Việc lựa chọn môn học phải được hoàn tất trước khi nhập học. Học sinh lớp 11 của Saintston phải chọn bốn môn dùng để tham gia kỳ thi HSST cuối cùng. Giản Trì chọn Kinh tế học, Tâm lý học, Toán cao cấp và Hóa học. Cậu nghiêng về tự nhiên, chọn tâm lý học là vì sở thích của bản thân.
Không giống với những trường đại học khác, hệ thống giáo dục phương Tây của Saintston dùng HSST để thay thế thi đại học, tên đầy đủ của kì thi này là High School Standardized Test, cũng là cuộc thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Thành tích sau cùng có thể xin học vào các trường đại học nước ngoài hoặc trong nước, tuy thủ tục rườm rà nhưng quan trọng hơn là để tạo sự thuận tiện cho con cái của những gia đình ưu tú.
Xếp hạng kì thi cao nhất là 99.98%, trường đại học top 1 ít nhất cần đạt ngưỡng 80%, Giản Trì muốn học luật thì yêu cầu là 98%, một con số không dễ đạt được.
Tuy khó nhưng cũng không phải Giản Trì không hoàn toàn nắm bắt được. Trước khi làm bất cứ chuyện gì thì cậu cũng phải suy nghĩ kỹ, đây chính là thói quen từ trước đến nay của cậu.
Giáo sư Smith dạy kinh tế đúng là một người cứng nhắc như những gì Quý Hoài Tư nói, không thích dùng những thiết bị điện tử mà là dùng một quyển sách giáo khoa để giải thích về sự thay đổi của kinh tế cận đại.
Hầu hết những học sinh bên dưới đều đang cau mày, đánh dấu nhanh những ý chính trên laptop. Giản Trì không quá quen dùng máy tính để đánh chữ, cậu cảm thấy ngón tay của mình vẫn thoải mái hơn khi viết giấy, nhưng một trong những quy định của Saintston lại là hoàn thành bài tập trên mạng.
Tất cả đều vô cùng khác nhau. Saintston giảng dạy theo kiểu phương Tây, không bắt buộc thi Băn hay Toán hoặc Tiếng Anh, áp dụng mô hình lựa chọn môn học tự do hơn.
Giản Trì cứ nghĩ bản thân sẽ rất khó thích nghi nhưng không ngờ lại thuận buồn xuôi gió. Cậu chỉ tốn thời gian một tuần để theo kịp những khóa học mà cậu bỏ lỡ.
“Tiếp sau đây là thời gian thí nghiệm nhóm, hai người tự do ghép thành một nhóm, trong 30 phút phải hoàn thành báo cáo thí nghiệm, cứ làm theo những bước tôi vừa nói ban nãy.” Giáo viên môn hóa Dương Tranh lớn tiếng hắng giọng: “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì mọi người nhanh chóng bắt tay vào làm đi.”
Giản Trì nhìn lớp học náo động lên trong nháy mắt. Cậu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Ngoại trừ Vệ An ra, cậu không có bạn bè nào để nói chuyện trong trường, nhưng Vệ An lại không chọn môn Hóa.
Có vẻ mọi người không quan tâm đến việc đột ngột có thêm một sinh viên chuyển trường, cứ xem cậu như người tàng hình. Giản Trì cũng quen với chuyện này, ở trường cũ cậu cũng không có bao nhiêu bạn bè.
“Giản Trì.”
Giọng nói này khiến Giản Trì đưa mắt nhìn khuôn mặt của người mới tới. Là một cậu con trai có làn da ngăm đen, khi cười lộ ra tám cái răng đều tăm tắp, cởi mở thẳng thắn nói: “Cậu cần người cùng làm thí nghiệm chung không?”
Tất nhiên Giản Trì cũng không từ chối ý tốt của cậu ta. Cậu ngồi nhích sang một bên nhường chỗ: “Tất nhiên rồi, chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”
Cậu trai này tên là Trương Dương. Giản Trì nhớ tên của cậu ta, trước ngực Trương Dương có một ghim cài đá quý màu vàng, nhưng lại không có sự kiêu ngạo như Hàn Phương, ngược lại còn là người đầu tiên chú ý và nhiệt tình chào hỏi Giản Trì.
“Anh Tranh thích nhất là làm thí nghiệm.” Trương Dương thân thuộc mà gọi biệt danh của thầy: “Cậu nhất định sẽ không gặp được giáo viên nào thích làm thí nghiệm hơn ông ấy đâu, nhưng nếu có thì cậu cứ xem như tôi chưa nói là được.”
Giản Trì cười cười: “Tôi đồng ý với quan điểm của thầy Dương, chỉ có thí nghiệm mới có thể thể hiện sự hấp dẫn của hóa học.”
Trương Dương vừa đổ hóa chất vào ống nghiệm, vừa nháy mắt với Giản Trì: “Đây là sự tương đồng giữa người học giỏi với nhau đó, nghe nói cậu là học sinh thi được điểm gần như full để vào được đây, lợi hại thật đó.”
“Cũng ổn thôi, chỉ là may mắn thôi à.” Giản Trì nói xong liền hỏi tiếp: “Cậu nghe ai nói chuyện này vậy.”
“Cậu không xem mục HS và diễn đàn của trường hả?” Trương Dương nói: “Trên đó thường có những bài đăng thảo luận đó.”
Trên thực tế sau khi Giản Trì có được mã mời HS thì tiện tay bỏ nó vào ngăn tủ. Từ trước đến giờ cậu đều không nhớ những chuyện không quan trọng, nghe Trương Dương nói xong cậu mới nhớ đến chuyện này.
Thí nghiệm kết thúc giữa tiếng bàn tán xôn xao. Giản Trì đang cúi đầu viết báo cáo, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, cửa phòng học bị mở ra. Cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người con trai đi vào dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
“Văn Xuyên!” Dương Tranh tức đến râu tóc dựng đứng, đập bàn gọi tên người mới đến: “Đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả? Cậu đã trễ 30 phút rồi đó! Đã bỏ lỡ hết tinh hoa của toàn bộ tiết học hôm nay của tôi rồi đấy.”
Người con trai tên Văn Xuyên có một mái tóc dài hiếm thấy. Tóc xõa trên vai, nước da trắng ngần, khuôn mặt lạnh lùng như từng lớp sơn màu nhạt chồng lên nhau, như hình thành một bức tranh không có chỗ chê.
Chỉ nhìn khuôn mặt gần như không cách nào phân biệt được Văn Xuyên là nam hay nữ, chỉ có vòng eo rắn chắc dưới lớp đồng phục mới nhắc nhở người khác về giới tính thật của cậu ta.
Thấy Dương Tranh quở trách, Văn Xuyên như sớm đã quen. Đôi chân dài đi vài bước đã đến vị trí cuối cùng sau đó ngồi xuống nhắm mắt lại.
Giản Trì gần như không dám nhìn vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng của Dương Tranh. Cậu quay đầu nhìn Văn Xuyên, trên thực tế thì cũng không phải chỉ có mình cậu làm vậy.
Có người nhỏ giọng thảo luận, Trương Dương cũng dừng lại động tác trong tay, cúi người lại gần thấp giọng nói.
“Cũng chỉ có BC mới dám kiêu ngạo như vậy.”
Giản Trì hỏi ngược lại: “BC ư?”
“Black Class, cậu biết đó, Saintston dùng màu sắc ghim cài trước ngực để phân biệt các tầng lớp khác nhau. Người đó là một trong bốn người của BC. Chắc đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cậu ta đúng không? Tiết Hóa lần trước cậu ta cũng không đến.” Trương Dương nhún vai: “Tỉ lệ chuyên cần của chúng ta phải đạt đến 85%, nhưng đối với BC thì chỉ cần 60% là đủ, quyền lợi thật khiến người khác ghen tị mà, thậm chí họ còn không bắt buộc phải đeo ghim cài.”
Giản Trì đã không còn xa lạ gì với sự phân chia cấp bậc của Saintston. So với chuyện này thì cậu càng để ý đến mùi máu tanh như có như không của Văn Xuyên khi cậu ta lướt qua người cậu, nếu không phải ảo giác thì đó chính là mùi máu tanh thật.
Trương Dương vẫn tiếp tục nói bên tai. Ánh mắt của Giản Trì không tự chủ nhìn ra sau, lại phát hiện Văn Xuyên không hề ngủ mà đang dựa vào cánh tay. Đôi mắt lạnh như băng đang nhìn thẳng vào ánh mắt cậu. Trong nháy mắt Giản Trì có ảo giác như bản thân đang bị một động vật máu lạnh nào đó nhắm vào, hơi lạnh xâm nhập vào cánh tay của cậu qua tay áo.
Ánh
mắt đối diện nhau được ba giây, Giản Trì do dự một giây, cuối cùng lựa chọn lễ phép thu hồi tầm mắt, tránh cho bầu không khí trở nên khó xử hơn.
“Này cậu có nghe tôi nói không thế?” Trương Dương hỏi.
Giản Trì gật đầu: “Lúc nãy cậu nói Văn Xuyên luôn cô độc, là người thần bí nhất trong BC.”
Trương Dương rất vừa lòng với biểu hiện của Giản Trì, càng chăm chỉ chia sẻ chuyện phiếm mà cậu ta biết: “Nghe nói, tôi nói là nghe nói thôi nha, hình như cậu ta là con trai riêng được nhà họ Phó đón về, mới chuyển đến vào học kì trước, vẫn chưa đổi họ, nếu không thì sao mà có người đã hai mươi tuổi nhưng vẫn học lớp 11 chứ? Cậu biết Phó Chấn Hào không? Ông ta có tên trong danh sách top 5 của Forbes, là người giàu nhất nhì đó. Sống đến năm hai mươi tuổi thì đột nhiên phát hiện mình có người cha giàu có như vậy, đúng là may mắn mà.”
“Cậu ta đã hai mươi tuổi rồi ư?” Giản Trì nói: “Chẳng trách nhìn không giống chúng ta lắm.” Nhưng cụ thể là không giống ở điểm nào thì cậu lại không nói.
“Cậu ta là một người kì lạ.” Trương Dương nói: “Thà cậu đụng đến Thiệu Hàng chứ đừng đụng đến cậu ta.”
Giản Trì nghe thấy một cái tên xa lạ nhưng cũng không hỏi lại. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến cậu, lúc này hoàn thành báo cáo thí nghiệm mới là việc quan trọng nhất.
Tiếng chuông tan học vang lên. Đến giờ nghỉ trưa Trương Dương rủ cậu cùng đến nhà ăn ăn cơm, Giản Trì cũng đồng ý.
Nhà ăn tổng cộng có sáu tầng, đối với học sinh đặc biệt chỉ mở tầng một. Tầng hai và tầng ba là cho YC và RC, tầng thứ bốn cao hơn một bậc là của PC. Đương nhin hai tầng còn lại là nhà ăn chuyên dụng của BC. Giản Trì nghĩ không ra vì sao chỉ có bốn người mà lại chiếm cả không gian hai tầng cho đến khi Trương Dương nói với cậu công thức nấu ăn của BC là do đầu bếp hàng đầu trên thế giới với những món ăn đến từ 10 mấy nước khác nhau như nước Hoa, Nhật Bản, Pháp, Tây Ban Nha…, Tất cả nguyên lệu đều được vận chuyển bằng đường hàng không, độ sang chảnh tỉ lệ thuận với giá cả.
“Giá cả của nhà ăn YC đã mắc đến không chịu nổi rồi, tôi vẫn thích ăn cơm ở tầng một hơn.” Trương Dương hào phóng đến không ngờ: “Nếu sau này cậu muốn thử nhà ăn của YC thì tôi có thể dẫn cậu đi.”
Giản Trì xoa xoa thẻ ăn trong tay, nhớ lại những con số vừa bị trừ đi lúc nãy, nghiêm túc nói thêm: “Nên nói thêm một câu nữa là nhà ăn tầng một cũng vô cùng mắc đó.”
Trương Dương nhịn không được cười lớn, nhưng lại không hề có ý xem thường nào: “Không sai, cả cái trường này chỉ có hai chữ, đắt đỏ.”
Ở nhà ăn này không gặp được YC nào như Trương Dương. Toàn bộ học sinh ở đây đều có ghim cài màu trắng. Giản Trì thấy có một số sinh viên đặc biệt trước ngực có đến hai ghim cài, màu đỏ hoặc vàng thường ở phía trên, còn màu trắng luôn nằm bên dưới.
Trương Dương thấy ánh mắt của cậu, cậu ta lập tức khịt mũi khinh thường.
“Cậu nhất định đừng đến gần những người có hai ghim cài. Họ đều không phải người tốt gì, không cẩn thận thì họ sẽ lừa cậu đến một khúc xương cũng chẳng còn.”
“Đeo hai cái huy hiệu có ý nghĩa như thế nào?” Giản Trì hỏi.
“Họ bán xác thịt của mình để được dấn thân vào giới thượng lưu.”
Trương Dương giải thích ngắn gọn đến nỗi nếu bắt cậu ta nói thêm một câu là làm bẩn miệng mình vậy.
Giản Trì thoáng chốc hiểu ra, trong lòng cũng không giấu được sự bối rối. Mặc dù cậu đã hiểu sơ qua về sự phức tạp của nam sinh trong trường, nhưng những chuyện này không nằm trong phạm vi mà cậu tìm hiểu: “Chẳng lẽ trường này cho phép những chuyện đó sao?”
“Điều này không nằm trong quy định của trường, cũng không nằm trong phạm vi quản lý. Chỉ cần ngoài mặt làm tốt thì chuyện tư muốn chơi đùa như thế nào cũng không ai quan tâm.” Trương Dương ăn một miếng thịt heo chiên, mơ hồ nói: “Nó giống như một khu vực màu xám trong pháp luật, những quy định bất thành văn rồi.”
Giản Trì chậm rãi nhai cơm, trong đầu lướt qua những quy tắc khác thường của Saintston. Trong sân trường cứ như một thế giới vô cùng vô lý, ăn đến cuối cũng quên nhận xét bữa cơm giá cả không hề rẻ này.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh náo động. Cậu ngẩng đầu lên, điều này cũng thu hút sự chú ý của Trương Dương.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Trương Dương lẩm bẩm. Ánh mắt chợt trở nên nghiêm trọng, miệng cũng thành hình chữ o: “Trời ạ, sinh viên đặc biệt đó không cần mạng sống nữa sao?”
Giản Trì nhìn theo tầm mắt của Trương Dương, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong đám đông tràn ra từ nhà ăn.
Từ lúc nhập học đến giờ, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy Bạch Hy Vũ- tay cậu ta đang giơ lên cao, trên mặt là vẻ hoảng sợ đến tột cùng. Người con trai trước mặt Bạch Hy Vũ cao hơn cậu ta cả một cái đầu, có một mái tóc đỏ khá độc đáo. Dù cách nhau một khoảng nhưng cũng có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú pha chút ngỗ ngược của hắn, ở một nửa khuôn mặt của hắn có một cái tát in hằn lên. Sắc mặt hắn ta đanh lại, khiến bầu không khí cứ như có sự áp lực đè nén.
“Trời ạ cậu ta dám đánh Thiệu Hàng, thôi xong đời rồi.” Trương Dương kinh ngạc thốt lên.
Giản Trì lại nghe thấy cái tên này từ miệng Trương Dương. Trước ngực người được gọi là Thiệu Hàng có một chiếc ghim cài được tạo nên từ kim cương và ngọc trai đen, dưới ánh sáng mặt trời ánh lên ánh sáng trầm tĩnh, cùng với khí chất hung hăng của hắn ta hình thành nên hai thái cực đối lập nhau.
Chú thích:BC = Black Class: ghim cài đen
PC = Purple Class: ghim cài tím
RC = Red Class: ghim cài đỏ
YC = Yellow Class: ghim cài vàng