Giản Trì định nói bản thân có thể đi về trước nhưng dường như Quý Hoài Tư hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, giành nói trước: “Em đọc sách ở đây đi, sẽ không có ai đến quấy rầy đâu. Đợi sau khi việc tuyển chọn kết thúc thì anh đến tìm em.”
“Em muốn về ký túc xá trước.” Giản Trì nói, “Có lẽ việc tuyển chọn phải rất lâu mới xong, em còn chưa làm xong bài tập.”
Quý Hoài Tư dừng một lúc, giọng nói dịu dàng không có chút khác thường nào: “Nếu đã như vậy thì em về trước đi.”
Lý do thật giả lẫn lộn, Giản Trì cảm thấy hơi tội lỗi, áp lực từ quyển sách trong tay càng nặng thêm, do dự vài giây rồi hỏi: “Lần sau em muốn mượn sách có thể đến đây không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Ý cười bên môi Quý Hoài Tư càng sâu hơn, quét đi sự đờ đẫn giữa hai đầu lông mày, “Em có thể đến đây bất cứ lúc nào.”
Mặc dù Giản Trì đoán rằng Quý Hoài Tư sẽ thích nghe những lời này nên cậu mới hỏi.
Sau khi thông báo xong Thẩm Thư Đình vẫn đứng yên lặng ở đó. Đến khi Giản Trì đi ra ngoài thì Thẩm Thư Đình đang đứng yên lại đột ngột bước sang một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đôi mắt của hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, xem Giản Trì như không khí.
Khi Giản Trì đã đi được một quãng đường dài, mãi đến khi rời khỏi hội học sinh, hành động vừa rồi của Thẩm Thư Đình mới tái hiện trong tâm trí cậu.
Có một điều kì lạ là từ đầu đến cuối Thẩm Thư Đình không hề nhìn cậu, cũng chẳng nói với cậu câu nào nhưng Giản Trì lại cảm giác dường như Thẩm Thư Đình không thích cậu lắm.
Lý do trở về kí túc xá chỉ là lời nói nhảm của Giản Trì, cậu chẳng muốn trở về đối diện với Vệ An tính tình kỳ quặc tí nào. Giản Trì đổi hướng đi đến thư viện, nhìn đám người trước thư viện cậu lại dừng lại.
Vài nam sinh mặc đồng phục phương Tây đang đứng bàn tán chuyện gì đó khá nghiêm túc, Giản Trì đợi một lúc thấy bọn họ không có ý rời đi vậy là cậu chuyển hướng đến cầu thang.
Tầng hai và tầng ba của thư viện thông với tòa nhà dạy học, thuận tiện cho học sinh đi lại. Cuộc tuyển chọn hội học sinh vào buổi chiều đã thu hút rất nhiều người, hành lang trống rỗng chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Giản Trì đang nghĩ vậy cho đến khi tiếng nhạc trên lầu truyền đến rõ ràng, dần dần Giản Trì thả nhẹ bước chân, đi về phía phát ra âm thanh.
Là tiếng Piano.
Trái tim Giản Trì khẽ động.
Khi còn ở Xuyên Lâm, có lúc Giản Thành Siêu uống say đều sẽ nói này nói kia về những câu chuyện của mẹ. Giản Trì còn nhớ, ước nguyện cuối cùng khi mẹ còn sống là có được một cây đàn Piano.
Dáng vẻ của mẹ trong kí ức rất mơ hồ, đến cả cái tên Hà Nguyệt Thanh cũng xa lạ. Giản Thành Siêu từng kể về bà với giọng điệu say xỉn đầy hoài niệm. Ông nói với Giản Trì, mẹ cậu là một tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ ăn mặc đều là đồ tốt nhất, sống cùng với gia đình tại một căn nhà lớn. Bạn bè của bà đều là con cái của quan chức thương nhân, từ nhỏ bà đã học Piano, vẽ tranh, đa tài đa nghệ. Nhưng vào năm bà 15 tuổi, cha của bà làm ăn thất bại, họ mất gần hết tiền tiết kiệm, cả nhà bị đẩy đến bước đường cùng, dẫn bà ấy chuyển đến Vân thành. Kể từ đó, mẹ cậu từ một tiểu thư được nhiều người ngưỡng mộ biến thành một người bình thường đi đến đâu cũng phải cẩn thận tính toán.
Nói đến đây, đôi mắt đục ngầu của Giản Thành Siêu rưng rưng nước mắt. Ông nói khi mẹ mang thai, không muốn ăn chua cũng chẳng muốn ăn cay, chỉ muốn mỗi một cây đàn Piano. Sau khi nhà bà sa cơ, họ bán toàn bộ đồ đạc đáng tiền, bao gồm cả cây Piano đã bầu bạn bên bà mười mấy năm. Nhưng khi đó tiệm giặt ủi chỉ vừa mới kinh doanh không lâu, tiền lương cũng chỉ có thể dùng để duy trì ở mức tiêu xài thấp nhất, vì vậy ước mơ của bà không thể thực hiện được. Sau khi sinh xong sức khỏe của mẹ cậu rất tệ, phải nhập viện nhiều lần, cuối cùng bà ấy không chịu được nữa, rời đi vào hôm lập đông ấy.
Xuất phát từ sự hoài niệm và tiếc nuối, Giản Thành Siêu vẫn luôn muốn Giản Trì học Piano, đáng tiếc Giản Trì lại không có thiên phú ở phương diện này. Dần dà, Giản Thành Siêu cũng không nhắc đến nữa, mỗi khi rảnh rỗi thì ông sẽ mua vài bình rượu, vài món ăn, kể với Giản Trì về tuổi trẻ của ông, sau khi tỉnh rượu thì quên sạch mọi chuyện.
Giản Trì không tự giác đi đến đó, hai bên cửa phòng học đều khóa chặt, chỉ có một cánh cửa bên phải cách tầm vài mét đang được khép hờ.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Bước chân của Giản Trì do dự một lúc, tiếp tục đi về phía trước, dừng lại nhìn vào bên trong. Trước cửa sổ đang mở, gió thổi nhẹ tấm rèm trắng hai bên, chính giữa đặt một cây đàn Piano đen tuyền sáng bóng, không có ai ngồi trên ghế cả.
Không thể nào là ảo giác được, Giản Trì có thể chắc chắn ban nãy có người ở đây, có lẽ là bị tiếng bước chân của cậu dọa sợ nên đang trốn ở nơi nào rồi.
Giản Trì nghĩ vậy, đang chuẩn bị lùi về phía sau thì đột ngột bị một lực đẩy vào, bả vai đập vào bức tường bên cạnh. Cửa phòng đóng sầm lại, cơn đau âm ỉ truyền đến từ sống lưng, trước mắt Giản Trì mờ mịt, lúc sau cậu mới tỉnh táo trở lại từ trong hỗn loạn.
Lòng bàn tay rộng đó áp vào bức tường ngay cạnh mặt cậu, khoảng cách gần tạo nên một loại cảm giác áp bức khó tả. Mái tóc đỏ chói phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong mắt Thiệu Hàng. Hắn cúi đầu, nhìn Giản Trì không còn đường trốn, thấp giọng nói: “Bắt được cậu rồi.”
Giản Trì quay mặt đi tránh hơi nóng đang phả vào mặt, kìm nén sự hoảng loạn và bối rối trong lòng, cố bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng học rồi.”
“Vậy sao?” Thiệu Hàng hỏi: “Tôi còn tưởng là cậu cố ý đến đây đấy chứ.”
“Tôi chỉ nghe tiếng Piano thôi, tôi không biết anh ở trong phòng.”
Thiệu Hàng cười hai tiếng, dường như cũng không định xích ra. Có vẻ như phát hiện ra chuyện gì đó thú vị, hắn giơ tay nhéo vành tai đỏ ứng của Giản Trì: “Cậu dễ bị lừa thật đấy, chỉ một ca khúc mà có thể dụ cậu đến đây rồi. Đàn hay không?”
Xúc cảm xa lạ bên tai khiến Giản Trì
rùng mình một cái. Cậu tránh tay Thiệu Hàng, cúi xuống thoát qua kẽ hở dưới tay hắn nhưng không cách nào đẩy cánh cửa đang khóa bên cạnh ra được.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Giản Trì ngẩng đầu nhìn chìa khoá trong tay Thiệu Hàng. Hắn nở nụ cười có phần xấu xa và ngây thơ: “Phải làm sao bây giờ, chìa khóa ở chỗ tôi đây này.”
Giản Trì vươn tay ra định lấy nhưng Thiệu Hàng đã giơ nó cao hơn trước khi cậu kịp chạm vào. Cứ lặp lại như vậy vài lần, không biết cả hai đã lùi đến bên Piano từ lúc nào. Thiệu Hàng thuận thế ngồi xuống, dẹp chiếc chìa khoá như đang làm ảo thuật, bàn tay trống rỗng của hắn đặt lên cây đàn Piano.
“Anh mau đưa chìa khóa cho tôi.” Giản Trì không kìm được sự bực bội trong lòng. Nếu không phải vì nghe thấy tiếng Piano, trong lòng cậu có chút hoài niệm thì cậu sẽ chẳng bao giờ đến đây, nhưng sự thật thì cậu ấy chẳng những đã đi đến đây, còn xui xẻo gặp phải Thiệu Hàng.
“Cậu biết bài tôi mới đàn tên gì không?” Thiệu Hàng làm lơ với yêu cầu của Giản Trì. Năm ngón tay mảnh khảnh lướt trên phím đàn như nước, chầm chậm đánh ra từng âm tiết, từ những hạt châu rơi vỡ được xâu lại thành một sợi dây chuyền hoàn chỉnh. Tiếng đàn Piano trôi chảy vang vọng khắp căn phòng học rộng lớn.
Giản Trì buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại, đừng bên cây Piano nhìn góc nghiêng của Thiệu Hàng. Công bằng mà nói thì từ trước đến giờ cậu chưa liên kết âm nhạc với một người không chịu sự quản giáo của bất kì ai như Thiệu Hàng nhưng cả hai lại phối hợp vô cùng tự nhiên, không có chút phản cảm nào. Cây đàn Piano – từ tượng trưng cho sự tao nhã, khi xuất hiện bên cạnh Thiệu Hàng lạ có thêm vài phần hoang dã chưa được thuần hóa. Từng nốt nhạc mạnh mẽ được ấn xuống, dội lên mái nhà, văng vẳng bên tai.
“Tôi không biết.”
“Bản Sonate Ánh trăng số ba.” Tiếng đàn trôi chảy đột ngột dừng lại như ban đầu. Thiệu Hàng có hơi không thú vị thu tay về, ánh mắt chuyển đến quyển sách trong tay Giản Trì, ý tứ sâu xa khó hiểu.
Đột nhiên hắn hỏi: “Ai cho cậu quyển sách này?”
Thiệu Hàng không dùng từ ‘mượn’. Giản Trì vô thức để sách ra sau lưng, động tác nhỏ này bị hắn nhìn thấy rõ ràng. lúc đứng dậy, cánh tay hắn vòng qua Giản Trì để lấy quyển sách. Thiệu Hàng có ưu thế về chiều cao vậy nên Giản Trì không có cách nào tránh né được, hơn nữa cậu cũng sợ sách bị hư nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Thiệu Hàng lấy quyển sách đi.
“Nhìn có vẻ không giống đồ trong trường.” Thiệu Hàng xóc quyển sách như một món đồ chơi, thờ ơ nói, “Thứ đồ này là do Quý Hoài Tư cho cậu sao?”
Giản Trì thắc mắc không biết Thiệu Hàng có gắn camera ở khắp trường học hay không, hắn đoán trúng cả chuyện mà cậu đang cố che giấu, mím môi: “Anh trả sách lại cho tôi đi. Đây không phải đồ của tôi, tôi phải đem trả lại.”
Đôi mắt Thiệu Hàng sáng ngời, vết sẹo nhỏ trên lông mày nhướng lên, chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Không trả.”
“Anh….”
“Trừ phi.” Thiệu Hàng cong khóe môi, chạm quyển sách vào đầu Giản Trì, “Trừ phi dùng chính bản thân cậu để đổi, sao nào?”
Giản Trì nhướng mày, “Thiệu Hàng.”
“Tôi đang nghiêm túc. Một người đàn Piano chán chết đi được, không thì lần sau cậu ở cùng tôi, hôm nào đó tâm trạng tôi tốt còn có thể đàn vài bản cho cậu nghe, Ngôi Sao Nhỏ thì sao?”
Thiệu Hàng thấp giọng cười. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Giản Trì, hắn lấy tay che miệng cười: “Nếu cậu không muốn đến cũng được, quyển sách này là của tôi rồi nhé. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến hội học sinh một chuyến, nói với hội phó yêu dấu của cậu rằng cậu đã đem sách mà bản thân mượn tặng lại cho tôi, cậu nghĩ anh ta nghe xong có đau lòng không nhỉ?”
Giản Trì luôn đánh giá thấp về độ dày của da mặt Thiệu Hàng, trong đầu cố gắng nhớ lại cốt truyện nhưng chỉ nhớ được những điều ngoài ý muốn của cốt truyện mà thôi, yếu ớt hỏi: “Còn có sự lựa chọn nào khác không?”
“Cũng có.” Thiệu Hàng suy nghĩ một lúc, đáy mắt tràn đầy ý cười, thấp giọng nói: “Gọi tôi là anh trai thì tôi trả sách cho cậu, thế này có phải rất hời hay không?”
Nắm đấm bên người càng chặt lại, sau đó thả lỏng ra, Giản Trì biết Thiệu Hàng muốn nhìn thấy sự khuất phục của cậu, cậu không biết bản thân đã làm gì để Thiệu Hàng chú ý chằm chằm đến mình như vậy. Tình tiết của câu chuyện như trở thành một nắm cát, gió thổi qua thì bay khắp nơi, lệch khỏi hướng đi chính xác ban đầu.
“Tôi đồng ý, nhưng anh phải cho tôi thời hạn.”
“Cho đến khi học kỳ này kết thúc.”
Giản Trì lập tức phản đối: “Không được, nhiều nhất là hai tuần.”
Thiệu Hàng nhướng mày: “Năm tuần.”
“Một tuần.”
Ánh mắt nhìn thẳng vào nhau trong không trung vài giây, Thiệu Hàng cười nhẹ. nhân lúc Giản Trì không chú ý, hắn nhéo vành tai của cậu: “Ba tuần, thứ Sáu mỗi tuần đợi tôi ở đây vào giờ này, nhớ rõ chưa?”
Giản Trì không kịp né, Thiệu Hàng thu tay lại như thể đã đoán trước được phản ứng của cậu. Đáy mắt hắn có ẩn ý sâu xa khó hiểu, vòng qua Giản Trì mở cửa phòng. Trước khi Giản Trì kịp phản ứng thì hắn chỉ thờ ơ nói một câu rồi rời đi.
“Xem xem trong ba tuần đó tôi có thể chán cậu hay không.”