Sau khi được điều động đến vị trí làm việc mới, Giản Trì nhanh chóng thích ứng với công việc. Có lẽ là do vị trí làm kế bên phòng Chủ tịch HĐQT mà các đồng nghiệp cùng tầng không dám buôn chuyện thoải mái như những đồng nghiệp trước đây của Giản Trì.
Thái độ của các đồng nghiệp mới hoàn toàn phù hợp với mối quan hệ công việc trong tưởng tượng của cậu, vừa lịch thiệp lại mang theo cảm giác xa cách. Có đôi lúc Giản Trì sẽ nhớ tới không khí làm việc trước đây, được cái tới tầm nghỉ trưa cậu vẫn có thể ngồi chung với những đồng nghiệp ban đầu.
Điều duy nhất không giống trước đây là cậu vốn từ khung nền không ai để ý tới trở thành trung tâm của các cuộc trò chuyện. Không biết là tin tức từ chỗ nào truyền ra, nói cậu được Bạch Âm Niên cực kỳ trọng dụng, trong nháy mắt từ một thực tập sinh nhảy vọt thành thư ký của Chủ tịch, so với tốc độ hoả tiễn phóng ra còn nhanh hơn nhiều. Giản Trì chỉ có thể giải thích rằng Bạch Âm Niên là trưởng bối mà mà gia đình cậu quen biết. Đây không phải là nguyên nhân vẻ vang cho lắm nhưng ít nhất với cái nguyên do kia còn đáng tin hơn, mặc dù đây cũng chỉ là giả.
Mặc kệ là như thế nào, những lời đồn đại kia cũng dần dần lắng xuống.
Công việc của thư ký đơn giản hơn so với Giản Trì tưởng tượng nhiều, nhưng cũng lại khó hơn so với cái mà cậu tưởng tượng. Đơn giản là bởi Bạch Âm Niên không hề giao cho cậu khối lượng công việc quá lớn, còn khó là cậu không thể không dốc gấp đôi sự chuyên tâm, hao tổn rất nhiều tinh lực.
Nói cho cùng, Giản Trì mới chỉ là một sinh viên năm hai, mới có kinh nghiệm thực tập trong vài tuần ngắn ngủi, để cậu có thể nắm chắc tất cả các kĩ xảo trong chốc lát, thông thạo tất cả các mặt trong công việc đấy là điều mà chỉ có thiên tài mới làm được. Những khi gặp phải văn kiện xen lẫn những từ ngữ không hiểu và những chỗ sơ ý làm sai, Bạch Âm Niên sẽ trực tiếp chỉ ra chứ không hề kiêng mặt nể mũi, nhưng mà đương nhiên là thái độ sẽ không khiến cho người khác cảm thấy lúng túng. Ban đầu Giản Trì còn cảm thấy ngượng ngùng nhưng càng về sau lại càng cẩn trọng, những lỗi sai càng ngày càng giảm thiểu.
Có những lúc cậu còn có thể hoàn thành sớm những nhiệm vụ mà Bạch Âm Niên giao phó.
Tất nhiên không thể xem Giản Trì là một thiên tài nhưng trên phương diện học tập quả thật cậu rất có thiên phú. Như người khác phải phạm sai vài lần mới có thể nhớ lấy một cách lưu loát nhưng cậu chỉ cần một lần là đủ rồi. Đây là loại năng lực khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Không chỉ giới hạn trong mặt học tập, bất luận là thi đại học hay là đi thực tập, từ trước đến nay Giản Trì chưa từng hoài nghi bản thân mình xem có thể hoàn thành mục tiêu được hay không. Nói thế có lẽ cũng có phần hơi khoa trương, nhưng mà so với kết quả, cậu càng để ý quá trình hoàn thành có khiến bản thân hài lòng hay không.
Phản hồi của Bạch Âm Niên là sự tham khảo tốt nhất.
“Thứ Năm có một cuộc hợp tác, cậu đi cùng với tôi qua đó.”
Vừa trao tận tay văn kiện xong, Bạch Âm Niên không hề báo trước mà gọi Giản Trì tại trận. Giản Trì nhanh chóng sàng lọc tất cả các lịch trình đã bố trí sẵn trong ký ức, buột miệng nói ra: “Là buổi họp mặt lúc ba giờ chiều với ngài An Đức Sâm sao?”
Dường như Bạch Âm Niên rất hài lòng với phản ứng của cậu, đẩy tập văn kiện trên mặt bàn, lên tiếng dặn dò: “Tìm hiểu một chút những việc cần làm, chuẩn bị cho tốt, thấy chỗ nào không hiểu có thể qua đây hỏi tôi.”
Đây là lần đầu tiên trong thời gian này Bạch Âm Niên đưa ra lời mời cùng nhau đi ra ngoài, Giản Trì thấy đây coi như là sự công nhận năng lực của cậu bèn chân thành đón lấy tập văn kiện rồi gật đầu đồng ý. Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Bạch Âm Niên gọi cậu lại, có chút tạm dừng không dễ phát hiện, “Nhớ ăn mặc chỉnh tề một chút.”
Đương nhiên Giản Trì sẽ không quên điều này, “Vâng.”
Còn hai ngày nữa là tới thứ Năm, dường như Giản Trì đã dùng hết tất cả sức lực cho việc nghiên cứu những tư liệu về cuộc hợp tác. Đợi đến ngày hôm đó, Giản Trì đã chuẩn bị thật tốt tất cả mọi thứ, cùng Bạch Âm Niên tới điểm hẹn. Trong nhà hàng, ngài An Đức Sâm trực tiếp đứng lên trao cho Bạch Âm Niên một cái ôm đầy nhiệt tình, chọc cho Giản Trì đứng ở một bên suýt chút nữa không thể duy trì khuôn mặt điềm tĩnh.
“Đã lâu không gặp rồi, Bạch. Lúc nào cậu cũng liên lạc kiểu bất ngờ thế này cả. Lần này quay lại Boros cuộc sống thế nào rồi? Tôi đoán là chắc chắn cậu vẫn chưa thích nghi được với việc chênh lệch múi giờ đâu nhỉ? Chàng trai trẻ phía sau là trợ lý của cậu sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy gương mặt mới lạ này.”
Bạch Âm Niên nói: “Em ấy là thực tập sinh ở công ty, hôm nay đảm nhiệm vai trò trợ lý tạm thời của tôi.”
Ánh mắt An Đức Sâm nhìn về phía Giản Trì có chút ngạc nhiên nho nhỏ. Khuôn mặt của hắn mang nét điển hình của phương Tây, trông như ngoài bốn mươi, có điều trên tài liệu ghi rõ hắn mới vừa qua sinh nhật tuổi 33. Đỉnh đầu đã lờ mờ có dấu hiệu bị hói, đứng cạnh Bạch Âm Niên cứ như là người của hai thế hệ. Giản Trì không quên thân phận hiện tại của mình, nắm lấy bàn tay đã đưa ra của An Đức Sâm, “Gọi tôi Giản Trì là được rồi, rất vui khi được gặp ngài.”
“Tên tiếng Trung của mấy người đúng là như đang khảo nghiệm lưỡi của tôi.” An Đức Sâm đùa vui, người trợ lý trước mặt cũng không có bày ra bất kì vẻ tự cao gì.
Giản Trì trông có vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế hoàn toàn không thể ngờ tới được bầu không khí sẽ đi theo hướng này. Trong tư liệu không hề nói cho cậu biết mối quan hệ cá nhân giữa Bạch Âm Niên và vị đối tác này lại tốt như thế.
Buổi đàm phán làm ăn đột nhiên lại biến thành buổi tụ tập bạn bè.
Những phương pháp mà Giản Trì đã chuẩn bị xong để đối tiếp chẳng có cái nào được dùng đến, chỉ có thể ngồi bên cạnh Bạch Âm Niên làm một người trợ lý yên lặng, không quên ghi lại lời bàn bạc mặc cho hai người bọn họ vốn chẳng nói bất cứ thứ gì liên quan tới việc hợp tác cả.
Từ trong cuộc nói chuyện của An Đức Sâm và Bạch Âm Niên, Giản Trì biết được rằng hoá ra mỗi năm Bạch Âm Niên đều sẽ bay qua Boros nán lại mấy tháng. Ngoại trừ Trung Quốc ra thì nơi này được xem như nơi mà nhà họ Bạch có nhiều sản nghiệp nhất, bắt buộc mọi lúc đều phải nắm chắc được tình thế. Còn những thời điểm khác, Bạch Âm Niên cũng phải đi khắp nơi trên thế giới, một năm dường như không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
Giản Trì không thể kìm được mà cảm khái ở địa vị cao cũng chẳng dễ dàng gì. Trong lúc đang ghi chép, cậu chợt nghe được có tên mình chen vào trong cuộc nói chuyện của hai bọn họ, dừng lại.
“Giản, cậu có muốn ăn chút gì không?”
“Tôi…” Từ trước đến nay Giản Trì chưa từng nghĩ rằng đối tác sẽ để cho mình gọi món, chưa nói gì đến việc ngay cả thực đơn cậu cũng chưa kịp nhìn tỉ mỉ, đang mắc ở khúc này thì Bạch Âm Niên đã thay cậu tiếp lời: “Em ấy giống tôi.”
An Đức Sâm nháy lông mày một cái, không dị nghị mà gọi phục vụ tới.
Không giống như những người Boros mà Giản Trì quen biết, cho dù là ăn cơm cũng không thể ngăn được An Đức Sâm nói chuyện, một bữa cơm tối mà nhảy không biết bao nhiêu chủ đề. Mới giây trước còn đang nói hồi đại học cùng Bạch Âm Niên tham gia cuộc thi khoa học, hắn từng là đàn anh của Bạch Âm Niên thì giây say đã có thể bụp cái nhảy qua chuyện hợp tác lần này. Tốc độ nói cứ nhanh như chớp khiến Giản Trị không kịp phiên dịch.
Bạch Âm Niên lại có thể điềm nhiên và chính xác tiếp được tất cả những lời hắn nói. Giản Trì không thể kìm nén được hoài nghi Bạch Âm Niên gọi cậu tới có phải là thật sự cần đến trợ lý hay không.
Dựa theo tình huống trước mắt, một mình Bạch Âm Niên đã có
thể xử lý tốt đẹp rồi, trái lại cậu mới là người kéo chân hắn.
Tận đến khi kết thúc, Giản Trì cũng không cảm thấy mình đã giúp ích được cái gì. Trong lúc Bạch Âm Niên ra ngoài nghe điện thoại, An Đức Sâm mới nói chuyện với cậu, đương nhiên toàn là việc chẳng liên quan gì tới vấn đề công việc rồi. Dường như là hắn tò mò muốn biết cậu và Bạch Âm Niên quen biết thế nào. Nếu như muốn ngược dòng đi tìm nguyên nhân cậu và Bạch Âm Niên quen biết thì chắc chắn rằng không thể dùng một vài lời mà nói cho rõ ràng được, Giản Trì chọn cách trốn tránh trả lời: “Hai năm trước tôi và ngài Bạch biết nhau thông qua bạn bè, tận đến lúc nhận việc mới hiểu rõ nhau.”
Hai câu nói lập tức kéo mối quan hệ của hai người ra xa không ít, An Đức Sâm lắc đầu, khuôn mặt thần bí khó lường, “Từ trước nay cậu ta chưa từng mang theo trợ lý tới những nơi thế này, đây là lần đầu tiên. Trực giác nói với tôi, sự thật có lẽ so với cậu nói có một chút sai lệch.”
Không cần đợi Giản Trì suy nghĩ quá lâu, Bạch Âm Niên đã gọi điện xong rồi quay lại. Lúc ra khỏi nhà hàng, Giản Trì mới biết ban nãy Bạch Âm Niên đã thuận đường đi thanh toán. Ngồi trong chiếc xe bị khí lạnh bao lấy, Giản Trì buông xuống sự căng thẳng bao trùm quanh thân thể, Bạch Âm Niên nói: “Thắt chặt dây an toàn, tôi đưa cậu về nhà.”
Chiếc xe bình ổn đi trên con đường lớn, Giản Trì chậm mất hai nhịp: “Anh biết địa chỉ nhà của tôi sao?”
Bạch Âm Niên tập trung nhìn về phía trước, không nặng không nhẹ nói: “Lúc cậu xin việc có điền một tờ đơn.”
Được thôi, là cậu lại lần nữa xem nhẹ việc Bạch Âm Niên là ông chủ của mình rồi.
Trong đầu cậu bỗng chợt hồi tưởng lại câu nói kia của An Đức Sâm. Không chút báo hiệu gì, Giản Trì lờ mờ hiểu tại sao cậu khó mà mang thân phận mới bởi vì từ trước đến giờ Bạch Âm Niên đối đãi với cậu không hề giống như đối đãi với một cấp dưới. Cách chung sống giữa hai người họ vẫn như cũ dừng lại ở hai năm trước, ai cũng không nhắc tới, như thể trong lòng đã rõ nhưng chẳng nói ra.
Ông chủ sẽ không mời cấp dưới cùng ăn cơm trưa, không gửi tin nhắn nhắc ngày mai sẽ đổ mưa đấy, không đưa đi gặp bạn tốt thời đại học, sẽ không tự nhiên mà đưa cấp dưới về nhà.
Giản Trì cũng chẳng hiểu rõ thái độ của Bạch Âm Niên, bọn họ xem như là bạn sao? Nhưng trong nhận thức của cậu, cách thức để bạn bè chung sống có lẽ phải giống như là Trương Dương, mà cậu cũng chẳng thể tưởng tượng nổi khung cảnh cậu với Bạch Âm Niên trở thành bạn bè.
“Sao anh không nói với tôi đối tượng hợp tác lần này là bạn của anh?” Ngữ khí Giản Trì không hề toả ra sự trách cứ ngược lại còn mang chút nản lòng, “Tôi không thể giúp ích được gì.”
Điều hòa trong xe không phát ra tiếng mà tỏa ra hơi lạnh, ngăn cách mọi âm thanh ở thế giới bên ngoài kia. Đèn đỏ chuyển xanh, giọng nói của Bạch Âm Niên lặng lẽ xua đi sự trầm mặc, “Nếu như lần đầu tiên đã đưa cậu đi trải nghiệm chỗ làm ăn thật, chỉ một chút lỗi sai thôi cũng khiến cậu tự trách không thôi. Có những thứ có thể sẽ biến thành bóng đen tâm lý, phải đến thật lâu sau này mới có thể khắc phục. Kiểu tôi luyện này đối với cậu mà nói thì vẫn còn quá sớm.”
“Cho nên anh đã sớm đoán được tôi sẽ không có được biểu hiện quá tốt sao?”
“Đây là biểu hiện rất bình thường,” Bạch Âm Niên thản nhiên đáp lại, “Lần đầu tiên tôi đi bàn chuyện làm ăn với cha mình biểu hiện cũng chẳng tốt hơn cậu là mấy. Lúc đó tôi cũng chỉ mới có những kiến thức lí luận chứ chưa có chút gì gọi trải nghiệm thực tế. Đợi đến khi tự mình ra tay mới phát hiện những thứ mà thầy cô dạy với tình huống thực tế lại có khác biệt thật lớn. Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ có rất nhiều cơ hội được trải nghiệm.”
Tâm trạng thất vọng của Giản Trì được xua tan đi không ít. Thật ra lúc cậu nhìn thấy An Đức Sâm cũng đã đoán ra dụng ý của Bạch Âm Niên, càng thêm bất ngờ về sự tỉ mỉ của hắn. Đúng thật như Bạch Âm Niên nói, chỉ việc đối mặt với An Đức Sâm thôi cậu cũng đã cảm thấy vất vả rồi, khó mà tưởng tượng ra việc đi tới những cuộc hợp tác khác chính thức hơn, quan trọng hơn, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào mỗi việc đọc một vài phần tài liệu là có thể nắm chắc được mánh khoé đàm đạo.
Nói không bị đả kích thì không có khả năng nhưng Giản Trì lại mơ hồ có thêm động lực và mục tiêu mới. Chiếc xe không tiến về phía trước nữa, bên ngoài cửa sổ đã xuất hiện tòa chung cư thân quen, đến nhà của cậu rồi.
Giản Trì tháo đai an toàn xuống, sau khi nói “Cảm ơn” thì mở cửa xe ra, Bạch Âm Niên lên tiếng đánh gãy động tác của cậu, “Tuy hôm nay chỉ là một lần mô phỏng nhưng cậu vẫn phải viết một bản báo cáo giao cho tôi, khái quát những chi tiết hợp tác mà An Đức Sâm đề cập tới, đính kèm thêm cái nhìn của bản thân cậu.”
“Nhưng mà tôi chưa ghi hết được tất cả những nội dung mà anh ta nói.” Giản Trì trừng to mắt, có mấy chỗ liền cậu không theo kịp tốc độ nói như đi thi chạy của An Đức Sâm, thêm cả việc chậm lại để phiên dịch, chắc chắn là để sót lại không ít chỗ quan trọng.
Bạch Âm Niên nhìn có vẻ cũng chẳng có gì bất ngờ, cong khóe môi, từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc bút máy màu đen, kẹp lại giữa hai ngón tay, “Thư kí Giản, cậu chuẩn bị cho công việc vẫn chưa đủ chu đáo.”
Đó là một chiếc bút ghi âm.
Giản Trì á khẩu không nói gì, vươn tay ra muốn đón lấy cái bút. Bạch Âm Niên nghiêng cánh tay qua không hề báo trước, Giản Trì vồ hụt, nửa thân trên mất đi sự kiểm soát của đai an toàn cũng suýt chút nữa bổ nhào qua. Không rõ là mất thể diện hay ngượng ngùng, cậu hỏi nhỏ: “Tôi có thể mượn bút của anh được không?”
“Không có lần sau đâu nhé.” Bạch Âm Niên trầm giọng, “Hôm nay có thể tạm thời coi như tôi là thư ký của cậu.”
Hắn thả tay ra, cái bút máy nhẹ nhàng rơi vào trong túi áo vest của Giản Trì, chậm rãi mà nằm im đó. Giản Trì có thể cảm nhận được khi thân bút cứng cáp cọ qua lớp áo truyền tới cảm xúc lạ lùng, ngẩng đầu lên lại phát hiện Bạch Âm Niên đang nghiêng người cách cậu cực kì gần. Trong cơn hốt hoảng cậu có thể nhìn thấy bản thân mình trong hai con ngươi sâu hút ấy.
“Cốc cốc” hai tiếng, cửa sổ xe bị người ta gõ.
Âm thanh đột ngột phát ra cắt ngang bầu không khí trong xe. Giản Trì theo tiềm thức quay đầu lại, không biết từ bao giờ Quý Hoài Tư đã đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn hai người bọn họ.
- -----oOo------