Tình tiết lớn này đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Giản Trì. Ở nửa sau của điệu nhảy, cậu bắt đầu chú ý đến ánh nhìn của những người xung quanh, nhưng Bạch Thư Quân không nhìn cậu nữa, cậu không thể hiểu liệu cái nhìn đó chỉ là trút giận, hay là điềm báo.
Điệu nhảy của cậu với Quý Hoài Tư mang lại một số hiệu ứng dây chuyền. Thiệu Hàng sẽ kéo cậu nhảy dù có thế nào đi nữa. Trên sàn nhảy hỗn tạp, sự kết hợp của hai người đàn ông rất bắt mắt. Trong khi chờ kết thúc điệu nhảy, Giản Trì đã nhìn xung quanh toàn bộ hội trường, đã không thấy Bạch Thư Quân đâu nữa, ngay cả Bạch Hy Vũ cũng không biết cậu ta đã đi đâu.
“Cậu đang nhìn ai?” Giọng Thiệu Hàng từ trên cao vang lên, Giản Trì đọc được câu trả lời vừa khẳng định vừa khó chịu của ‘Quý Hoài Tư’ trong mắt hắn, đành phải thốt lên: “Tôi đang nhìn đồ ăn trên bàn đằng kia, khi đến đây tôi vẫn chưa ăn tối.”
Câu trả lời này đã giải tỏa sự không hài lòng của Thiệu Hàng ở một mức độ nhất định, cuối cùng Giản Trì cũng có thể tiếp tục bữa tối bị Quý Hoài Tư làm gián đoạn vừa rồi, nhưng lần này cậu lại không cảm nhận được mùi vị nữa. Khi đặt đĩa ăn xuống, điện thoại trong túi quần rung lên. Giản Trì vuốt lên trên.
W: [Tôi đang ở khu vườn phía sau khách sạn.]
Một người phục vụ đi ngang qua với một cái khay trên tay, Giản Trì ngăn anh ta lại và hỏi hướng cửa sau của khách sạn, sau khi được chỉ dẫn, cậu lặng lẽ đi dọc theo hành lang. Không khí trong lành thay thế cho mùi hăng son phấn và nước hoa, cùng bóng đèn đêm chiếu sáng như ban ngày. Giản Trì đi ra khỏi cửa sau, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy bóng dáng của Văn Xuyên.
“Cậu ra đây từ khi nào?”
Văn Xuyên nói: “Khi cậu cùng Thiệu Hàng khiêu vũ.”
Mặc dù đó là sự thật nhưng Giản Trì cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nghe cậu ta nói thẳng ra như vậy. Giản Trì nới lỏng chiếc nơ đang thắt chặt của mình: “Không khí bên trong ngột ngạt quá, vẫn là ở đây thoải mái hơn nhiều.”
Văn Xuyên không từ chối lý do mà Giản Trì đưa ra. Sườn mặt bị ánh đèn hắt ra từ bóng đèn làm cho lông mày Văn Xuyên càng đậm hơn. Giản Trì nghĩ, có lẽ không ai có thể thờ ơ dưới ánh mắt như vậy. Hơi thở của cậu trở nên dồn dập, cánh tay bị kéo, cảm giác như một vật cứng bằng kim loại mát mẻ được đặt vào trong lòng bàn tay.
“Giản Trì, tốt nghiệp vui vẻ.”
Những viên ngọc trai và kim cương tinh xảo trên chiếc ghim cài màu đen tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong đêm tối. Giản Trì ngẩng đầu lên, giọng nói của Văn Xuyên lại vang lên, phảng phất nét mềm mại bao trùm lạnh lẽo.
“Rời khỏi Saintston, nó không có ý nghĩa gì, chỉ như một món quà, tôi hy vọng cậu sẽ chấp nhận nó.”
Ghim cài lạnh lẽo dần dần ấm lên trong lòng bàn tay, Giản Trì hỏi: “Không có ý nghĩa gì sao?”
“Bây giờ, nó chỉ là một ghim cài bình thường.”
Giọng nói của Văn Xuyên truyền vào tai, làm phẳng nếp nhăn trên ngực Giản Trì. Lần đầu tiên cậu nhìn cái ghim cài này với một diện mạo hoàn toàn khác, tinh xảo và sạch sẽ, sau khi xé bỏ cái nhãn đáng ghét, nó chỉ là một ghim cài bình thường.
Giản Trì mỉm cười và giữ nó chặt trong tay: “Tôi thích món quà tốt nghiệp này, cảm ơn cậu.”
Những lời cuối cùng rơi xuống, Giản Trì nhìn thấy môi Văn Xuyên khẽ nhếch lên.
“Giản Trì.”
Một tiếng gọi cách đó không xa khiến Giản Trì quay đầu lại, ghim cài rơi vào túi áo, Quý Hoài Tư đang đứng ở nơi giao nhau giữa sáng và tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh. Văn Xuyên cúi đầu, nói rất gần bên tai: “Giản Trì, anh ta đang tìm cậu.”
Giản Trì nhìn Văn Xuyên xin lỗi: “Tôi có thể qua đó được không?” Suýt nữa thì quên mất, Quý Hoài Tư bảo anh đợi cậu sau buổi khiêu vũ.
Văn Xuyên sờ sờ đầu Giản Trì: “Được.”
Nói xong, cậu ta hôn lên môi Giản Trì.
Chuyện xảy ra rất tự nhiên và nhanh chóng. Khi Giản Trì đang sững sờ, Văn Xuyên đã bỏ tay xuống, trong đôi mắt đen thoáng qua một nụ cười: “Có thể qua rồi.”
“…” Văn Xuyên cũng học thói xấu rồi.
Căn nguyên của việc học thói xấu đương nhiên Giản Trì quy cho Thiệu Hàng. Cậu vừa thầm lên án vừa chậm rãi đi về phía Quý Hoài Tư, sau khi nhìn rõ biểu cảm của Quý Hoài Tư, Giản Trì càng chắc chắn rằng cảnh tượng vừa rồi đã bị anh nhìn thấy. Cậu đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Quý Hoài Tư đã nâng cằm cậu lên, ấn ngón tay cái lên môi cậu.
Mãi cho đến khi truyền đến cảm giác đau đớn, Giản Trì mới thoát khỏi tay Quý Hoài Tư. Khi cậu nhìn lại lần nữa, biểu cảm của Quý Hoài Tư đã trở lại bình thường, anh cười với cậu: “Đi thôi, bên ngoài xe đã đợi sẵn rồi.”
Rõ ràng là cậu và Quý Hoài Tư không có chuyện gì, hoặc nói chỉ là đã từng, Giản Trì vẫn cảm thấy lương tâm cắn rứt không thể giải thích, ngầm không đề cập đến việc vừa rồi cậu làm: “Buổi vũ hội kết thúc rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Quý Hoài Tư nói: “Nhưng anh không nghĩ là em muốn quay trở lại.”
Giản Trì không phản bác, sau đó cậu tự hỏi không biết Quý Hoài Tư làm sao tìm được nơi này, hỏi người phục vụ hay đi theo cậu suốt quãng đường? Một lúc sau, cậu nhớ ra Quý Hoài Tư định nói gì với cậu, những suy nghĩ phức tạp tràn ngập tâm trí cậu, đến nỗi sau ba lần gọi, Giản Trì nhận ra rằng có ai đó đang gọi tên mình.
“Giản Trì, chờ một chút.”
Bạch Hy Vũ chầm chậm đi đến, dừng lại trước mặt Giản Trì, hơi thở hổn hển, lo lắng liếc nhìn Quý Hoài Tư, sau đó nhẹ giọng nói với Giản Trì: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, có thể đi qua bên cạnh được không?”
Giản Trì chưa kịp trả lời thì bóng dáng của Quý Hoài Tư đã đứng trước mặt cậu: “Xin lỗi, em ấy không có thời gian.”
Một tiếng xin lỗi nhưng không phải là hối lỗi, xen lẫn sự xa lánh và lạnh lùng. Giản Trì biết rằng Quý Hoài Tư đang lo lắng về quá khứ của Bạch Hy Vũ, và anh không hoàn toàn không buông lỏng cảnh giác với Bạch Hy Vũ. Nhưng Giản Trì thì không nghĩ Bạch Hy Vũ đang chuẩn bị làm gì với cậu, biểu cảm đã phản bội cậu ta, Bạch Hy Vũ đang lo lắng.
Lời nói của Quý Hoài Tư hiển nhiên đã đánh trúng Bạch Hy Vũ, cậu ta cắn chặt môi dưới, kiềm chế sự bất bình trong mắt: “Nói xong em sẽ rời đi.”
Giản Trì nói: “Có thể nói ở đây, Quý Hoài Tư không phải là người ngoài.”
“Tớ…” Sau khi Bạch Hy Vũ im lặng thì thào nói: “Giản Trì, cậu phải cẩn thận Bạch Thư Quân.”
Cảm giác đầu tiên của Giản Trì là một sự bất ngờ. Bạch Hy Vũ hiếm khi vừa mở miệng đã nói ‘Bạch Thư Quân’, thường thì cậu ta sẽ gọi là ‘anh’. Tình tiết kín đáo này không kỳ lạ đến mức cậu cần phải đặt câu hỏi. Giản Trì nhìn vào mắt của Bạch Hy Vũ: “Tại sao?”
Bạch Hy Vũ không trả lời.
Câu này coi như là hết, Quý Hoài Tư kéo Giản Trì đưa cậu ra khỏi đây. Lúc Giản Trì quay lại vẫn thấy Bạch Hy Vũ đứng ở chỗ cũ, không hiểu sao trong lòng
chợt lóe lên một thứ gì đó kỳ lạ.
“Em không cần để ý tới cậu ta.”
Khi lên xe, Quý Hoài Tư nói.
Giản Trì không phản bác, chỉ đáp: “Vừa rồi cậu ta có chuyện muốn nói với em.”
Người lái xe từ bên ngoài đóng cửa lại, trong xe lại vang lên giọng của Quý Hoài Tư: “Anh nghĩ sau này cậu ta sẽ đã giải thích sự khó khăn của việc làm hại em, đúng không?”
Nói trúng rồi.
Điều này hiển nhiên không nằm ngoài dự đoán của Quý Hoài Tư. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, ánh sáng và bóng tối lướt qua ngoài cửa sổ quét qua gương mặt, trong mắt anh hiện lên: “Bạch Hy Vũ là một người ích kỷ.”
“Em cũng có những lúc ích kỷ, ai cũng vậy.” Giản Trì nói.
Quý Hoài Tư lắc đầu: “Ích kỷ ở đây không giống như vậy, cậu ta làm cho anh cảm thấy không thoải mái.”
Giản Trì có thể hiểu ý của Quý Hoài Tư, không coi đó là một vấn đề nghiêm trọng: “Nhưng ban đầu anh không nghĩ như vậy phải không? Quá khứ là quá khứ, em sẽ không liên lạc với cậu ta nữa. ”
“Sao em biết lúc đầu anh không nghĩ như vậy?”
Giản Trì hơi giật mình, trong tiềm thức nói: “Em nhớ rõ anh đối với cậu ta không khác gì những người khác, vẫn sẽ giúp cậu ta.”
Quý Hoài Tư mỉm cười.
Nụ cười này ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn lời nói, và Giản Trì hiểu rằng đó chỉ là một chiếc mặt nạ khác của Quý Hoài Tư, không, phải là mặt khác. Quý Hoài Tư đối với Bạch Hy Vũ và mọi người cũng không khác gì, bởi vì căn bản anh không quan tâm đến ai, càng sẽ không quan tâm đến Bạch Hy Vũ. Quý Hoài Tư chỉ đóng vai một hội phó thân thiện, hiền lành và lừa dối tất cả mọi người, kể cả cậu.
“Vậy em nghĩ anh đối với em là như thế nào?”
Giản Trì cảm thấy Quý Hoài Tư dường như gần mình hơn một chút, nhưng cũng có vẻ như không: “Em không biết… Em không nhớ.”
Đây là một cái cớ có phần tệ hại, Quý Hoài Tư không phá bỏ nó, anh vuốt má Giản Trì thì thầm: “Anh nhớ rất rõ, lần thứ ba chúng ta gặp nhau, cuối cùng anh đã quyết định rằng anh đã có cảm giác khác lạ với em.”
“Không phải lần trước anh nói là lần đầu tiên…” Dưới đôi mắt ranh mãnh của Quý Hoài Tư, Giản Trì ngậm miệng lại, nhớ lại những gì Quý Hoài Tư đã nói về lần gặp mặt thứ ba. Hình như lúc đó cậu vô tình bị người của Thiệu Hàng tạt nước, đi vào phòng vệ sinh để thu dọn đống lộn xộn của mình, và khi cậu quay đầu lại, Quý Hoài Tư cầm một tấm chăn xuất hiện ở cửa.
Lần đó có gì đặc biệt không?
Quý Hoài Tư thì thào: “Toàn thân em ướt đẫm.”
Từng chữ từng chữ chậm rãi như sinh ra chút ái muội như có như không, quanh quẩn trong xe. Giản Trí như ý thức được chuyện gì, trong nháy mắt đầu óc trỗng rỗng. Hình tượng Quý Hoài Tư như tờ giấy trắng trong lòng cậu, mà không, sớm đã không còn là tờ giấy trắng nữa, nó đã thêm rất nhiều màu sắc, cậu nghiến răng trả lời: “Hóa ra là lý do này.”
Quý Hoài Tư khẽ cười thành tiếng: “Cả hai đáp án đều đúng. Lần đầu gặp mặt, câu cuối cùng em nói khiến anh cảm thấy rất thú vị, mãi về sau mới xác định được sự kỳ lạ này là thích.”
Mặc dù đã chuẩn bị từ lâu nhưng khi nghe Quý Hoài Tư nói từ ‘thích’ một cách thẳng thắn và chân thành, Giản Trì lại truyền đến cảm giác nhói lòng quen thuộc. Cậu cảm thấy khuôn mặt của Quý Hoài Tư ngày càng gần hơn.
“Giản Trì, anh xin lỗi.” Hơi thở của Quý Hoài Tư lướt nhẹ trên má cậu: “Anh sẽ không bào chữa cho những gì anh đã làm trước đây. Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong khoảng thời gian xa nhau này, có lẽ đã đến lúc dừng lại lòng tự tôn vô dụng đó. Anh không phải là một người hoàn hảo, anh không thể kìm được sự ghen tị và khổ sở khi nhìn thấy em thân thiết với người khác. Mỗi khi thế này anh lại làm một số việc mà bản thân cũng rất ghét, vì vậy anh không muốn em nhìn thấy mặt khác mà anh đang giấu, nó rất xấu xí. Em thích anh là người hiền lành và rộng lượng, anh sẽ cố gắng phát huy tối đa phẩm chất này, vì nghĩ rằng điều này sẽ giữ em mãi mãi. ”
“Không phải vậy.” Giản Trì nghe thấy giọng nói của mình đưa ra đáp án phủ định: “Em thích anh như thế này nhưng em cũng muốn nhìn ra khuyết điểm của anh khi hẹn hò nữa. Không ai là hoàn hảo cả, em không bao giờ bận tâm đến anh là người không hoàn hảo, điều mà em bận tâm là anh đã nói dối em để duy trì sự hoàn hảo đó.”
“Anh biết.” Quý Hoài Tư lẩm bẩm: “Bây giờ anh biết rồi. Giản Trì, anh xin lỗi. Lời xin lỗi này tuy hơi muộn nhưng anh hy vọng là không quá muộn. Anh không muốn em và Thiệu Hàng thân thiết như vậy, anh không muốn Thẩm Trữ Đình chạm vào em lần nữa, anh cũng không muốn Văn Xuyên hôn em như vừa rồi. Chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Giản Trì nghe thấy nhịp tim của chính mình bên tai, hòa quyện với hơi thở nặng nhọc của Quý Hoài Tư, nhịp tim cậu càng đập nhanh hơn: “Em…”
Một tiếng “Ầm” vang lên từ phía sau xe, thân xe nghiêng hẳn về phía trước, Giản Trì và Quý Hoài Tư ngồi ở ghế sau bị tai nạn bất ngờ cắt ngang. Giản Trì không hề phòng bị, suýt chút nữa đã đụng phải nóc xe lại được Quý Hoài Tư ôm vào lòng.
“Ngồi vững.” Giọng nói bình tĩnh của Quý Hoài Tư vang lên trên đầu cậu.
Lần thứ hai va chạm từ phía sau mạnh hơn, lốp xe cọ xát trên lớp nhựa đường phát ra âm thanh chói tai. Lần này vận may không lặp lại, Giản Trì cảm thấy trước mắt lóe lên một tia trống rỗng, đau đớn nhất thời ập lên cơ thể cậu.
Trong tích tắc, cốt truyện được phủi bụi bấy lâu nay hiện ra trước mắt.
Một giây trước khi bất tỉnh, Giản Trì xiết chặt lấy bàn tay Quý Hoài Tư bảo vệ nó trong lồng ngực mình.
- -----oOo------