Những người thay đồ bơi xong sớm đã không thể chờ đợi được mà nhanh chóng đi hưởng thụ tắm nắng cùng nước biển mát lạnh rồi. Mặc dù nhân tố đột phát là Bạch Âm Niên này khiến cho Giản Trì não ruột không thôi nhưng mà đến thì cũng đã đến rồi, không thể cứ vì chuyện bên lề này mà lãng phí một cái cuối tuần hiếm hoi.
Giản Trì thay xong quần bơi, tranh thủ lúc Bạch Âm Niên còn đang trong nhà tắm chỉ có mình mình mà chuồn đi trước. Gió biển tươi mới xen lẫn cả một chút mùi tanh mặn chui vào trong phổi, rời xa trung tâm thành phố là một sự thoải mái khó có được. Đàm Mậu cặp dưới cánh tay một chiếc phao bơi màu vàng chạy qua, đứng trước mặt cậu lắc lư một lát, “Bên kia có phao bơi với tấm bám kìa.”
Giản Trì nói: “Tôi biết bơi mà.”
Đàm Mậu cười: “Tôi vốn nghĩ cậu không biết bơi cơ nhưng trông cậu thế này thì biết bản thân đoán sai rồi.”
Giản Trì bình thường luôn mang lại cho người ta một cảm giác gầy gò đi không vững, đi cùng một nhóm người nhìn cũng không lớn lắm nhưng cởi quần áo ra lại là một thân hình cân đối mảnh mai, dưới ánh nắng trắng đến loá mắt. Khi đó Đàm Mậu mới phát hiện Giản Trì không gầy yếu như trong tưởng tượng của mình, đây cũng là là lần đầu tiên phát giác thân hình Giản Trì dường như không hề thấp hơn cậu ta.
Từ trong đến ngoài đều tản ra một loại hơi thở của thiếu niên nội liễm lại hừng hực. Hai ngôn từ đầy mâu thuẫn tạo ra một dải ngăn cách dài lâu.
Giản Trì vừa nói chuyện với Đàm Mậu vừa di chuyển xuống nước, nước biển mát lạnh dần dần ngập qua mắt cá chân. Những người khác đang vui đùa trong nước bị thu hút về một hướng, len lén mà chăm chú ánh nhìn. Giản Trì thuận thế quay đầu lại, Bạch Âm Niên đang đi về hướng bọn họ. Áo sơ mi không cài lại, cơ ngực căng phồng, cơ bắp trên bụng cùng với đường mỹ nhân ngư trượt thẳng vào phía trong quần bơi. Giản Trì hiểu được vì sao mà ánh mắt của mọi người đều có vài phần né tránh như vậy, Bạch Âm Niên càng ngày càng tới gần, cậu cũng không biết phải nhìn đi đâu mới ổn.
“Đang nói chuyện gì thế?”
Đối diện với câu hỏi của ông chủ, Đàm Mậu không dám buông thả như ban nãy nữa, “Bọn tôi đang định xuống nước, sếp muốn xuống chung không?”
“Ra khỏi công ty không cần phải cẩn trọng như thế.” Bạch Âm Niên nói câu đó với Đàm Mậu, ánh mắt lại dừng lại trên người Giản Trì. Không biết tại sao Giản Trì lại nhìn ra một tia ngầm lên án hành vi bỏ trốn ban nãy của cậu. Cậu không có nơi nào để trốn đành liếc mắt nhìn chỗ khác, rõ ràng là chột dạ.
“Cậu đã từng lặn chưa?” Bạch Âm Niên đột nhiên hỏi.
Giản Trì ngơ ra một hồi, tim đập bình bịch, “Chưa từng.”
“Muốn thử một chút không? Thú vị hơn bơi nhiều, ban đầu mua lại đảo này cũng là vì nghĩ tới nơi đây hợp với việc đi lặn, hôm nay không có sóng gió, rất hợp với người mới như cậu.”
Đàm Mậu nghe ra đây chủ đề nói chuyện riêng tư của hai người, biết điều mà đánh tiếng một cái, mang theo phao bơi xuống nước trước. Giản Trì vẫn còn đang đắm chìm trong khung cảnh mà hai chữ “đi lặn” này mang tới, Bạch Âm Niên đã đi ra xa một đoạn, chỉ quăng qua cho Giản Trì đang đứng yên tại chỗ hai từ: “Qua đây.”
Giản Trì không có tí khí thế nào mà đi theo.
“Tôi nhớ là đi lặn cần phải có chứng chỉ, người mới cũng có thể xuống sao?”
Bạch Âm Niên đón lấy hai bộ trang bị lặn mới tinh mà phục vụ mang tới, một bộ đưa cho Giản Trì, giống như đang trình bày một sự thật đương nhiên: “Tôi có chứng chỉ lặn với cả chứng chỉ đào tạo lặn, cậu có thể yên tâm, cho dù là phát sinh chuyện ngoài ý muốn tôi cũng không để cậu xảy ra chuyện gì đâu.”
Rõ ràng giống như một câu nói đùa nhưng từ trong miệng Bạch Âm Niên phát ra lại không hề mang theo ý đùa, lại có chút trầm ổn và nghiêm túc. Giản Trì không tiếp lời hắn, cho đến khi ánh mắt Bạch Âm Niên quét qua cậu mới hồi thần, không có thời gian để truy cứu nhịp rung động nơi trái tim trong một thoáng khi nãy.
“…Sao anh lại đi thi những chứng chỉ này vậy?”
“Những chứng nhận như thế tôi có rất nhiều, giấy chứng nhận đạt chuẩn tiếng phổ thông hay là giấy chuyên gia dưỡng sinh gì đấy. Không ai không thích nắm chắc nhiều kĩ năng hết, tương lai rồi cũng có sẽ lúc dùng đến.”
Trong chớp mắt, Giản Trì không biết là nên nói Bạch Âm Niên rảnh rỗi hay là có nghị lực, có thể trong lúc trăm công nghìn việc vẫn có thể thi lấy những cái chứng nhận nhìn có vẻ chẳng có ý nghĩa gì cho lắm như thế. Đây vốn không phải việc mà người bình thường có thể làm được. Nhưng đúng như là Bạch Âm Niên đã nói, rồi sẽ có lúc dùng đến chúng, giờ phút này, Giản Trì khó mà có thể cự tuyệt lần đầu tiên trải nghiệm việc đi lặn.
Dưới sự chỉ đạo của Bạch Âm Niên, Giản Trì mặc cẩn thận hết tất cả trang bị lên, bao gồm một bình khí mười hai lít, dẫm lên chân chèo dùng vài tư thế khôi hài sải bước về phía biển. Cậu vốn đã biết bơi, Bạch Âm Niên thị phạm vài lần đã nắm được các kĩ thuật cần thiết khi xuống nước. Sau khi đã chuẩn bị đâu vào đó, Bạch Âm Niên đeo dụng cụ hô hấp lên cho Giản Trì, xuyên qua lớp kính lặn mà nhìn vào trong đáy mắt cậu, “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Giản Trì nhẹ gật đầu.
Trong một tích tắc sau khi chìm xuống nước, tạp âm bên ngoài bị cắt đứt, nhịp tim cũng lặng lẽ mà chậm lại trong dòng nước chảy. Giản Trì khua khua hai chân, theo Bạch Âm Niên bơi xuống khu vực sâu màu xanh thẳm, trong không gian yên lặng chỉ có tiếng vang của bọt khí chui từ miệng ra.
Càng lặn sâu xuống biển càng xanh thẳm, nước biển trong vắt không vương chút tạp chất nào, như là đang đột nhập vào một thế giới thần bí mới tinh. Tầm nhìn của Giản Trì phiêu qua vào con cá nhỏ bơi lạc đàn, trên mình phủ một lớp vảy sáng bóng màu vàng xanh, tựa như loài cá bướm mà khi nãy trên bờ Bạch Âm Niên vừa nói với cậu là hay gặp được nhất. Chúng lắc lư đuôi quay về đàn cá lớn đang xếp thành dải dòng, bơi về rạn san hô cách đó không xa.
Giản Trì không dám bơi xuống nữa, cách đó không xa Bạch Âm Niên đã bơi tới bên trên rạn san hô ấy, đợi cậu bơi qua. Càng ngày càng nhiều những đàn cá bơi như con thoi bơi bên người cậu, sát gần ngay trong tầm với. Từ trước đến nay Giản Trì chưa từng quan sát một chú cá nào ở khoảng cách gần như vậy, chúng đẹp như thể như mô hình được đặt trong triển lãm vậy, tràn đầy sức sống, hoạt bát, đáng yêu.
Những rạn san hô không giống nhau về cả màu sắc lẫn hình dáng mọc rải rác trên những tảng đá ngầm dưới đáy biển, nhìn từ xa như một cặp sừng dựng thẳng đứng, được đặt ở nơi hoa viên được chăm sóc cẩn thận này. Bạch Âm Niên chỉ tay xuống rạn san hô, Giản Trì nhìn theo hắn, trong đám rong biển thế mà lại lại có một chú rùa biển lớn nằm nghỉ ngơi ở đó. Thực sự là doạ cậu ngơ cả người ra, va phải Bạch Âm Niên ở ngay bên cạnh, truyền tới một nụ cười hỗn tạp trong bọt nước mà phía sau lại dùng sức giữ lấy đôi vai nghiêng ngả của cậu, dành cho Giản Trì sự an tâm vô hạn ở nơi đáy biển tĩnh lặng này.
Nơi sâu hơn nữa không phải là lãnh địa mà những người mới học lặn có thể tiến vào. Sau khi Giản Trì thích ứng được, cậu bắt đầu tham quan xung quanh khu vực bãi san hô. Bình dưỡng khí có thể đủ cung cấp khí trong vòng một tiếng, tới gần thời điểm đã định sẵn, Bạch Âm Niên vẫy tay, Giản Trì xoay người lại từ từ bơi lên. Ánh nắng mặt trời đổ xuống biển, quang phổ ánh sáng hắt lên, mềm mại quanh co rồi tách ra, lại đem nó vắt ngang lên mặt biển. Bạch Âm Niên đột nhiên quay đầu nắm lấy tay Giản Trì. Vào lúc tầm nhìn giao nhau trong làn nước, Giản Trì nhìn thấy ánh nắng rực rỡ từ bên trên mặt biển rọi xuống, chiếu vào trái tim trống không.
Bạch Âm Niên ôm lấy eo cậu trồi lên. Cánh tay trầm ổn mạnh mẽ, hơi thở dồn dập sau khi tháo bộ dụng cụ hô hấp xuống vang lên bên tai vẫn đang còn nhỏ nước. Khoang mũi Giản Trì lâu lắm mới có một luồng khí thanh mát xông vào, đôi tai quen với tĩnh lặng nghe thấy thanh âm đầu tiên.
“Vui không?”
Giản Trì cảm thấy dái tai hơi hơi nóng, gật đầu một cái, “Ừm.”
Thân thể dưới nước bị thít chặt lại, cách một lớp đồ lặn vẫn có thể cảm nhận ra cơ bụng đang phát lực. Có lẽ là cảnh đẹp nơi đáy nước lúc nãy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu mãi chưa tan nên nhịp tim cậu vẫn nhanh hơn lúc trước.
Sau khi màn đêm buông xuống, hòn đảo lên đèn, đẹp không thua gì quang cảnh ban ngày. Mọi người quây quần quanh cái bếp nướng than dựng trong vườn khách sạn, hương thơm của cây thì là dần dần toả ra bốn phía trong âm nhạc du dương.
Giản Trì buổi chiều đi lặn xong đã quay về tắm rửa, sau đó vẫn chưa ăn thứ gì, ngửi thấy hương thơm ngào ngạt dạ dày đã đói đến mức réo ầm ầm, cầm lấy đồ ăn ngồi lên ghế. Mấy đồng nghiệp nữ cũng ngồi ngay bên cạnh, một trong số đó tươi cười hỏi Giản Trì, “Làm tí rượu bia không? Ăn nướng mà không uống rượu thì đúng là mất ngon.”
Mặc dù biết là cô ấy đang đùa thôi nhưng Giản Trì vẫn rất lịch thiệp từ chối, “Không nổi đâu, tửu lượng của em không được tốt.”
Đàm Mậu ngồi phía đối diện cậu nói: “Chị đừng đùa cậu ấy, Giản Trì vẫn còn là học sinh.”
“Cậu nói thế tôi lại tưởng là Giản Trì còn chưa thành niên đấy. Sinh viên đại học rồi uống chút rượu thì có làm sao?” Vị đồng nghiệp nữ đó đốp lại Đàm Mậu. Hai người họ rõ ràng rất thân nhau, Đàm Mậu cười bất lực liền quay đầu lại hỏi Giản Trì: “Nếu như tửu lượng cậu không tốt thì có thể thử chút cocktail, vừa nãy tôi mới uống một li, mùi vị so với rượu thông thường thì nhạt hơn rất nhiều, uống vào không đến nỗi say đâu.”
Giản Trì chỉ uống rượu có vài lần nhưng lần nào cũng là trải nghiệm không tốt, tựa như bình thường chưa có lần nào trải nghiệm cảm giác say. Thế là cậu cũng không từ chối nữa, cũng lại cộng thêm phần hiếu kỳ, lấy một ly cocktail màu xanh nhạt, nhấp môi một chút rồi uống một hớp lớn. Hương vị quả hơi hơi ngọt như che lấp đi không còn nhiều hơi rượu, còn ngon hơn cả nước ép quả thông thường.
Bên cạnh là đồ nướng, Giản Trì trong chốc lát đã uống hết ba ly, cái ly này nhỏ hơn ly rượu thường nên khó mà để người ta nhận ra là mình uống ít hay là uống nhiều. Mượn niềm vui từ rượu, có người mang tới một cây guitar thế là cậu cao hứng hát một bài. Có vài người đang quây lại một chỗ chơi trò chơi, bầu không khí náo nhiệt có lẽ phải kéo dài tới gần sáng. Giản Trì cảm thấy cũng hòm hòm rồi, lúc đứng lên mất cảnh giác mà lảo đảo một cái. Vai cậu bị người khác vững vàng giữ lấy, lúc cậu quay đầu lại suýt chút nữa thì cọ lên gò má Bạch Âm Niên.
“Cảm ơn…”
Bạch Âm Niên qua một lát mới buông tay, Giản Trì trì độn không phát giác ra điểm gì không phải, chỉ là cảm thấy mặt Bạch Âm Niên hình như đang hoá thành hai cái rồi, “Anh cũng qua đây ăn đồ nướng ư? Sao ban nãy không nhìn thấy anh nhỉ?”
“Tôi ăn cơm trên tầng trên rồi.” Giọng Bạch Âm Niên vang lên trong đêm đen như được phủ lên một tầng sương mù, “Cậu uống rượu à?”
Giản Trì do dự một lát, dùng hai ngón tay ước lượng, “Một chút thôi.”
“Chỉ uống một chút?”
Bạch Âm Niên như thể cười nhẹ một tiếng, Giản Trì chậm nửa nhịp “ừm” một cái. Cậu lách qua người Bạch Âm Niên muốn quay thẳng về phòng, đi được một đoạn tứ chi thế nào cũng không cảm nhận được sự thăng bằng, có bước chân từ xa đi tới dừng lại bên cạnh cậu, Bạch Âm Niên nói: “Lẽ nào cậu không thấy mình đang đi xiên xiên vẹo vẹo à?”
Giản Trì cảm thấy Bạch Âm Niên đang cười nhạo mình, điều này khiến cậu có chút xấu hổ và một chút bực mình nói không thành lời. Nếu như đặt trong trạng thái tỉnh táo, Giản Trì tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nhưng mà bây giờ cậu cũng chẳng biết trời trăng gì mới đáp: “Anh nói linh tinh, rõ ràng tôi đang đi theo đường thẳng còn gì.”
Bạch Âm Niên che miệng lại, “Đúng, là cậu đúng.”
Dựa theo trí nhớ, Giản Trì bấm thang máy lên tầng mình ở, quẹt thẻ hai phòng, chẳng có phòng nào mở được cả. Bạch Âm Niên đi sau lưng không có ngăn cậu lại, sau lần thứ ba thất bại, Giản Trì mới nhớ ra nhìn số phòng in trên thẻ. Mở cửa phòng mình xong, cậu
trực tiếp ngã nhào lên chính giữa chiếc giường lớn, xoay người một cái, chợt đơ người ra.
“…Anh.. sao tự nhiên lại cởi áo ra vậy?”
Bạch Âm Niên cầm cái áo phông lột ra khỏi hai vai, đáp lời rồi nhìn qua bên cậu, mái tóc lộn xộn che đi hàng lông mày mạnh mẽ, phun ra một câu trả lời ngắn gọn: “Đi tắm.”
Giản Trì không nói gì nữa, chôn cái đầu quay mòng mòng vào trong gối, có điều cậu vẫn đang nghĩ sao không vào phòng tắm rồi hẵng cởi quần áo ra.
Cánh cửa thuỷ tinh mờ đã đóng lại, tiếng nước chảy ào ào mơ hồ truyền ra, đối với một người đang mơ mơ hồ hồ như Giản Trì mà nói đã trở thành giai điệu thôi miên đỉnh nhất. Ý thức tuy vẫn còn một tia thanh tỉnh nhưng thân thể mệt mỏi suốt một ngày đã bị hãm vào trong trạng thái đợi chờ.
Không biết là âm thanh kia dừng lại từ lúc nào, chỗ bên cạnh lõm xuống một tí, mùi sữa tắm bạc hà mát lạnh tỏa ra bên người, tản ra hơi lạnh nhàn nhạt. Giản Trì không tự chủ mà ghé sát qua bên đó, tìm một tư thế ngủ thật thoải mái.
Đối phương dường như không hài lòng với điều đó cho lắm, sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, gọi tên Giản Trì. Trong mơ hồ không thể nào đáp lại, dái tai Giản Trì có chút ngứa, theo phản xạ mà nghiêng mặt đi, giây sau lại bị đối phương xoay mình lại. Hai phiến môi mềm mại áp xuống, quyết đoán mà chặn hô hấp của cậu.
Giọt nước mát lạnh thuận theo khoé môi chui vào trong miệng, hơi thở phun lên mặt cậu, đầu lưỡi thuận theo thâm nhập vào càng ngày càng sâu bên trong. Giản Trì cảm thấy không khí xung quanh trở nên đặc quánh lại, nhiệt độ tiếp tục tăng lên, tuỳ tiện đẩy người trên thân mình một cái, nhưng mà không thể đẩy ra được liền làu bàu: “Thiệu Hàng, xuống đi…”
Chỉ có Thiệu Hành mới thích trong lúc cậu nửa mơ nửa tỉnh tập kích bất ngờ, Giản Trì chỉ cần giả vờ không vui mà nói một câu thôi, hắn sẽ không tình nguyện mà dừng lại, ôm lấy cậu tiếp tục ngủ. Nhưng động tác trên môi cũng chỉ dừng lại có mấy giây, hơi thở lại thêm thô bạo mà tiếp tục mạnh mẽ cướp đoạt. Giản Trì chẳng mấy chốc mà sắp không theo kịp tiết tấu lấy hơi rồi, hai mắt mở ra một khe hở, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân, không chắc chắn mà nghẹn ngào một tiếng: “Thẩm Thư Đình?”
Cậu thực sự là không nghĩ ra được kẻ nào sẽ vào lúc này làm chuyện này với cậu. Người bên trên cuối cùng cũng chịu dừng lại, một tràng cười lạnh không rõ ý tứ vang lên. Nó không phải là của Thẩm Trữ Đình, cũng không phải của Thiệu Hàng, không phải của bất kì người nào mà Giản Trì thân quen.
“Còn ai nữa? Em nói luôn một lượt đi.”
Cơn buồn ngủ của Giản Trì gần như tan biến, ký ức buổi sáng lại ùa về trong đầu cậu. Cậu ý thức được rằng đây không phải là chiếc giường trong căn hộ mà là giường trong khách sạn nghỉ dưỡng. Mà người ở chung một phòng với cậu, chỉ có Bạch Âm Niên.
Rõ ràng là sự nhận thức này đã đến muộn một chút, Bạch Âm Niên lại lần nữa cúi người hôn lên môi Giản Trì, mang theo chút tức giận mà cắn lên môi dưới cậu, trong nụ hôn không hề che đậy cũng không giấu nổi dục vọng mãnh liệt.
Cả người Giản Trì chìm trong sự chấn động vì cái hôn của Bạch Âm Niên, bị men rượu làm cho tê liệt không nghĩ được tới việc phản kháng. Cũng có thể là trước khi suy nghĩ này kịp tới, cậu đã lạc mất phương hướng trong cái hôn này rồi. Khi lòng bàn tay hắn vén áo cậu rồi lướt qua sau eo, như có một luồng điện chạy dọc theo sống lưng khiến cho Giản Trì rùng mình một lát. Bạch Âm Niên như thể tìm được nơi mẫn cảm của cậu, chẳng nề hà gì mà quyến luyến trêu chọc cậu. Tia lí trí cuối cùng của Giản Trì cũng không ngăn nổi từng đợt từng đợt tấn công, đắm chìm vào trong đó.
Liên quan tới đêm nay, điều cuối cùng mà Giản Trì có thể nhớ được rõ ràng nhất là Bạch Âm Niên ở bên tai cậu dùng chất giọng trầm trầm chỉ đạo hết lần này đến khác “Gọi tên tôi.” Giản Trì chỉ có thể một lần rồi lại một lần lặp lại ba chữ ấy. Sáng sớm khi tỉnh dậy, cổ họng như thể bị lửa thiêu đổ vậy, không thể phát ra dù chỉ một chữ.
Ánh sáng chiếu xuyên qua khe hở giữa hai cánh cửa sổ rọi lên trên giường, Bạch Âm Niên nằm ở bên cạnh vẫn nhắm nghiền hai mắt, Giản Trì lặng lẽ ngồi dậy, hồi tưởng lại khoảng thời gian bọn họ gặp lại nhau đến giờ, rốt cuộc là sai ở bước nào vậy, nghĩ tới cuối mới phát hiện ra đầu mối của vấn đề này có lẽ đã xuất hiện từ hai năm trước rồi.
Khoảng thời gian chung sống với nhau trước đây cậu không phải là không phát giác ra gì cả, chỉ là thế nào cũng không dám tin Bạch Âm Niên lại có tư tưởng thế này, thế là lừa mình dối người mà coi tất cả là sự bồi thường. Nhưng mà có ngốc lắm cũng biết, có bồi thường thế nào cũng không thể nào đi tới tận bước đêm qua.
Hồi tưởng lại, Giản Trì cảm thấy điều duy nhất có thể an ủi cậu là hình như cậu cũng chẳng mất mát thứ gì. Thế nhưng chuyện này nếu như có thể dễ dàng như vậy mà kết luận, cậu cũng không đến nỗi bối rối như bây giờ. Người nằm nghiêng chợt hơi động đậy, Giản Trì quay đầu lại, vừa hay nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của Bạch Âm Niên khi vừa tỉnh dậy.
Đối mắt trong hai giây.
“…Chào.”
“Chào buổi sáng.”
So với vẻ mất tự nhiên của Giản Trì, Bạch Âm Niên sau khi tỉnh giấc vẫn điềm nhiên ngồi dậy. Chiếc chăn trượt xuống tận eo, đối mặt với những vết tích vẫn chưa tan đi, Giản Trì không biết nên đặt tầm mắt ở đâu cho phải. Bạch Âm Niên dường như rất thích ngắm nhìn dáng vẻ quẫn bách của cậu, cánh tay nắm lấy thành giường rồi rướn sang, “Đói rồi sao? Để tôi kêu người mang bữa sáng lên đây.”
Giản Trì nói với chất giọng vẫn còn hơi khàn, “Vẫn ổn.”
Đối với Bạch Âm Niên mà nói đây xem như là ngầm đồng ý. Đợi hắn dùng điện thoại cố định ở đầu giường báo lại cho phục vụ xong, Giản Trì mới thả lỏng bàn tay ma sát ga giường ra, không nhịn được mà mở lời: “Đêm qua có lẽ là do tôi uống nhiều, anh thì sao?”
Bạch Âm Niên ngừng lại vài giây, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Giản Trì. “Tôi không uống rượu, tôi vẫn rất tỉnh táo.”
Trái tim Giản Trì đột nhiên đập thình thịch, “Vậy anh…”
Tại thời điểm câu hỏi được thốt ra, Bạch Âm Niên nâng khuôn mặt của cậu lên hôn một cái. Giản Trì ngồi đơ ra đó, nhìn khuôn mặt Bạch Âm Niên phóng to ra trước mắt, đáy mắt đen nhánh tựa như nơi biển sâu chưa người nào khám phá, nghe hắn thốt ra từng câu từng chữ.
“Tôi không hề chơi đùa. Nếu như muốn vậy, tôi chẳng việc gì phải đợi đến bây giờ.”
Bạch Âm Niên không nói nhiều, hai câu là đủ để làm rõ lập trường rõ ràng và vững vàng của hắn. Hắn choàng áo lên, xuống giường đi vào trong nhà tắm, đi được nửa đường chợt dừng lại, “Em đã nghe hết đoạn ghi âm kia chưa?”
Giản Trì còn chưa kịp bình phục lại nhịp tim loạn xạ chỉ kịp hỏi lại một câu “Gì cơ?” thì Bạch Âm Niên đã lắc đầu, đóng cửa phòng tắm lại. Hai chữ “ghi âm” quanh quẩn bên tai Giản Trì. Tiếng nước trong nhà tắm vang lên tí tách. Giản Trì cúi người, tìm cái quần của mình trong đống quần áo rơi đầy trên đất, từ trong đó lấy ra một chiếc bút máy màu đen.
Bạch Âm Niên từng nói với cậu “Sau này nhớ mang nó theo”, Giản Trì lại như ma xui quỷ khiến luôn đem nó theo bên mình, đến cả lúc đi chơi cũng không quên mang theo nó. Cậu tìm thấy nút bấm giấu trên thân bút, nhẹ nhàng ấn một cái, bản ghi âm đi cùng tiếng xẹt xẹt lọt vào tai cậu. Từ cuộc đối thoại của An Đức Sâm đến đoạn Bạch Âm Niên vì lí do nghe điện thoại rồi đi ra ngoài, về sau thì cũng không còn nội dung gì liên quan công việc nữa, trước đó Giản Trì chỉ nghe đến đây là đã tắt bút ghi âm đi rồi.
Nhưng lần này cậu không ấn dừng lại nữa.
Sau khi tiếng xẹt xẹt ngưng lại, lại tràn ra một khoảng yên lặng đứt quãng, Giản Trì đưa máy ghi âm gần sát lại, nghe được đấy là tiếng hít thở nặng trĩu và chậm rãi.
“Không biết đưa cây bút này làm lễ vật có khiến em cảm thấy kì quái không? Nhưng mà quả thực tôi không nghĩ ra được phương án nào tốt hơn cả, hi vọng em có thể nghe hết nó.”
Giọng nói của Bạch Âm Niên từ từ vang lên, trái tim Giản Trì như bị thắt chặt lại.
Quên mất cả việc hít thở.
“Nên bắt đầu nói từ đâu đây nhỉ? Hai năm trước, lần đầu tiên tiếp xúc với em, tôi có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn có thể khống chế trong tầm kiểm soát, thế nhưng mọi nơi mọi lúc nó đều có thể vượt ra ngoài phạm vi. Không biết là bắt đầu là từ khi nào, sự hiếu kỳ này lại trở thành một loại thôi thúc không cách nào ngăn lại, tôi không thể không thừa nhận, em mang đến cho tôi rất nhiều cảm xúc mà trước đây tôi chưa từng được trải qua.”
“So với việc theo đuổi một người con trai bé hơn mình chín tuổi, có lẽ tôi càng không muốn chấp nhận sự thật là mình phải cùng một nhóc con tranh giành với nhau. Thứ chuyện ấu trĩ này không nằm trong đám quy tắc của tôi, bây giờ nhớ lại, có lẽ bản thân tôi ở thời điểm đó đã làm ra rất nhiều chuyện ấu trĩ mà mình không hề nhận ra. Thực ra tôi cũng chẳng tốt hơn bọn chúng ở điểm nào.”
Đến đây, Bạch Âm Niên cười một cái.
“Tôi rất mâu thuẫn, cũng có rất nhiều đắn đo cho nên mới chọn mặc kệ rồi rời đi. Trong hai năm, tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, liệu có phải muốn đi gặp em lần nữa hay không, có lẽ chỉ cần gặp mặt thôi là có thể giải quyết được rất nhiều điều bận tâm còn đọng lại. Lần trùng phùng này không hề nằm trong dự liệu của tôi, lại vừa hay hợp với mong muốn trong lòng, có lẽ là sự an bài của ông trời rồi.”
“Nếu như em nghe đến đây rồi, có thể đã đoán được điều mà tôi muốn nói sau đây. Giản Trì, tôi từng thất hứa một lần, em không có đòi đền bù gì cả, đều là do tôi tự tác chủ trương, dùng phần đời còn lại để bù đắp cho lỗi sai này.”
“Không thể thu lại, lập tức có hiệu lực.”
- -----oOo------