“Em đã đi gặp Bạch Thư Quân.”
Giản Trì thay những bông hoa đã héo rũ trong lọ bằng bó hoa ly cậu mới mua trên đường về. Cậu ngồi bên cạnh giường bệnh của Quý Hoài Tư nhẹ nhàng nói. Lúc đi ngang qua tiệm hoa, nhân viên ở đó nói với cậu hoa dành dành đã bán hết rồi, tuy nhiên hoa ly trắng này màu sắc cũng tương tự như thế, Giản Trì nghĩ bụng có lẽ Quý Hoài Tư sẽ thích, vì vậy cậu đã chọn mua chúng. Lúc bị Thẩm Trữ Đình nhìn thấy, Giản Trì chỉ bảo là mua hoa cho chính mình, không rõ hắn có tin hay không mà suốt quãng đường về chẳng nhìn bó hoa trong lòng cậu lấy một lần.
“Ban đầu em định đợi đến khi anh tỉnh lại sẽ kể cho anh nghe sau nhưng mà đợi anh tỉnh lại còn phải chăm sóc phục hồi cơ thể, nếu thế sẽ cần rất nhiều thời gian, đến lúc đó có lẽ đại học cũng sắp khai giảng năm học mới rồi.”
Lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt trầm tĩnh còn đang hôn mê của Quý Hoài Tư, rất ít khi Giản Trì bộc lộ hết những lời trong lòng giống bây giờ. Đôi khi cậu nắm lấy bàn tay của Quý Hoài Tư, có lúc cậu lại tựa mình vào ghế yên lặng chờ đợi, chỉ đến khi buồn ngủ tới mức không chịu được nữa mới quay về phòng bệnh của mình, không may bị bác sĩ bắt gặp còn phê bình cho vài câu, Giản Trì xin lỗi xong nhưng hôm sau vẫn lẻn sang. Cậu hi vọng sau khi Quý Hoài Tư tỉnh lại có thể nhìn thấy cậu đầu tiên.
Lần này, Giản Trì thật sự không thể kìm nén được nữa nên đã dốc bầu tâm sự.
“Em sẽ không kể lại những lời cậu ta đã nói, anh mà nghe được chắc chắn sẽ tức giận, mặc dù bây giờ anh không thể nghe thấy gì, nhưng mà…” Giản Trì ngập ngừng một lúc lâu: “Em không trông chờ cậu ta sẽ thành thật xin lỗi, nhưng đáng tiếc, cậu ta thậm chí còn không thấy xấu hổ hay áy náy chút nào. Ngài Bạch định đưa cậu ta ra nước ngoài, suy cho cùng thì bọn họ vẫn là người một nhà, cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Bạch Thư Quân ngồi tù được, chưa kể là nhà họ Bạch còn có thực lực này. Tuy nhiên lần này cũng chưa hẳn là không dạy cho cậu ta được bài học nào, đợi khi Bạch Thư Quân ra nước ngoài…”
Giản Trì không nói thêm nữa, Quý Hoài Tư vẫn còn đang hôn mê, tốt hơn hết không nên nghe những chuyện tối tăm như vậy.
“Không nhắc tới cậu ta nữa, căm ghét cậu ta chỉ khiến chúng ta thêm tốn sức, dù nghĩ thế nào cũng không đáng.”
Đây là cách Giản Trì vẫn thường hay dùng để an ủi bản thân, thế nhưng lần này không phải là an ủi mà cậu đã thực sự nghĩ như vậy. Trước khi đi, cậu đã nghĩ đến tâm trạng, cảm xúc có thể xuất hiện khi gặp Bạch Thư Quân, chán ghét? Căm phẫn? Oán hận? Cho đến khi thật sự gặp mặt, Giản Trì duy chỉ cảm thấy ghê tởm, ngoài ra còn thấy nực cười với những lời nói lúc cuối của Bạch Thư Quân. Sau khi ra khỏi cổng lớn nhà họ Bạch, cậu đã bỏ lại sau lưng tất cả những cảm xúc, lãng phí tâm trạng với loại người như Bạch Thư Quân quả thật không đáng.
“Lúc đó ở trên xe, anh nói với em Bạch Hy Vũ là một người rất ích kỷ, em không nên phản bác lại anh mới phải, anh nhìn rõ hơn em rất nhiều.” Giản Trì nhẹ nhàng nói, theo bản năng không muốn quấy rầy Quý Hoài Tư, cho dù cậu biết là không cần thiết: “Làm thế nào mà anh nhìn ra được vậy? Đợi sau khi anh tỉnh lại nhất định phải nói cho em biết, nhân tiện hãy dạy cho em nữa.”
Giản Trì nhìn chiếc đồng hộ điện tử trên đầu giường, còn bảy phút nữa là mười giờ đêm, cậu phải quay về trước lúc mười rưỡi, nếu không sẽ bị y tá đi kiểm tra phòng bắt gặp, rồi lại bị dạy cho một bài học. Nắm chặt bàn tay đang đặt trên giường bệnh của Quý Hoài Tư, Giản Trì hỏi:
“Đã ba tuần rồi, anh định khi nào thì tỉnh lại?”
Bác sĩ nói với cậu Quý Hoài Tư đã qua cơn nguy kịch, dấu hiệu sinh tồn vẫn đang chuyển biến ổn định nhưng việc chờ đợi hết ngày này sang ngày khác không thể khiến nỗi lo của Giản Trì nguôi ngoai. Chừng nào còn chưa nhìn thấy Quý Hoài Tư mở mắt, chừng đó trong lòng cậu vẫn còn một âm thanh lung lay như sắp đổ, đến mức không thể quên đi khả năng xấu nhất.
“Lúc ở trên xe anh hỏi em liệu có thể ở bên nhau không em còn chưa kịp trả lời, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, lẽ nào anh không muốn nghe câu trả lời của em sao?”
Giản Trì cảm thấy ngón tay của Quý Hoài Tư vừa nhúc nhích trong lòng bàn tay cậu, khẽ đến mức giống như ảo giác.
Sau vài giây ngây người, Giản Trì nắm chặt lấy tay Quý Hoài Tư, hốt hoảng cất giọng cổ họng khô khốc: “Nếu anh còn không tỉnh lại, em sẽ không nói cho anh biết, bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội lần sau nữa đâu.”
Cử động của Quý Hoài Tư hơi mạnh hơn so với lúc trước, Giản Trì nghĩ rằng cậu nên nói thêm câu nào đó kích động hơn, trong đầu nhanh chóng nảy số: “Anh không nói gì em sẽ mặc định là anh đồng ý, đợi đến mai em sẽ đi với Thiệu Hàng, để mặc anh ở lại đây một mình.”
“Với ai?”
Giọng nói mong manh tưởng như tan biến khi chạm vào, yếu ớt phát ra đằng sau lớp mặt nạ ô xy, Giản Trì suýt cho rằng mình bị ảo giác, cho đến khi nhìn vào đôi mắt mở to của Quý Hoài Tư, cậu vội vàng chữa lại: “Với anh.”
Có vẻ là Quý Hoài Tư muốn cười, nhưng tiếc là không có đủ sức. Trong lòng Giản Trì thôi thúc nhắc gọi bác sĩ, vừa định nhổm lên thì nghĩ ra đầu giường có chuông báo gọi, cậu vội vàng bấm chuông, cũng không cần biết đã nhấn bao nhiêu lần. Động tác vội vàng gấp gáp vừa rồi của Giản Trì đều đã lọt vào tầm mắt của Quý Hoài Tư, đợi khi Giản Trì nhìn sang, anh nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã hôn mê bao lâu rồi?”
Giản Trì chỉ mong bác sĩ mau chóng tới đây, cậu nắm chặt tay của Quý Hoài Tư: “Đã ba tuần rồi.”
“Mới có ba tuần.”
Thế nào gọi là “mới có”? Một tháng sắp trôi qua rồi. Giọng điệu nhẹ tênh này của anh đã làm cho khóe mắt Giản Trì cay cay: “Anh còn định ngủ một tháng nữa sao?”
Quý Hoài Tư chầm chậm nói: “Ý của anh là, mới có ba tuần, em đã quên mất loài hoa anh yêu thích.”
Giản Trì nhìn theo hướng mắt của anh về phía những bông hoa ly trên đầu giường, những giọt nước mắt vừa trực trào ra nay đã thu lại, cậu quay đầu nhìn nét cười vừa thân thuộc vừa mơ hồ trong ánh mắt của Quý Hoài Tư, không nhịn nổi mà bật cười, cảm giác ấm
áp trào dâng tràn ngập trong lòng.
“Em đã sớm nói với anh là hoa dành dành bán hết rồi nhưng anh chỉ nghe thấy mỗi câu đằng sau là em sẽ đi theo Thiệu Hàng.”
“Không phải là đi theo anh sao?”
Quý Hoài Tư vừa nói, vừa nắm chặt bàn tay của Giản Trì.
Mười một giờ đêm, bệnh viện sáng đèn thâu đêm, Quý Hoài Tư tỉnh dậy không bao lâu lại tiếp tục ngủ, song lần này âm thanh lung lay như sắp rơi trong lòng Giản Trì đã hoàn toàn biến mất.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh Quý Hoài Tư đã có thể ngồi dậy và nói chuyện bình thường với bác sĩ, tuy nhiên việc nằm bất động trên giường một thời gian dài khiến hai chân của anh phải mất một khoảng thời gian để thích ứng lại, mới có thể cố gắng xuống giường. Vết thương của Giản Trì gần như đã bình phục, sau khi xem xong báo cáo kiểm tra của cậu bác sĩ nói ba ngày sau cậu có thể thu dọn đồ rồi ra viện. Giản Trì ban đầu thì sốt ruột muốn ra viện nay lại không muốn chút nào, cậu đi rồi, Quý Hoài Tư chỉ còn lại một mình.
Giản Trì không rõ liệu người nhà của Quý Hoài Tư có biết chuyện tai nạn lần này không, nghĩ đến bó hoa tươi nơi đầu giường của Quý Hoài Tư, Giản Trì nghĩ có lẽ họ đã biết. Có điều cậu còn chưa kịp đoán ra lí do vì sao họ không đến bệnh viện thăm Quý Hoài Tư, khi vừa mở cửa phòng bệnh của Quý Hoài Tư, Giản Trì đã nhìn thấy một phụ nữ lạ mặt đang ngồi bên cạnh giường của anh.
Nghe thấy tiếng động, Quý Hoài Tư và người phụ nữ đó đồng loạt nhìn lên.
Giản Trì bỗng chốc sửng sốt, đổi lại là người khác khi nhìn thấy một siêu sao màn bạc xuất hiện ngoài đời thực, chắc hẳn đều sẽ có những phản ứng không phù hợp lắm. Nhìn thấy Đỗ Uyển đang cười với mình, Giản Trì vội vàng đóng cửa lại, đứng thẳng người, nói một cách căng thẳng: “Chào bác ạ.”
Quý Hoài Tư bật cười vì phản ứng vừa rồi của cậu, anh nói với Đỗ Uyển: “Con đã nói lát nữa em ấy sẽ sang đây.”
Vẻ ngoài của Đỗ Uyển trông không khác gì so với lúc bí mật từ giã sân khấu ca nhạc cách đây hai mươi năm, khí chất thanh nhã, đoan trang vô cùng điềm đạm, lông mày mảnh, dung mạo hiền hòa không một nếp nhăn, khi ngồi cạnh Quý Hoài Tư nếu nói là hai chị em chắc cũng không có ai nghi ngờ. Đôi môi tô son bóng của Đỗ Uyển khẽ mỉm cười dịu dàng: “Cháu là Giản Trì phải không?”
Giản Trì cảm thấy khung cảnh tượng thật thần kì, ánh mắt và nét cười của Quý Hoài Tư rất giống với Đỗ Uyển, lúc Đỗ Uyển mỉm cười, Giản Trì cảm nhận được vẻ thân thiết khó tả, cậu khẽ gật đầu: “Cháu đến thăm Quý Hoài Tư.”
“Cảm ơn cháu đã chăm sóc Hoài Tư, lúc xảy ra tai nạn bác và cha thằng bé đang tham dự một cuộc họp quan trọng nên không kịp quay về, đành phải nhờ bạn bè bên này giúp đỡ chăm sóc cho Hoài Tư, báo tin cho bác biết tình trạng của thằng bé bất cứ lúc nào.” Đỗ Uyển nói: “Trong suốt thời gian Hoài Tư hôn mê ở đây, bác biết cháu là người luôn chăm sóc thằng bé, bác không biết nên cảm ơn cháu thế nào mới được, Giản Trì.”
Giản Trì càng nghe càng cảm thấy xấu hổ, xảy ra vụ tai nạn lần này một phần là do cậu làm liên lụy đến Quý Hoài Tư, cậu chỉ làm những việc mà bản thân mình mong muốn: “Đây đều là việc mà cháu nên làm.”
“Mẹ, vừa rồi mẹ bảo là chuẩn bị về mà?” Lúc này Quý Hoài Tư chợt nói.
Đỗ Uyển cầm túi xách đứng dậy, ngoảnh mặt lại mỉm cười: “Bây giờ đuổi mẹ về cũng không cần vòng vo nữa rồi. Được được, con và Giản Trì cứ nói chuyện đi, mẹ không làm phiền hai con nữa, nhớ nghe lời bác sĩ dưỡng bệnh cho tốt, muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ bảo dì Trương chuẩn bị ở nhà rồi mang tới cho con.”
“Con biết rồi.”
Lần này Giản Trì không còn lúng túng như lúc trước nữa, cậu mở cửa tiễn Đỗ Uyển ra cửa. Đỗ Uyển không vội rời đi ngay mà đột ngột dừng lại, quay sang dịu dàng nói với Giản Trì: “Không có gì là nên làm cả, bác biết cháu đã bảo vệ Hoài Tư, cũng may là thằng bé cũng bảo vệ cháu, cháu đừng cảm thấy nặng nề về lời cảm ơn này, nhìn thấy thằng bé có thể vui vẻ như bây giờ, là một người mẹ, bác cũng thấy rất vui.”
Không đợi Giản Trì trả lời, Đỗ Uyển nhẹ nhàng vẫy tay rồi bước đi. Giản Trì nhìn theo bóng lưng của bà ấy, mơ hồ không dám phỏng đoán – cậu cảm thấy Đỗ Uyển đã phát hiện ra điều gì đó.
Quay lại phòng bệnh, Quý Hoài Tư đang cúi đầu đọc một bức thư trên tay, nghe thấy tiếng Giản Trì đi vào, anh ngẩng đầu mỉm cười: “Mẹ anh lại nói gì với em sao?”
Giản Trì không hề giấu giếm: “Đúng, mẹ anh bảo em đừng ngại, bà thấy rất vui.”
“Tính tình của mẹ anh rất tốt, không cần lo lắng, nhưng cũng tại anh không nói trước cho em.” Lời của Quý Hoài Tư càng khiến Giản Trì cảm thấy kì lạ hơn, cứ như thể cuộc gặp mặt vừa rồi không phải là chuyện tình cờ, mà là một cuộc gặp đã được định trước. Giản Trì không biết nên nói sao cho phải, nhìn vào bức thư trên tay anh và chuyển sang chuyện khác: “Đây là thư mẹ anh vừa đưa cho phải không?”
Tay Quý Hoài Tư ngừng vuốt thư, ngập ngừng giây lát: “Đúng vậy.”
Giản Trì thấy Quý Hoài có vẻ không muốn nói, nên câu tiếp theo định hỏi: “bên trong viết gì vậy” cậu đã không nói ra. Không biết Quý Hoài Tư có nhận ra suy nghĩ này của cậu không, anh nhẹ nhàng để bức thư sang một bên, nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Giản Trì, anh nói: “Nhà họ Bạch định sẽ nhận lại Bạch Hy Vũ.”
- -----oOo------