“Xin hỏi ngài có phải là Giản Trì không?”
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, khán giả lần lượt rời đi, Bạch Hy Vũ vẫn đang đắm chìm trong màn độc tấu cuối cùng, vẫn không chịu đứng dậy.
Giản Trì nghe thấy tên của mình bèn ngẩng đầu lên nhìn, nghe đối phương nói: “Ngài Quý mời ngài và bạn của ngài đến hậu trường.”
“Là hội phó sao?”
Hai chữ “ngài Quý” này nghe cứ như một loại ma lực. Bạch Hy Vũ tinh ý bắt lấy, vẻ mặt phiếm hồng, vội kéo Giản Trì đứng dậy: “Chúng ta mau đến đó đi, đừng để hội phó đợi… À đúng rồi, tớ cũng không đem hoa, không có chuẩn bị gì cả. Giản Trì, cậu nghĩ bây giờ tớ ra ngoài mua một bó hoa thì còn kịp hay không?”
Giản Trì nghe tiếng Bạch Hy Vũ lẩm nhẩm bên tai, an ủi: “Anh ấy sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ này đâu.”
“Tớ biết, nhưng mà…”
Đường đến hậu trường không dài nhưng Bạch Hy Vũ lại căng thẳng vô cùng. Người dẫn đường gõ cửa phòng chờ có ghi bảng tên Quý Hoài Tư, bên trong vang lên câu: “Mời vào”. Cánh cửa trắng được đẩy ra, Quý Hoài Tư vẫn đang mặc bộ áo đuôi tôm trắng đó, hệt như một công tử vừa rời khỏi một bữa tiệc nào đó vậy, ngẩng lên khẽ mỉm cười với Giản Trì.
Ánh mắt của Giản Trì không khỏi dừng lại trên nụ cười đó vài giây. Đừng nói đến Bạch Hy Vũ, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cậu cũng không biết bản thân nên nhìn ở đâu, ấp úng nói một câu, “Hội phó”.
“Buổi hòa nhạc thế nào?” Quý Hoài Tư hỏi.
“Vô cùng đặc sắc ạ, nhất là….” Bạch Hy Vũ vội trả lời, mặt đỏ tận mang tai: “Đặc biệt là ca khúc cuối cùng vô cùng êm tai, đến lúc kết thúc em vẫn chưa thỏa mãn. Đó là khúc gì vậy ạ?”
“Đó là bài ‘Csárdás’, tôi rất thích ca khúc này.” Quý Hoài Tư chuyển ánh mắt về hướng khác: “Giản Trì, em thấy thế nào?”
Giản Trì, người làm nền như cậu khẽ giật mình, sau đó đáp lại: “Rất hay ạ.”
Nụ cười dưới đáy mắt Quý Hoài Tư càng tươi thêm vài lần, mang theo sự thỏa mãn không dễ nhận thấy nhưng rất nhanh chóng lại bị cảm xúc của anh che giấu: “Nghe hai tiếng hòa nhạc, chắc các em cũng đói rồi. Lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi?”
“Thật không ạ?” Bạch Hy Vũ không che giấu được sự phấn khởi trên mặt, cảm thấy bản thân biểu hiện hơi thái quá bèn nói thêm một câu: “Như vậy có phiền hội phó quá hay không ạ?”
“Không sao, sau khi ăn xong chúng ta có thể cùng nhau về trường.” Quý Hoài Tư cười nhẹ: “Giản Trì, em có muốn ăn món nào không?”
Giản Trì phát hiện Quý Hoài Tư luôn dẫn dắt câu chuyện hướng về phía mình. Cậu lắc đầu: “Không có ạ.”
“Vậy để anh đặt chỗ, mấy em có kiêng món nào không? Để anh ghi lại.”
Công bằng mà nói thì trong số những sinh viên xuất sắc của Saintston, ngoại hình của Quý Hoài Tư không phải là quá xuất sắc nhưng lại hơn ở khí chất thanh nhã thấm vào xương cốt, giống một ly nước sôi, mềm mại phong phú. Nhưng Giản Trì cảm thấy người có thể nghiêm túc nhớ đến sở thích của người khác như Quý Hoài Tư có sức hút vô cùng lớn, không chỉ bên ngoài mà còn là sự tôn trọng và quan tâm người khác từ tận đáy lòng.
Bạch Hy Vũ trong câu chuyện bị mọi người tẩy chay, cậu ta thích Quý Hoài Tư cũng là điều đương nhiên.
Cốt truyện bắt đầu phát triển đúng hướng, mà tiếp theo đó, cậu chỉ cần tìm một lí do hợp lí để rời đi, tạo thế giới hai người cho họ là được.
Địa điểm ăn cơm trưa là một nhà hàng phương Tây, nằm ở vùng trung tâm đắt đỏ. Nhà hàng trang trí tinh tế, tất cả những người dùng bữa đều mặc trang phục lịch sự, phong thái thư thả, lúc dùng bữa cũng không thể che giấu được sự tao nhã đầy điêu luyện. Người phục vụ quầy lễ tân thấy Quý Hoài Tư lập đi đến kính cẩn nói: “Thưa ngài Quý, đã sắp xếp chỗ cho ngài rồi ạ. Ngài có thể thưởng thức những tòa nhà cao tầng ở Xuyên Lâm bên ngoài cửa sổ cùng với bạn của mình.”
Quý Hoài Tư khẽ gật đầu: “Làm phiền mọi người rồi.”
“Đây là những gì chúng tôi nên làm.”
Giản Trì rất ít khi đi đến những nơi thế này, điều này khiến cậu nhớ đến lần đi vào một nhà hàng phương Tây ở Vân thành, dường như mọi người đang bắt chước những cảnh tượng trên tivi, thể hiện phong thái tao nhã không nhiễm bụi trần, chẳng ra ngô ra khoai gì cả.
Hiển nhiên, nhìn Bạch Hy Vũ còn căng thẳng hơn cả họ. Cậu ta cầm thực đơn toàn là tiếng Anh, tay chân luống cuống. Quý Hoài Tư lập tức xóa bỏ bầu không khí ngượng ngùng này, nói: “Tôi thích gọi phần ăn đơn ở đây, có súp kem nấm, gan ngỗng rượu vang, cá hồi hun khói và
một phần đồ ngọt. Nếu cậu không thích mùi vị của gan ngỗng thì có thể đổi sang mấy món đặc sắc khác như bít tết hoặc thịt các loại.”
Bạch Hy Vũ gật đầu, trong mắt hiện lên sự cảm kích: “Vậy em chọn phần này vậy.”
Quý Hoài Tư nhìn về phía Giản Trì, khóe môi khẽ cong lên: “Còn em thì sao?”
Giản Trì đã tính toán xong lí do rời đi, giả vờ chăm chú mở thực đơn ra, lộ ra một chút xoắn xuýt, sau đó ngẩng đầu: “Hay là hai người gọi món trước đi, em đi toilet trước, lát nữa quay lại rồi tính tiếp.”
“Để anh dẫn đường cho en, vị trí của chỗ đó cũng không dễ tìm.”
“Không sao, em có thể hỏi phục vụ.” Giản Trì thả chậm bước chân để bản thân nhìn không quá vội vàng. Sau khi rời khỏi tầm mắt của Quý Hoài Tư, cậu vội cúi đầu rời khỏi nhà hàng.
Quán cà phê bên cạnh đang mở, Giản Trì mở cửa kính ra tìm một vị trí ở trong góc, mở HS nhắn cho Quý Hoài Tư một tiếng sau đó chỉnh sửa lại rồi gửi cho Bạch Hy Vũ. Nội dung đại khái là cậu cảm thấy trong người không khỏe, chuẩn bị về trường trước. Bạch Hy Vũ quan tâm vài câu rồi bảo cậu về nghỉ ngơi, Quý Hoài Tư hỏi cậu có nặng hay không, có cần người lái xe đón cậu hay đi đến bệnh viện xem không.
Đã đến bước này, đương nhiên Giản Trì không thể mạo hiểm chấp nhận ý tốt của anh, sau khi từ chối Quý Hoài Tư xong thì tắt điện thoại. Từ giấc mơ đó đến giờ, đây chính là một trong số ít những khoảnh khắc cậu cảm thấy thư giãn, không cần phải lo lắng về cốt truyện, cũng không cần phiền não vì những sự cố ngoài ý muốn xảy ra đến bản thân.
Giản Trì lờ mờ phát hiện một số điều không nên xảy ra hoặc đáng lẽ phải xảy ra với Bạch Hy Vũ đều lặng lẽ đến trên người cậu, chẳng hạn như chuyện chậu nước hay thiếp mời buổi hòa nhạc. Nó giống như một lời cảnh tỉnh rằng cậu phải đứng ra và cống hiến một chút để chuyển biến cốt truyện.
Cậu không phải người lương thiện gì, lợi ích của bản thân luôn được đặt lên hàng đầu. Tuy rằng có lúc cậu cũng sẽ giúp đỡ trong phạm vi năng lực của bản thân nhưng đa phần thì Giản Trì tin chắc rằng vị trí một người đứng xem sẽ thích hợp với cậu hơn.
Dù cho là Bạch Hy Vũ, Quý Hoài Tư, còn có Thiệu Hàng và Văn Xuyên, chuyện của họ đều không liên quan gì đến cậu. Cậu không thể chạy đến trước mặt Bạch Hy Vũ rồi nói cho cậu ta biết những chuyện xảy ra đều đến từ một quyển sách, cũng không thể nói sau này Thiệu Hàng sẽ yêu Bạch Hy Vũ, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ cậu là một tên điên.
Giản Trì không muốn miễn cưỡng thay đổi cốt truyện. Cậu chọn cách tiếp tục như cũ, chỉ cần tránh khỏi những bi kịch đã xảy ra với mình vào ban đầu thì những gì còn lại cứ phó mặc cho số phận đi.
Sau khi uống xong một ly cà phê, Giản Trì nhìn đồng hồ treo tường trên cửa hàng, tinh toán thời gian kết thúc bữa ăn, đứng dậy rời khỏi quán cà phê, băn khoăn không biết bản thân có nên nhân cơ hội này để đi dạo Xuyên Lâm một vòng hay không, hay nên trở về trường trước thời gian trong tin nhắn.
Đường phố Xuyên Lâm sầm uất với những toài nhà cao tầng, phát triển và phồn hoa như những gì mà Giản Trì từng thấy trên tivi. Trong đầu cậu đang có một kế hoạch, đang đi dạo ven đường thì nghe thấy tiếng còi xe. Cậu quay đầu lại, chiếc xe Limousine quen thuộc dừng lại ven đường, sau đó cửa xe mở ra, Quý Hoài Tư bước xuống xe.
Giản Trì cảm giác hai chân của mình như bị cố định tại chỗ, bị ép nhìn Quý Hoài Tư ngày càng đến gần. Mãi cho đến khi đến trước mặt cậu, nụ cười trên mặt Quý Hoài Tư dần dần nhạt đi, sắc mặt tối sầm lại, lần đầu khiến người ta có cảm giác nhìn không thấu.
“Tại sao em lại nói dối?”
Lúc này trong đầu Giản Trì chỉ có hai chữ – xong đời.