Lúc chiều Thẩm Lãnh vẫn luyện công như thường lệ, đọc sách như thường lệ, gần như không nhìn ra một chút xíu thay đổi nào về cảm xúc, nhưng Thẩm tiên sinh rất rõ, Thẩm Lãnh còn buồn hơn cả Thẩm Trà Nhan.
Lúc tranh luận Thẩm Trà Nhan nói chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết khác, ba người lập tức đi ngay, lẽ nào người của Mộc Tiêu Phong có thể tìm đến ở khắp trời nam biển bắc?
Thẩm Lãnh đã nói một câu dù sao cũng phải vào quân đội, Thẩm Trà Nhan liền không biết phản bác thế nào nữa.
Thật ra Thẩm Lãnh không muốn nói, gặp phải chút chuyện là bỏ trốn, như vậy không rèn luyện ra được tính cách mà nam nhân nên có.
Lúc trời sắp tối, Thẩm Lãnh bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Thẩm Trà Nhan cứ ở trong phòng của mình không ra ngoài suốt buổi chiều, Thẩm tiên sinh ngồi trong viện tử thi thoảng lại liếc nhìn về phía phòng nàng, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Buổi chiều Thẩm tiên sinh lại đi ra ngoài một chuyến, Thẩm Lãnh biết ông lại đi tìm Trang tướng quân, dường như là đã chuẩn bị hết những gì cần chuẩn bị rồi.
Đúng lúc này Thẩm Trà Nhan đột nhiên từ trong phòng lao ra ngoài, trên mặt lại mang nét cười: "Mau nhìn xem, như thế này có được không?"
Cũng không biết thiếu nữ xinh đẹp đó đã lấy bao nhiêu tro bụi dưới đất bôi lên mặt, nhìn đen sì sì. Nàng phấn khởi chống nạnh đứng đó mong nhận được sự tán thành: "Có giống một nam nhân không?"
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Ngươi không thể đi được."
Thẩm Trà Nhan lập tức giống như con gà chọi bị chọc giận, tóc gần như dựng đứng lên: "Tại sao?"
"Ngươi là nữ nhân." Thẩm tiên sinh nghiêm túc nói: "Cho dù ngươi hóa trang xấu hơn nữa, cho dù ngươi rạch nát mặt của mình, ngươi cũng là nữ nhân, nữ nhân ở trong quân doanh rất không tiện, sẽ có rất nhiều phiền toái mà ngươi không ngờ đến. Chẳng lẽ cả ngày Thẩm Lãnh phải suy nghĩ nên bảo vệ ngươi như thế nào?"
"Tự ta có thể bảo vệ bản thân mình." Thẩm Trà Nhan một bước cũng không nhường.
"Như vậy cũng không được đi." Giọng nói của Thẩm tiên sinh bắt đầu lạnh đi: "Nếu ngươi cố chấp, ngay đêm hôm nay ta đưa ngươi về thành Hoài Viễn, nếu ngươi không đi, còn có thể ở đạo quán này chờ. Mỗi tháng thủy sư đều có thể xin pháp về nhà mấy ngày, hồi chiều ta đã hỏi, khác với chiến binh các nơi, bởi vì trong thủy sư đa số là người chiêu mộ từ ngư dân bản địa, cho nên có đãi ngộ đặc biệt này."
Thẩm Trà Nhan vẫn đứng chống nạnh ở đó, ngực phập phồng dữ dội, nước mắt chảy xuôi xuống khuôn mặt, rửa trôi tro bụi, nhìn lại càng không xinh đẹp hơn nữa.
Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi hãy mong Lãnh Nhi leo nhanh một chút, đến hàm tướng quân chính ngũ phẩm là có thể dẫn theo gia quyến…"
Ông không nói câu phía sau, thực sự là hơi ngại, dù sao cũng tự nhận là trưởng giả đức giả vọng trọng, phẩm hạnh đoan chính…
Thẩm Trà Nhan ngây ra một lúc, nhổ nước miếng, quay đầu chạy về phòng mình.
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh Thẩm tiên sinh thấp giọng nói: "Đêm nay ta sẽ đi."
Thẩm tiên sinh dường như đã liệu được như vậy, gật đầu: "Ta tiễn ngươi."
Thẩm Trà Nhan không ăn cơm tối, hai người gọi mấy lần thì từ bỏ. Đêm khuya Thẩm tiên sinh đi xem thấy Thẩm Trà Nhan nằm sấp trên giường đang ngủ, hai người lập tức rời khỏi đạo quán.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thẩm Trà Nhan ngồi bật dậy, nước mắt đột nhiên chảy xuống.
Hóa ra, mình không kiên cường như vậy. Trước nay nàng đều không chịu thừa nhận mình không bằng nam nhân, nhưng giờ khắc này nàng lại phát hiện Thẩm Lãnh nhẫn tâm hơn mình nhiều.
Trên đường, Thẩm Lãnh đeo tay nải vừa đi vừa nói: "Thật ra tỷ ấy không ngủ được đâu nhỉ."
Thẩm tiên sinh gật gật đầu: "Ta biết, vẫn không ngủ."
"Tỷ ấy không ngăn cản." Trong giọng nói của Thẩm Lãnh dường như có chút thất vọng, lại thấy có một chút may mắn, rất mâu thuẫn.
"Nó hiểu chuyện." Câu trả lời của Thẩm tiên sinh rất đơn giản nhưng lại đâm tim Thẩm Lãnh đau nhói.
"Nữ nhân được quan tâm, có thể không hiểu chuyện, có đúng không tiên sinh?"
"Phải." Thẩm tiên sinh dừng một chút, vỗ vỗ vào vai Thẩm Lãnh: "Điều kiện tiền đề là, ngươi phải có năng lực khiến nàng ta không kiêng nể gì mà không hiểu chuyện."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta nhớ rồi."
Trước nay Thẩm tiên sinh đều không ngăn cản gì, cũng không can thiệp gì. Hai kẻ này từ trước đến nay cũng chưa từng có lời ngon tiếng ngọt gì, một người bắt nạt người khác, một người vui vì bị bắt nạt, nhưng điều nên xảy ra đều sẽ xảy ra, cứ để tự nhiên.
Thẩm tiên sinh không ngăn cản, thậm chí còn mặc nhận, là bởi vì ông cảm thấy trong thiên hạ này ngoài Lãnh Nhi thì ai xứng với Tiểu Trà? Trong thiên hạ này ngoại trừ Tiểu Trà thì còn ai xứng với Lãnh Nhi?
"Tiên sinh về đi, ta sợ tỷ ấy có chuyện." Thẩm Lãnh đứng ở bờ sông: "Trời sáng mới có thuyền."
Thẩm tiên sinh "ừ" một tiếng rồi quay người đi, đi được mấy bước lại quay đầu lại: "Nếu không thể chịu đựng được nữa, giết một trận máu chảy thành sông cũng chẳng sao, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, chúng ta cao chạy xa bay."
Thẩm Lãnh cười: "Làm sao có thể, ta cũng hiểu chuyện."
Trong lòng Thẩm tiên sinh hơi nhói đau, không dám ở lại lâu, bước đi nhanh hơn rời khỏi nơi này.
Lúc trở lại đạo quán thì phát hiện đèn trong phòng bếp đang sáng, Thẩm tiên sinh bước nhanh vào, thấy Thẩm Trà Nhan đã sắp uống hết chỗ rượu ông cất giấu. Thiếu nữ đang ngồi dưới đất, tựa nghiêng vào vách tường, sau khi nhìn thấy Thẩm tiên sinh thì cười ngốc: "Tiên sinh, không… cha, trong lòng con rất khó chịu, hi hi, hi hi…"
Trời vừa sáng, Thẩm Lãnh liền ngồi thuyền đến bờ bên kia sông Nam Bình. Bọn họ sống ở bờ nam sông Nam Bình, đại doanh thủy sư ở bờ bắc, đến bờ bên kia còn phải đi ít nhất một canh giờ nữa. Thẩm Lãnh ăn một ít đồ giữa đường, nghĩ không thể có sự cố bất ngờ, hắn vẫn tìm một bụi cây mà ngồi một lúc…
Lúc đến bên ngoài cửa đại doanh thủy sư, Thẩm Lãnh chỉnh đốn trang phục của mình một chút, định đi tìm binh sĩ canh gác ngoài cửa doanh hỏi thăm một chút. Hắn hơi căng thẳng, dù sao thì quân doanh cũng là nơi trang nghiêm túc mục, nhưng căng thẳng chứ không phải sợ.
"Thẩm Lãnh?"
Lúc hắn đang suy nghĩ, bên trong cửa doanh có một người trẻ tuổi mặc giáp màu đen bước nhanh ra ngoài. Người này trông có vẻ 23-24 tuổi, mặt vuông chữ điền, mắt to mày rậm, về tướng mạo thì chắc là một người kiên nghị và khoan hậu, bởi vì quá cường tráng nên nhìn có vẻ hơi béo, nhưng không phù nề một chút nào, là kiểu tráng hán khiến người ta nhìn là biết cởi y phục ra là cơ bắp cuồn cuộn.
Gã đi đến trước mặt Thẩm Lãnh: "Ta là đội chính Dương Thất Bảo của đội đốc quân thủy sư, phụng mệnh lệnh tướng quân đến đón ngươi vào."
Thẩm Lãnh chắp tay: "Đa tạ."
Dương Thất Bảo cười cười, thấp giọng nói: "Trong quân cũng chắp tay hành lễ, nhưng hơi khác với tư
thế của ngươi. Kiểu chắp tay của ngươi là cách dùng của người trong giang hồ, lần sau chú ý một chút."
Một câu nói này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, Thẩm Lãnh thầm nói vận khí của mình thật tốt.
Dương Thất Bảo quả thực là một người rất khoan hậu ổn trọng. Gã được chiêu mộ vào lúc thủy sư mới thành lập, gia cảnh bần hàn, cho nên vẫn luôn có chút tự ti. Nếu như không phải là thủy sư có quyền đặc chiêu, có thể gã cũng không thể nào thay đổi được vận mệnh của mình.
Vốn dĩ gã không ở đội đốc quân, lúc đầu người của đội đốc quân đều là thân binh của Trang Ung, được đưa đến lúc điều nhiệm đề đốc thủy sư. Sau này để áp chế đám binh đại gia được điều đến từ số chiến binh các nơi mắt cao quá trán, Trang Ung đặc biệt lựa chọn sáu mươi người trong số những con cháu hàn môn này để xây dựng lại đội đốc quân.
Còn có một nguyên nhân là… Dương Thất Bảo tác chiến dũng cảm không nề hà gì lúc đầu được phân phối làm thủ hạ của Mộc Tiêu Phong. Mấy lần đều bị Mộc Tiêu Phong độc chiếm quân công, Dương Thất Bảo tức giận cũng không dám tranh giành gì. Mộc Tiêu Phong là con trai đại học sĩ, còn gã chỉ là con trai ngư phu bình thường, sao tranh giành được?
Sau khi Trang Ung biết, sợ dũng sĩ như Dương Thất Bảo nhịn quá thành bệnh, liền trực tiếp cho gã một chức vụ đội chính đội đốc quân, không nhập phẩm nhưng cũng không cần phải nhìn sắc mặc Mộc Tiêu Phong.
Quân chế Đại Ninh, đoàn soái quản một trăm hai mươi người là võ chức thất phẩm, trên nữa là giáo úy, võ chức lục phẩm, quản lý ba đoàn soái sở thuộc, trên giáo úy thì phân chia chi tiết hơn một chút.
Dưới đoàn soái phân thành đội mười người, đội năm người, đầu lĩnh đều được gọi là đội chính.
"Tướng quân là một người rất khoan dung, cũng rất nhã nhặn, ngươi không cần sợ. Trước đây lúc ta mới vào quân doanh đã chết khiếp, cái gì cũng sợ, sau đó phát hiện ra tướng quân công chính đội ngũ, cũng kỷ luật nghiêm minh, cho nên không sợ nữa."
Dương Thất Bảo cười, càng có vẻ hàm hậu hơn.
Thẩm Lãnh cảm thấy gã và hảo bằng hữu Trần Nhiễm ở trấn Ngư Lân của mình có chút tương tự, đều là người tốt, kiểu người tốt vừa nhìn đã có thể nhìn ra. Điểm không giống là Trần Nhiễm tính tình tùy tiện xuề xòa, mà Dương Thất Bảo có vẻ như có kiểu cảm giác hèn mọn trong xương tủy.
Sau khi đến đại trướng trong quân, Dương Thất Bảo bảo Thẩm Lãnh ở bên ngoài chờ, một mình gã vào bẩm báo, sau một lúc đã đi ra vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh, nhỏ giọng nói: "Tướng quân bảo ngươi vào trong, đừng sợ, không có gì đáng sợ cả."
Thẩm Lãnh cảm kích cười cười, hít sâu, bước nhanh vào quân trướng.
Trang Ung ngồi sau bàn đang cúi đầu viết gì đó trên sách, cũng không ngẩng đầu lên, dùng bút lông chỉ chỉ vào cái ghế trong đại trướng: "Ngồi xuống nói chuyện."
Thẩm Lãnh đứng thẳng tắp: "Hay là đứng trả lời tướng quân."
Trang Ung mỉm cười một cái, đặt bút lông xuống, thầm nói đứa trẻ này hiểu quy củ, mặc dù biết rõ mình và tiên sinh không đáng tin cậy của hắn có giao tình, nhưng không hề không cung kính chút nào.
"Trong quân doanh, có thể còn khổ hơn so với ngươi đi theo Thẩm Tiểu Tùng." Trang Ung nói: "Chỉ là ta không ngờ, ngươi lại đến nhanh như vậy, là vì Mộc Tiêu Phong?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Vâng."
Trang Ung ừ một tiếng: "Nếu không thì sắp xếp ngươi vào đội đốc quân, sẽ đi theo Dương Thất Bảo vừa đưa ngươi vào."
"Đội đốc quân sẽ trực tiếp tác chiến?"
"Không đâu, trừ khi binh sĩ phía trước đã chết tuyệt."
"Vậy thì ta không đi." Thẩm Lãnh nói: "Ta muốn đến chỗ có thể trực tiếp giao chiến với thủy phỉ, lần nào cũng là đội ngũ xông lên trước nhất."
Trang Ung nheo mắt: "Chính là đội Mộc Tiêu Phong đang quản lý."
Thẩm Lãnh ngây ra một lúc, trả lời: "Đi cũng không sao."
"Ha ha ha ha, tốt!" Trang Ung cười ha hả: "Có chút khí thế, đây mới là dáng vẻ mà một người làm lính nên có, rất tốt… Nhưng mà tất cả đều vẫn phải theo quy củ, trước hết ngươi huấn luyện trong doanh tân binh dự bị, sau bảy ngày sẽ là ngày người của doanh bị dự thi võ khảo hạch. Mỗi tháng khảo hạch một lần, không thông qua khảo hạch ba lần liên tiếp sẽ bị đuổi khỏi quân doanh, sau khi khảo hạch hợp cách mới có thể trở thành chiến binh thủy sư chân chính, ngươi có đồng ý không?
"Đồng ý." Câu trả lời của Thẩm Lãnh cực kỳ đơn giản, không hề dông dài chút nào.
Trang Ung vẫy tay: "Đi đi, bảo Thất Ngọc đưa ngươi đi báo danh, thuận tiện lãnh đồ quân dụng."
"Vâng." Thẩm Lãnh xoay người đi ra ngoài, người vẫn thẳng tắp.
"Đúng rồi, tấm thiết bài đó có phải là Thẩm Tiểu Tùng cho ngươi không?"
"Đúng, tiên sinh lén bỏ vào tay nải của ta, nhưng ta đã lén trả về rồi." Thẩm Lãnh đứng ở cửa trả lời.
Trang Ung khẽ lắc đầu, cũng không biết suy nghĩ những gì: "Ngươi đi đi."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ thiết bài đó có thể bảo mệnh, thứ lợi hại như vậy, đương nhiên phải để lại cho Trà gia dùng chứ.
Sau khi ra khỏi đại trướng, hắn đi theo Dương Thất Bảo đến chỗ doanh tân binh, vừa hay một binh sĩ đi theo Mộc Tiêu Phong tắm ngựa ở bờ sông hôm đó nhìn thấy Thẩm Lãnh, hắn ta ngẩn ra một chút, sau đó quay người chạy, lao về phía doanh địa của Mộc Tiêu Phong.
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn hắn ta một cái, nhận ra rồi, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.