vây.
Nữ tử kia đột nhiên dừng bước, ánh mắt như điện giật lạnh lùng nhắm thẳng vào nam nhân trung niên.
“Mạc Sinh Thiên!” Nàng mở miệng, giọng nói như những hạt tuyết lạnh, từng
hạt từng hạt rơi vào trong lòng tất cả mọi người, khiến người ta không
khỏi rùng mình.
Thần sắc nam nhân kia ngưng trọng, nhớ đến một
nơi nào đó, chỉ cảm thấy toàn thân như dìm vào trong nước lạnh, ngay cả
xương cốt cũng lạnh buốt. Cuối cùng cũng tới rồi…. cuối cùng cũng không
thể tránh khỏi…..
“Không sai, chính là tại hạ.” Hắn dù gì cũng là bá chủ một phương, rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh. Mặc dù biết
chuyện sắp xảy ra không có gì tốt, ông vẫn khách khí giữ lễ, “Không biết cô nương là….”
Nữ tử kia cười lạnh lùng, hắc bào khẽ động, tay
áo trượt xuống, lộ ra một bàn tay trắng nõn ấm nhuận như ngọc, ngón tay
như hoa lan nở ra, trên tay rõ ràng đặt một mũi tên lông vũ tinh xảo màu đen nhuốm chút đỏ rực rỡ. Chỉ thấy tay nàng giương nhẹ, mũi tên lông vũ như sao băng bắn vào trụ gỗ bên cạnh Mạc Sinh Thiên. Mọi người quay lại nhìn, đuôi tên vẫn còn rung nhẹ.
Hắc Vũ Tiễn!
Lần đầu
tiên nhìn thấy đồ vật này, tất cả mọi người đều không khỏi ngừng hô hấp. Sao nó có thể xuất hiện tại đất Trung Nguyên này?
Tên bay đến đâu, không còn một gốc cây ngọn cỏ.
Phàm là người từng đi qua quan ngoại* đều biết đến một địa phương gọi là
Điện Hắc Vũ, Hắc Vũ Tiễn là vật quyền lực của Điện Hắc Vũ, ở phía bắc
Trường thành có sức ảnh hưởng rất lớn. Nơi nào tên bay đến, những người
không liên quan đều phải nhượng bộ lui binh để tránh bị vạ lây. Về phần
Điện Hắc Vũ, người ở quan nội* kỳ thực cũng không rõ, chỉ biết đó là một tổ chức thần bí hoành hành ngang ngược không ai có thể khống chế. Tộc
người Đại mạc lại biết, Điện Hắc Vũ ở gần biên giới có quân đội riêng
của mình, có sức mạnh lập quốc nhưng lại không có thế lực chính trị to
lớn. Nó khống chế toàn bộ thương phẩm hàng hóa lưu thông ra vào trong
biên thành, quân đội của nó gọi là Hắc Giáp Quân, có sức chiến đấu làm
cho bất kỳ nước nào cũng phải sợ ba phần.
Nếu không phải bất đắc dĩ, chẳng ai lại đồng ý đi gây rối với Điện Hắc Vũ, bao gồm cả Diệm tộc xưng bá thảo nguyên đại mạc và người Đích Nhĩ Đồ. Về phần vì sao người
của Điện Hắc Vũ lại xuất hiện ở đây, ngoài người có liên quan ra không
ai biết được đang xảy ra chuyện gì.
“Ta đến đây đòi nợ.” Nữ tử
lạnh lùng nói. Dứt lời, ngẩng đầu nhìn ánh trăng huyền ảo trong vắt, một con chim nhạn đơn độc đúng lúc bay qua. Ánh trăng êm dịu làm cho đường
nét khuôn mặt mỹ lệ nhưng lạnh băng của nàng nhẹ nhàng ánh lên một vầng
sáng dịu dàng, giống như một pho tượng ngọc được điêu khắc, tất cả mọi
người đều chú ý đến cái cằm nhỏ xinh hoàn mỹ thậm chí không chút tì vết
của nàng.
“Đến lúc rồi.”
Một tiếng than thở từ miệng nàng thốt ra, không biết là tự nói với mình hay là nói với người khác.
Lúc này, một nam nhân dáng vẻ lo lắng đi đến bên cạnh Mạc Sinh Thiên, thấp
giọng ghé vào tai hắn nói. Mạc Sinh Thiên vốn đang có chút nản lòng, sau khi nghe xong tinh thần bỗng tốt lên, khuôn mặt hiện lên ý cười nhỏ khó mà nhận thấy được.
“Nếu chỉ là hai vị cô nương, ta thấy vẫn là
mời hai vị quay về, tại hạ nhất định sẽ không làm khó hai người.” Ông
nhận được tin báo, xung quanh không hề thấy dấu tích nào khác của kẻ
địch, điều này khiến ông vẫn đang kinh hồn bạt vía thở phào nhẹ nhõm. Vì thế tỏ vẻ đại lượng, rõ ràng biết rằng người của Điện Hắc Vũ không đạt
được mục đích sẽ không dễ bỏ qua lại nói ra một câu như vậy. Có điều chỉ là muốn làm giảm nhuệ khí của đối phương, tăng cường sĩ khí cùng chung
kẻ thù của bên ta mà thôi.
Hiểu rõ tâm tư của ông, trên mặt nữ tử kia không có bất kỳ biến hóa cảm xúc nào.
“Mười bước giết một người, ngàn dặm không thành hàng….” Một tiếng ngâm khẽ từ miệng nàng cất lên, phảng phất như tiếng vọng từ phía chân trời xa xôi. Cũng không biết động tác nàng làm như thế nào, ánh bạc vừa lóe lên, một thanh nhuyễn kiếm sáng trong đã ở trên tay nàng, mà mặt kiếm rõ ràng
chảy xuống một vệt máu đỏ tươi.
Không có ai kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, một tiếng trầm đục đột ngột phá tan nghi hoặc của mọi người,
đám hộ vệ đứng sát nàng nhất lặng yên không một tiếng động đều ngã xuống đất.
Kiếm nhanh đến như vậy!
Ai cũng không có thời gian
nghĩ lại xem kiếm của nữ tử là từ đâu tới, trước mắt bao nhiêu người
cũng có võ công nàng như thế nào đẩy những tên hộ vệ xoàng xĩnh vào chỗ
chết. Bởi vì hắc bào của nữ tử kia không có gió mà vẫn tự động bay lên,
thuận theo sự lay động của hắc bào, thi triển một hồi máu tanh giết
người hàng loạt không có bất kỳ một dấu hiệu nào dừng lại khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Người của Điện Hắc Vũ phái ra trước giờ chưa
bao giờ thất thủ, không kể là Hắc Giáp Quân dũng mãnh vô song hay là mỹ
nữ tuyệt sắc vô danh vô tính.
“Ngươi….. là ai….” Không thể tin
được cơ nghiệp khổng lồ của mình, bao gồm cả tính mạng của bản thân lại
bị hủy trong tay một nữ nhân, Mạc Sinh Thiên thân mang trọng thương khụy xuống đất, không cam lòng trừng mắt nhìn nữ tử trên mặt vẫn bình thản
như cũ mặc dù tay đã nhiễm vô số máu tươi, như thể muốn nhìn thấu nàng.
Lạnh lùng nhìn hắn, nữ tử lắc đầu, “Long Nhất.” Biết thì sao mà không biết
thì thế nào, dù gì kiếp này hắn cũng không còn cơ hội nào.
Mạc
Sinh Thiên nghe vậy ngơ ngẩn, sau đó đột nhiên lại cất tiếng cười lớn,
trong nụ cười tràn ngập thê lương cùng hối hận. Bởi vì cười quá mãnh
liệt, làm động đến vết thương, không khỏi ho ra máu.
“Hóa ra…… Nữ Nhi….. Lầu…..” Hắn thở hổn hển, vẫn chưa nói xong, giọng nói bỗng ngưng bặt, cũng không thể nói thêm được lời nào nữa. Điều tiếc nuối mà hắn
vẫn chưa nói ra chính là, nếu hắn biết được chủ nhân của Nữ Nhi Lầu của
Điện Hắc Vũ đích thân tới, hắn nhất định sẽ không khinh suất như vậy, mà sẽ đem nhi tử và nữ nhi của mình giấu đi, có điều bây giờ hối hận thì
đã muộn rồi.
Long Nhất hờ hững nhìn thân thể đã mất đi sự sống
của Mạc Sinh Thiên, xác định ông đã chết, vì thế đảo mắt nhìn xung
quanh, tìm xem còn có con cá nào có khả năng lọt lưới.
Một tiếng nức nở kìm nén theo gió lọt vào tai nàng, nàng chậm rãi như đang tản bộ đi về nơi phát ra âm thanh.
Đó là hai đứa bé vô cùng đáng yêu, một nam một nữ, đều khoảng bảy tám
tuổi, co quắp trong khe hở của núi giả, mở to đôi mắt to vốn dĩ ngây thơ hồn nhiên, hoảng sợ nhìn nàng bước lại gần. Toàn bộ quá trình giết hại
cả nhà bọn trẻ, chúng đều nhìn thấy hết. Nhìn thấy nữ tử mỹ lệ mà khoan
thai lộng lẫy, bọn trẻ dường như nhìn thấy ác quỷ hút máu điên cuồng, sợ hãi oán hận dồn nén cơ hồ không thể thở được.
Bọn chúng tận mắt
nhìn thấy người phụ thân nhất mực yêu thương bọn chúng chết trong tay
nàng, bọn chúng tận mắt nhìn thấy những người hộ vệ ngày thường bảo vệ
bọn chúng còn bị bọn chúng chê phiền chết trong tay nàng, tận mắt nhìn
thấy những nô bộc hạ nhân thường ngày chơi cùng bọn chúng chết trong tay nàng…..
Mà bây giờ, bọn chúng cũng phải kết thúc cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Long Nhất không chút thương tiếc, đôi mắt đẹp vô tình nhìn hai đứa trẻ, không chút do dự chém kiếm xuống.
Đing – Một tiếng cực nhỏ khẽ vang, nàng cảm giác kiếm trong tay bị vật gì ngăn lại, không kiểm soát được bị đẩy sang một bên.
Có chút kinh ngạc, nàng nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện kia, người có khả năng đánh văng kiếm của nàng kia.
Đó là một nam tử trẻ tuổi thân hình gầy yếu cao lớn, gương mặt mang phong
độ của người trí thức, dưới ánh trăng búi tóc màu bạc không tương xứng
với tuổi tác.
Nhìn thấy hắn, Long Nhất lập tức đoán ra lúc nãy đánh trúng trường kiếm của nàng là cái gì.
“Không cần quản việc không liên quan tới mình.” Đôi mi thanh tú của nàng nhíu
lại, lạnh nhạt nói. Nàng không ngờ đến lại gặp hắn ở đây. Nếu nói trên
thế gian này người có thể thay đổi quyết tâm của nàng, vậy nhất định sẽ
là hắn. Chỉ là nàng không hi vọng mối quan hệ lạnh nhạt trước giờ với
hắn đột nhiên lại ở đây mà tăng thêm một bậc.
Kiếm Hậu Nam chậm
rãi bước về phía trước, cúi người nhặt thanh cương châm dài 50 phân từ
dưới đất lên, đặt nó vào trong hộp châm, đứng thẳng người lên. Hắn có
chút thở dốc, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với ngày thường.
“Tha
cho hai đứa trẻ này đi, Thanh tỷ.” Hắn thỉnh cầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào mắt nữ nhân mỹ lệ nhưng lãnh khốc vô tình này. Không sai, Long Nhất chính là đại đồ đệ giỏi nhất của phụ thân hắn, chỉ là ở Điện Hắc Vũ
hành sự. Từ trước đến giờ hắn cũng không hiểu lắm, tại sao phụ thân của
mình có thể để cho đệ tử của ông giết người tàn nhẫn như vậy mà cũng
không ngăn cản.
Hắn cũng không hề muốn quản chuyện của nàng,
nhưng lần này vô tình gặp phải, sự tình liên quan đến sự sống chết của
hai đứa trẻ, sao hắn lại có thể bỏ mặc được?
Không có cách nào
nhìn thẳng vào ánh mắt không tán thành của hắn, nhẹ nhẹ né đầu, Long
Nhất lạnh lùng quát: “Tránh ra!” Nhưng trường kiếm trong tay lại chần
chừ không thể đâm ra.
Kiếm Hậu Nam lắc đầu, “Dừng tay lại đi,
Thanh tỷ.” Hắn đến chậm rồi, bằng không tuyệt đối sẽ không để nàng giết
nhiều người vô tội như vậy.
“Đại tỷ.” Một giọng nói nhỏ nhẹ dịu
dàng cất lên, nữ tử cầm tiêu kia lặng lẽ không một tiếng động đi đến bên cạnh Long Nhất, đôi mắt đẹp hiếu kỳ quan sát Kiếm Hậu Nam, vẻ mặt ôn
hòa không có ác ý.
Hô hấp của Kiếm Hậu Nam như ngưng lại, cảm
giác một cổ sát khí cường đại nghênh tới trước mặt, biết rằng nữ tử vẫn
luôn bàng quan đứng nhìn đối với việc ngăn cản của hắn, đã sinh ra ý
định giết người, nhưng hắn không sợ chút nào, đè nén cảm giác phiền muộn trong lòng, ánh mắt nhìn Long Nhất càng thêm kiên định hơn.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt trắng bệch của hắn càng làm người hoảng sợ.
Lông mày của Long Nhất nhíu nhẹ đến nỗi khó thấy được, chỉ thấy làn váy đen
khẽ động, nàng đứng chắn giữa nữ tử cầm tiêu kia và Kiếm Hậu Nam.
Kiếm Hậu Nam chỉ cảm thấy cả người khẽ động, sát khí bao phủ toàn thân đã biến mất không dấu vết.
“A Cửu, muội đi trước đi.” Long Nhất mở miệng, ánh mắt dừng trên người
Kiếm Hậu Nam, lại là nói chuyện với nữ tử ở sau lưng. Ngữ khí của nàng
nhẹ nhàng nhưng trên nét mặt có sự uy nghiêm khiến người khác không thể
kháng cự.
“Vâng.” Nữ tử cầm tiêu kia không chút do dự, sau khi
lên tiếng trả lời xong liền xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến
mất trong màn đêm.
Không có ai biết, chính là sự tín nhiệm và
phục tùng tuyệt đối như vậy khiến cho Nữ Nhi Lầu chiếm một vị trí quan
trọng ở Điện Hắc Vũ mà các phân bộ khác không thể theo kịp.
“Đệ
cũng đi đi, đệ đánh không lại ta đâu.” Long Nhất dời mắt, nhìn xác chết
nằm la liệt trong hoa viên, lúc này mới nói với Kiếm Hậu Nam.
Vẻ
mặt Kiếm Hậu Nam ngưng trọng, biết lời nàng nói đều là sự thật. Nếu trên người hắn không có bệnh, ai thắng ai còn chưa biết được, nhưng hắn của
bây giờ, chỉ cần vận công toàn thân sẽ kéo theo đau đớn, làm sao có thể
đọ sức với nàng. Nhưng hắn đã sớm nghĩ đến việc này, chỉ hi vọng toàn
lực ứng phó, vả lại nàng ít nhiều cũng sẽ nể mặt phụ thân, không dám ra
tay giết mình, cứ như vậy, chỉ cần hắn kiên trì, nói không chừng có thể
cứu được hai đứa trẻ từ trong nguy hiểm.
“Đệ sẽ tận lực.” Hắn trả lời, giọng điệu bình thản ôn hòa, không hề có chút tức giận hay lo lắng gì. Hắn từ nhỏ đã có kịch độc trong người, không cách nào giải được,
quanh năm lẩn quẩn một chỗ trên bờ vực sống chết, vì vậy cảm thấy sinh
mệnh hết sức đáng quý, vì thế càng không chịu đựng được hành vi coi mạng người như cỏ rác của Long Nhất.
Nghe vậy, Long Nhất thu ánh nhìn lại, kinh ngạc nhìn gương mặt gầy yếu văn tú lại nhợt nhạt do bệnh tật
của hắn, thật lâu sau, khe khẽ thở dài, “Đệ hà tất phải như vậy?” Vì
người không liên quan, ngay cả sinh mạng của mình cũng không để ý.
“Tỷ cũng hà tất phải như vậy?” Kiếm Hậu Nam trầm tĩnh cười, mà sau đó đột
nhiên cảm thấy cười ở đây có chút không thỏa đáng, vì thế vẻ mặt thay
đổi hỏi ngược lại. Nàng vì cớ gì lại không ngừng muốn cướp lấy sinh mạng của người khác, ngay cả trẻ con vô tội cũng không tha.
Nhìn vẻ
mặt kiên định
không có chút nhượng bộ nào của hắn, tâm tư Long Nhất biến chuyển, biết rằng mình không có cách nào giết người trước mắt hắn,
nhưng cũng không thể để hắn đắc ý, bằng không về sau hắn không có việc
gì cứ xuất hiện mỗi lần nàng ra ngoài làm nhiệm vụ, thế thì nàng còn có
thể làm gì?
Nghĩ ngợi một hồi, nàng đột nhiên nở nụ cười.
“Nếu đã như vậy, lấy mạng của đệ đổi cho hai người bọn chúng đi.”
Đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa.
--- ----
Ánh ban mai ló dạng, bầu trời một mảng xanh ngắt.
Người đi trên đường không nhiều.
Thành Thanh Trạch nằm ngay nơi giao nhau của Sông Mạc và Hồ Lạc Lan, đặc điểm lớn nhất của nó chính là sông ngòi trong thành rất nhiều, thủy lộ đan
xen chằng chịt như lưới, mọi người ra ngoài phần lớn đều dùng thuyền
thay vì đi bộ. Có sông tất nhiên có cầu, cầu ở đây bất kể kiểu dáng,
kích cỡ, số lượng, hay cả chất liệu, đều nổi tiếng khắp trong thiên hạ,
trở thành phong cảnh độc đáo của Thanh Trạch.
Bước trên cây cầu
hình vòm bằng đá, một con thuyền nhỏ đang nhẹ nhàng lướt qua phía dưới
chân cầu. Một phụ nhân to khỏe đứng trên thuyền, tay cầm một sào trúc
đang chống thuyền đi. Dương liễu ven sông lả lướt, cảnh trí nhu hòa.
Đứng trên cầu, thần thái Long Nhất nhàn nhã thưởng thức sự thanh lệ dịu dàng hiếm thấy ở vùng biên cương này, dường như đã quên mất Kiếm Hậu Nam
đang đứng bên cạnh mình. Nàng vẫn mặc nguyên bộ hắc y như trước, ở giữa
cảnh phố phường bình thường gây không ít chú ý, chỉ là đối với ánh mắt
kinh ngạc của người qua đường, nàng không thèm để ý.
Sắc mặt Kiếm Hậu Nam so với ban đêm có vẻ tốt hơn, không trắng nhợt tới mức làm
người khiếp sợ như vậy. Hắn là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, lòng dạ độ lượng, đối với sự thay đổi trong mối quan hệ với Long Nhất, hắn
cũng không để tâm.
Hắn vốn là người lúc nào cũng cận kề với cái
chết, cũng không biết một ngày kia nhắm mắt lại có thể hay không…. mở ra được nữa, vì thế khi Long Nhất đề nghị lấy mạng hắn đổi cho hai đứa trẻ kia, hắn không chút do dự đã đồng ý. Chỉ vì hắn thực tình không chắc có thể đoạt được người từ trong tay nàng, hơn nữa cho dù thực sự có thể
cứu được, cũng không có cách nào bảo đảm an toàn của chúng về sau. Người Điện Hắc Vũ muốn giết, cho đến tận bây giờ cũng không ai may mắn thoát
khỏi.
Chỉ là Long Nhất nói muốn mạng của hắn, nhưng xem ra đến
tận bây giờ vẫn chưa phát sinh sự việc nào giống vậy. Nàng vẫn còn tâm
tình nhàn rỗi thưởng thức phong cảnh, hắn không thể làm gì khác hơn là
phụng bồi.
Bởi vì biết cái chết đang đến gần, ngược lại hắn trở
nên bĩnh tĩnh, chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh, không hề có bất kỳ
sự nghĩ ngợi hay lo lắng gì. Vào giờ khắc này, hắn thậm chí còn quên mất mục đích xuống núi lần này.
“Đệ đi theo ta làm cái gì?” Thật lâu sau, Long Nhất đột nhiên mở miệng, mắt nàng vẫn chăm chú không dừng
nhìn ánh sáng xuất hiện trong nóc nhà ngói xanh, dường như có chút thờ
ơ.
Chân mày thanh tú của Kiếm Hậu Nam khẽ nhíu, “Thanh tỷ….” Nàng không phải người thích nói đùa, không phải nhàm chán tới mức đùa vậy
chứ.
Khe khẽ thở dài, Long Nhất lúc này mới quay đầu nhìn hắn,
ánh mắt ôn hòa, không có một chút sát ý nào, “Nam nhi, đệ cho rằng Long
Nhất ta máu lạnh đến mức ngay cả mạng của đệ cũng muốn lấy sao?” Rất lâu rồi không cùng hắn ở chung như vậy, thời gian như thoi đưa, giống như
một cái chớp mắt, hắn đã trưởng thành. Mấy năm nay, hắn lúc nào cũng hữu ý vô ý trốn tránh mình, nàng làm sao lại không biết, hắn bản tính lương thiện thuần khiết không thích mình tâm ngoan thủ lạt. Thế nhưng có một
số chuyện, hắn vĩnh viễn cũng không thể hiểu được.
Hiên ngang
tiếp nhận ánh mắt của nàng, gương mặt thanh tú của Kiếm Hậu Nam sau khi
nghe xong cũng không vui mừng, “Đệ không biết. Tỷ nên biết mình sớm đã
không còn là Chiêu Thanh tỷ tỷ từng giúp đệ thả con chim nhỏ bị thương
trở về tổ ngày đó.” Hắn nói một cách thản nhiên không hề sợ sệt, căn bản không hề lo lắng Long Nhất tức giận mà đổi ý.
Ai ngờ Long Nhất
cũng không hề tức giận, chỉ là cười nhạt, xoay đầu đi. Ánh sáng chiếu
rực rỡ vào đôi mắt đen láy của nàng, không để cho hắn có cơ hội nhìn
thấy nỗi chua xót không muốn ai biết trong đó.
“Có phải hay không thì có quan hệ gì?” Nàng chậm rãi nói, ngừng lại một chút, chuyển đề tài, “Tiễn ta ra khỏi thành đi.”
Kiếm Hậu Nam khẽ kinh ngạc, không nghĩ tới là nàng sẽ đưa ra yêu cầu như
vậy. Không nói chuyện nàng nể mặt hắn thả hai đứa trẻ kia, mà với mối
quan hệ đặc biệt của hai người, hắn cũng không thể từ chối. Vì vậy mặc
dù trong lòng không muốn, hắn cũng chỉ có thể lên tiếng đồng ý.
Long Nhất lộ vẻ vui mừng, quay sang nhìn hắn, rất tự nhiên kéo tay hắn giống như hồi nhỏ.
Kiếm Hậu Nam ngẩn ra, cảm giác bàn tay nắm lấy tay mình thật nhỏ nhưng lại
mềm mại ấm áp, lúc này mới nhớ ra người đang đối diện với mình đã là một thiếu nữ, không khỏi có chút lúng túng, đang muốn thoát khỏi nàng, ai
ngờ Long Nhất đã quay sang cười với hắn.
“Nam nhi thật sự lớn
rồi, tay đã to hơn tay tỷ tỷ nhiều như vậy!” Thần sắc của nàng giống như một vị tỷ tỷ cưng chiều đệ đệ, làm người ta không có cách nào nghĩ đến
những cái khác.
Kiếm Hậu Nam kỳ thật không quen thân thiết với
người khác như vậy, chỉ là nhìn gương mặt cười thân thiết của nàng, thực sự tìm không ra cớ để thoát khỏi cái nắm tay của nàng.
Ánh mắt
Long Nhất vô cùng sắc bén, có thể nhìn ra được sự quẫn bách của hắn,
nhưng nàng coi như không biết, chỉ vì hai bàn tay cùng nắm như vậy, nàng biết sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Mười lăm năm, nàng và hắn
đã mười lăm năm không thân thiết như vậy, mà ngày tháng sau này, tin
rằng hắn cũng sẽ không để nàng thân thiết với hắn như vậy. Nàng không
phải là một nữ tử tham lam, chỉ là một lúc thôi cũng được.
Trong lúc
không để ý, hai người đã xuống cầu, đi vào một hẻm nhỏ bằng đá xanh, hai bên là tường bằng gạch nung hình vuông xây thành. Một tiểu thương bán
rau dưa tươi ngon từ phía sau họ bước qua, chạy về hướng chợ sáng bên
kia đường.
Người trên đường dần dần nhiều hơn, hai người nắm tay nhau đi gây ra không ít ánh mắt tò mò lẫn ngưỡng mộ. Gương mặt Long
Nhất tươi như hoa, nụ cười còn có lúm đồng tiền, làm cho người ta biết
tâm tình nàng hiện rất tốt, không ai có thể nhìn ra đêm trước nàng từng
một tay hủy diệt một đại gia tộc trong vùng. Mà nam tử ở phía sau nàng,
mái tóc hoa râm có vẻ không tương xứng với tuổi tác cùng sự bất đắc dĩ
trong mắt hắn càng làm người khác chú ý.
Trầm mặc cả đoạn đường.
Ra khỏi cửa thành là san sát những khoang chứa hàng, bến cảng toàn thuyền
là thuyền. Mặt trời đã lên cao, trên bến thuyền người đến người đi, dần
dần náo nhiệt hẳn lên.
Đến một con thuyền nhỏ ven bờ, Long Nhất
ngừng lại. Một cụ già cầm sào trúc ngồi trên thuyền, vừa phì phò hút
thuốc, vừa vô cùng hứng trí ngắm thợ khuân vác hàng hóa đi qua đi lại
trên bờ, nhìn thấy hai người, ông không hề có chút phản ứng nào.
“Ta ngồi thuyền đi.” Long Nhất buông tay, khẽ cười nói lời từ biệt với hắn, không hề để lộ ra bất kỳ sự không nỡ hay lưu luyến gì. Trước đó rất lâu nàng đã học được cách khống chế cảm xúc của bản thân, nàng hiểu rất rõ
hình tượng của mình trong mắt hắn, quyết không để nảy sinh bất kỳ ảo
tưởng nào không nên có với hắn.
Kiếm Hậu Nam nhìn nàng, hồi lâu
sau mới nhàn nhạt nói: “Bảo trọng.” Bởi vì không biết nên nói gì, cho
nên mới nghĩ lâu như vậy. Cuối cùng hắn cũng không nói sau này còn gặp
lại, bởi vì hắn thực sự cũng không muốn gặp lại nàng. Đối diện với nàng, lúc nào cũng khiến hắn nghĩ tới cái chết và máu tanh, những thứ này hắn không tài nào chịu được.
Rủ mắt che lại sự buồn bã trong đó,
khóe môi Long Nhất khẽ cong, lộ ra nụ cười không quan tâm. “Ừm.” Nàng
gật đầu, sau đó bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nâng mắt lên, nhìn gương
mặt bình thản thanh tú của Kiếm Hậu Nam, “Đệ cũng sớm rời khỏi chỗ này
đi, bằng không sợ là sẽ có phiền phức.”
Nàng ám chỉ là chuyện đêm qua, mặc dù không liên quan gì đến hắn, nhưng khó tránh khỏi bị vạ lây. Dù sao hai đứa trẻ kia cũng đã nhìn thấy hắn, hơn nữa cũng biết hắn với nàng có quen biết.
Kiếm Hậu Nam khẽ mỉm cười, không trả lời. Hắn tới đây để tìm Kính Lăng, vẫn còn chưa bắt đầu, sao có thể cứ như vậy mà rời đi.
Nhìn ra hắn sẽ không nghe lời khuyên bảo của mình, Long Nhất ngầm thở dài, xoay người chuẩn bị nhảy xuống thuyền nhỏ.
Đúng lúc này, một con thuyền xa hoa ba tầng từ từ đi đến, trên mạn thuyền có mấy người đang đứng, sự chú ý của Long Nhất cùng Kiếm Hậu Nam không
khỏi bị thu hút. Sau khi nhìn rõ người trên thuyền, sắc mặt Kiếm Hậu Nam vốn đang ôn hòa tao nhã bỗng nhiên biến sắc.
“Nam nhi?” Long
Nhất cũng nhìn thấy rồi, có hơi khó hiểu quay đầu dùng ánh mắt hỏi hắn.
Đó không phải là tiểu muội Lan Chiêu Vân của mình sao? Sao nàng lại có
thể ở đây? Không lẽ sư phụ đến rồi?
Trên mũi thuyền đó, nữ tử
tuyệt sắc một thân nho sam được vây quanh bởi mười mấy nữ tử áo trắng
như sao vây quanh trăng kia không phải Lan Chiêu Vân thì là ai?
Chân mày thon dài của Kiếm Hậu Nam không khỏi khẽ nhíu lại, không phải hắn
không muốn gặp Lan Chiêu Vân mà là thời gian và địa điểm nàng xuất hiện
như vậy, lại dùng phương thức quỷ dị như vậy xuất hiện, khiến trong lòng hắn mơ hồ bất an.
“Nam ca ca!” Lan Chiêu Vân cũng nhìn thấy bọn
họ, dáng điệu vốn đang vô tình thờ ơ biến mất, gương mặt mỹ lệ lộ ra nụ
cười ngọt ngào vui sướng, một bên quơ quơ chiếc khăn tay, dường như muốn nhảy cẫng lên.
Chiếc thuyền to như thuyền đi biển từ từ cập bến, sau đó từ trên thuyền chìa ra một tấm ván gỗ, nhưng Lan Chiêu Vân cũng
không vội xuống thuyền, mà vẫn yên lặng đứng yên tại chỗ, chỉ là gương
mặt nhỏ nhắn kia bỗng lộ ra biểu tình chực khóc.
Lúc này đây ngay cả Long Nhất cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt nàng trở nên
lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, đột nhiên phát hiện nàng đã xuýt
chút nữa xem nhẹ nơi này.
“Cung Tuyết Ngưng!” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn vào lớp lụa trắng đang tung bay trên thuyền, từng lớp từng lớp, như mây trùng trùng.
Nghe thấy lời của nàng, cả người
Kiếm Hậu Nam chấn động, nhớ tới một người. Tay của hắn không khỏi lặng
lẽ nắm chặt lại, một tia đau khổ xẹt qua đôi mắt đen tĩnh như hồ sâu.
“Nam ca ca….. Sư tỷ….” Lan Chiêu Vân lại kêu lên lần nữa, điệu bộ muốn nói
nhưng lại thôi, khiến người ta không khỏi đoán rằng nàng đang bị khống
chế.
“Tiểu sư muội.” Thấy Kiếm Hậu Nam không có chút phản ứng,
trong lòng Long Nhất tuy cảm thấy kỳ quái nhưng biết lúc này không phải
lúc hỏi ra nguyên nhân, thế là vẫy tay trả lời Lan Chiêu Vân.
Nhìn thấy Nam ca ca trước giờ vẫn yêu thương mình không hề để ý tới mình,
ngược lại là vị sư tỷ trước giờ lúc nào cũng làm nàng sợ hãi đáp lời,
Lan Chiêu Vân không khỏi nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ mếu mếu
nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Lông mày thanh tú của Long
Nhất hơi nhíu lại, đang muốn quay đầu nói chuyện với Kiếm Hậu Nam. Lúc
này, lụa trắng trên cửa sổ của khoang thuyền ba tầng được vén lên, hiện
ra khuôn mặt của một nữ nhân che mạng trắng. Mặc dù nhìn không thấy dung mạo của nữ tử này, nhưng chỉ từ phong thái ăn mặc liền có thể thấy nàng chính là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ là không biết có phải là
chủ nhân của Cung Tuyết Ngưng hay không.
“Mời hai vị lên thuyền
nói chuyện.” Thiếu nữ kia nói, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, cực kỳ dễ
nghe. Nhưng lời này của nàng không phải là nói với hai người Long Nhất
mà là phân phó những vị nữ tử đứng trên mạn thuyền kia.
Chỉ thấy
nàng vừa dứt lời, hơn mười nữ tử trên mạn thuyền kia lập tức như một đàn bướm trắng nhanh nhẹn di chuyển, đến hai bên của tấm ván gỗ kia, xếp
thành hai hàng song song.
“Lăng Tiêu Các của Cung Tuyết Ngưng
cung thỉnh Kiếm tiên sinh cùng chủ nhân Nữ Nhi Lầu!” Thiếu nữ che mạng
đứng đầu hướng về phía hai người khụy nhẹ gối thi lễ nói.
Lời mời của nàng nhìn bên ngoài rất giữ thể diện cho hai người, nhưng thực tế
lại ẩn hàm sự bắt buộc, căn bản không cho người ta lựa chọn một con
đường sống.
Long Nhất cười ngạo nghễ, quay đầu nhìn Kiếm Hậu Nam
đã hồi phục lại tinh thần nói, “Nam nhi, đi thôi.” Nàng hiếu kỳ muốn xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Kiếm Hậu Nam không nói lời nào, nhưng cũng
không chút do dự đi theo phía sau Long Nhất, chỉ là trong khoảnh khắc
ngắn ngủi đó, trong ánh mắt hắn có chút buồn rầu khiến người không hiểu
được.
*Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc
*Quan nội: chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc