Đội mười người Trang Ung nói chỉ phê cho Thẩm Lãnh hai người, trên thực tế là ba người, Đỗ Uy Danh ngoài đội của Thẩm Lãnh ra thì cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Tiêu chuẩn đội mười người của quân đội Đại Ninh thực ra không phải là mười người, mà là mười hai người, mười đội mười người tổ thành một tiêu doanh, đội mười người do hai đội năm người tạo thành, ngoài Thẩm Lãnh ra còn có thêm một thông cần binh.
Vương Khoát Hải và Đỗ Uy Danh được Thẩm Lãnh phân là đội chính của hai đội năm người, Trần Nhiễm là thông cần binh. Nhiệm vụ của thông cần binh hơi phức tạp, lúc chiến tranh gã phụ trách quan sát kỳ hiệu, nghe trống trận, tù và, còn phải phụ trách liên lạc nữa.
Mười đội mười người là một tiêu doanh, ba tiêu doanh là một lữ doanh, thủ lĩnh của tiêu doanh gọi là đoàn suất, thủ lĩnh lữ doanh gọi là giáo úy, chiến binh hành động quy mô lớn trên cơ bản là lấy tiêu doanh làm đơn vị.
Đoàn suất Vương Căn Đống dường như chẳng coi Thẩm Lãnh ra gì, trong đội ngũ chiến binh thủy sư hiện này, người của Mộc Tiêu Phong đã không còn nhiều, cho nên Thẩm Lãnh cũng không chắc Vương Căn Đống có phải người của Mộc Tiêu Phong hay không.
Lúc phân phát trang bị chiến binh, người của Thẩm Lãnh được ít hơn đội mười người khác, Thẩm Lãnh bảo Trần Nhiễm đi hỏi thử chuyện là thế nào, kết quả lúc Trần Nhiễm quay lại thì trên mặt còn có hằn năm ngón tay có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Tại sao lại đánh ngươi?"
"Đoàn suất nói thiếu đồ thì bản thân chúng ta là phế vật, lại còn có mặt mũi đi hỏi."
Thẩm Lãnh không nói thêm gì, vỗ vỗ vai Trần Nhiễm: "Huấn luyện trước đã."
Thẩm tiên sinh từng dạy Thẩm Lãnh rất nhiều về phối hợp trận pháp của chiến binh Đại Ninh, trước khi vào thủy sư Thẩm Lãnh đã rất quen thuộc đối với những trận pháp này. Phối hợp đội năm người là cơ bản nhất, cũng là thứ nhất định phải đảm bảo nắm chắc, thuần thục, mấy ngày nay Thẩm Lãnh đều huấn luyện những tân binh này với cường độ cực kỳ cao.
Mỗi ngày ngoài kết hợp huấn luyện cùng đội mười người ra, còn phải bớt thời gian nhất định để tăng cường huấn luyện, trong đội mười người cũng có hơn phân nửa là kêu ca oán thán, mấy người còn lại không nói gì cũng chỉ nhẫn nhịn mà thôi.
"Ta biết trong lòng các ngươi có những oán thán, cảm thấy cực khổ."
Sau khi tăng cường huấn luyện, Thẩm Lãnh tập hợp đội ngũ lại.
"Ta không biết các ngươi có từng quan sát quy luật thủy sư tiến vào sào huyệt thủy phỉ hay không, nếu các ngươi chưa từng chú ý thì để ta nói cho các ngươi biết… Sau khảo hạch tân binh mỗi tháng không lâu thì nhất định sẽ có một lần hành động, bất luận quy mô lớn nhỏ đều sẽ có, tân binh thông qua khảo hạch tháng trước sẽ bị đưa ra ngoài chém giết một trận trong tháng này, cho dù là ta đã nghỉ ngơi một tháng vì bị thương. Tháng này phải ra ngoài làm nhiệm vụ nhất định sẽ có chúng ta, ta phải phụ trách các ngươi, đưa mười một người các ngươi ra ngoài, đưa mười một người các ngươi quay lại."
"Không phải chỉ là mấy tên thủy phỉ sao."
Tân binh Lý Thổ Mệnh có chút không hài lòng: "Thủy sư chúng ta vào sào huyệt thủy phỉ nhiều lần như vậy, chưa có lần nào chết người."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy ngươi cho ta biết, một người có thể chết mấy lần?"
"Chắc chắn chỉ có một lần thôi…"
"Thủy sư vào sào huyệt nhiều lần như vậy chưa từng chết người, không phải chúng ta lợi hại cỡ nào, mà là thành thục chiến pháp của thủy sư, và phần lớn thời gian đều chiến cứ ưu thế tuyệt đối, nếu như trong tình huống đội năm người của ngươi và đại đội nhân mã mất liên lạc bị mấy chục tên thủy phỉ bao vây, với thực lực của ngươi hiện tại có thể đảm bảo mình không chết không?"
Lý Thổ Mệnh nói: "Ta sẽ theo sát đại đội nhân mã, không thể nào rớt đội được."
Thẩm Lãnh nói: "Có nhiều lúc, không có cơ hội hối hận, ta biết các ngươi không phục, đều là tân binh nhưng ta là đội chính của đội mười người, các ngươi có thể còn cảm thấy vì ta mà ngay cả đoàn suất cũng nhằm vào các ngươi, cho nên trong lòng ngoài không phục ra còn có oán hận, nhẫn nhịn cho ta!"
Nói đến bốn từ cuối cùng Thẩm Lãnh đột nhiên phát lực, giọng như tiếng sấm nổ.
"Không phục thì nín, có oán khí thì nhịn, ta bảo các ngươi làm gì thì làm cái đó cho ta. Từ hôm nay ta lập một quy tắc, ai có thể đánh thắng ta, người đó có thể không coi ta ra gì, người không đánh thắng ta, ta nói đông kẻ đó cũng không được nói tây. Còn nữa, ta nói gì các ngươi không có quyền lựa chọn không nghe, lần sau lúc ta sắp xếp bất cứ chuyện gì, các ngươi chỉ có thể trả lời một từ, vâng!"
"Đã nhớ chưa!"
Có mấy người im lặng không nói, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh, Trần Nhiễm ba người dẫn đầu lớn tiếng hô một tiếng "vâng".
Thẩm Lãnh liếc nhìn Lý Thổ Mệnh: "Chạy theo ta, ta không dừng thì ngươi không được phép dừng, ta cũng muốn xem xem ngươi có rớt đội hay không."
Lý Thổ Mệnh cắn răng: "Chạy thì chạy!"
Trên giáo trường, Lý Thổ Mệnh ban đầu còn có thể theo kịp Thẩm Lãnh, sau hai vòng thì bắt đầu thở hổn hển, bị Thẩm Lãnh bỏ rớt lại khoảng cách càng lúc càng xa, lúc đến vòng thứ tư Thẩm Lãnh đã dẫn trước cả một vòng, đến vòng thứ năm thì dẫn trước hơn hai vòng.
"Chạy!"
Thẩm Lãnh thấy Lý Thổ Mệnh dừng lại há miệng thở dốc, lập tức túm lấy cổ áo của y bắt đầu chạy về phía trước, Lý Thổ Mệnh chỉ theo được mấy bước đã không theo nổi, ngã nhào xuống đất. Thẩm Lãnh liền túm áo của y kéo theo chạy một vòng, bộ chiến phục bền chắc của Lý Thổ Mệnh đã bị xé rách không ít.
"Đội chính tha cho ta đi, ta… khụ khụ, thật sự không chịu nổi nữa."
Thẩm Lãnh ném Lý Thổ Mệnh xuống đất: "Ta kéo ngươi chạy một vòng này coi như là tặng cho ngươi, ta còn dẫn trước ngươi hai vòng rưỡi, hôm nay không chạy xong thì không cần về doanh trướng nữa."
"Con mẹ nó ta không muốn theo ngươi nữa!"
Lý Thổ Mệnh vùng vằng đứng dậy: "Con mẹ nó ngươi chính là một tên điên! Ta phải đi tìm tướng quân!"
Đúng lúc này người của đội đốc quân nghe tiếng đi đến, nhìn thấy Lý Thổ Mệnh la hét liền không nói lời nào đã đi lên khóa chặt cánh tay y: "Theo quân luật gào thét với cấp trên, 15 trượng!"
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi nhếch lên, muốn ngăn cản, nhịn lại.
Người của đội đốc quân áp giải Lý Thổ Mệnh đi xuống, không bao lâu, ở chỗ xa đã truyền đến tiếng rên thảm thiết. Thẩm Lãnh tìm đến Dương Thất Bảo cười cười có chút ngại ngùng: "Đánh nhẹ chút, nặng quá sẽ rớt đội."
Dương Thất Bảo vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Huynh đệ, ngay từ đầu đệ đã không nên khách khí như vậy, tân binh lão binh đều giống nhau, đệ không cứng rắn với bọn họ thì không lãnh đạo nổi bọn họ. Lần này ta lập uy giúp đệ, cho nên ta đã căn dặn đánh nhẹ một chút rồi, nếu lần sau ta còn nhìn thấy người của đệ bất kính với đệ như vậy, đánh nữa thì phải mất nửa cái mạng."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cảm ơn Dương đại ca."
"Đúng rồi, ta nghe nói đoàn suất Vương Căn Đống của các đệ nhằm vào đệ? Phân phát trang bị xuống cũng không đầy đủ?"
"Là ta đã sơ xuất, ta nên chú ý bản thân, lần sau sẽ không vậy nữa."
"Đệ phải lập uy với tân binh, đối với Vương Căn
Đống mà nói đệ cũng là tân binh… cẩn thận một chút."
Dương Thất Bảo dặn dò đôi câu liền rời đi, không bao lâu thì người của đội đốc quân ném Lý Thổ Mệnh đã bị đánh đến mức không dám cử động trên giáo trường, Lý Thổ Mệnh nằm sấp ở đó khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Lãnh đi đến đứng bên cạnh y, cúi đầu nhìn y: "Cho ngươi hai phút để khóc, khóc xong rồi đứng dậy tiếp tục chạy cho ta."
Lý Thổ Mệnh ngẩng phắt đầu lên, trong mắt đã không còn là oán nữa, mà là hận.
Thẩm Lãnh thà để y hận mình, cũng không muốn y mất mạng trên chiến trường.
Ở một bên khác trong quân doanh, sau khi đổi sang căn phòng lớn hơn, Mộc Tiêu Phong lại không có mấy phần vui vẻ, tuổi còn trẻ đã là tòng tứ phẩm, đây là quang vinh lớn cỡ nào, Đại Ninh từ khi lập quốc đến này cũng ít có, nhưng mỗi khi y nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương là đều muốn giết người.
Trung lang tốt đến mức nào đi chăng nữa, có thể khiến vết sẹo trên mặt y mờ đi một chút, nhưng không chữa khỏi vết sẹo trong lòng y.
Bên ngoài có người gõ cửa, Mộc Tiêu Phong nói một tiếng "vào đi", ngay lập tức ngồi xuống phía sau bàn sách.
Người đi vào là đoàn suất Vương Căn Đống, sau khi bước vào thì đứng nghiêm hành lễ: "Tướng quân, gọi ti chức đến có gì căn dặn?"
"Ta nghe nói ngươi đã bớt một phần trang bị cho đội mười người của Thẩm Lãnh, có chuyện này?"
"Có."
"Tại sao? Ngươi và Thẩm Lãnh cũng có ân oán?"
Sau khi dùng từ "cũng" này Mộc Tiêu Phong liền hối hận, thầm nghĩ vết sẹo này đã phá hỏng tâm cảnh của mình, muốn sửa tốt thật không dễ dàng.
"Không có ân oán."
Câu trả lời Vương Căn Đống dứt khoát nhanh nhẹn. Đây là một hán tử thành thục tòng quân nhiều năm, trên mặt không có vết sẹo do đao kiếm để lại, chỉ có vết khắc do năm tháng để lại.
"Vậy tại sao ngươi bớt trang bị của hắn?"
"Bởi vì hắn làm chưa đủ tốt, chiếu theo quy định, lúc lĩnh trang bị đội chính của đội mười người nhất định phải đến nơi đếm rõ, hắn không đến, đây chính là sự trừng phạt nên có."
"Lực độ trừng phạt của ngươi không đủ."
Mộc Tiêu Phong cười nói: "Ta thấy được ngươi cũng ghét Thẩm Lãnh, chi bằng thế này, bắt đầu từ tháng sau ngươi bớt một nửa trang bị của hắn, những phần bớt lại này đều thuộc về riêng ngươi hết, thế nào?"
"Không được."
Vương Căn Đống lớn tiếng nói: "Chuyện vi phạm quân luật, ti chức khó mà tòng mệnh."
Mộc Tiêu Phong sắc mặt hơi biến: "Có phải ngươi vẫn chưa rõ ngươi đang nói chuyện với ai không?"
"Phó đề đốc thủy sư tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân."
Câu trả lời của Vương Căn Đống vẫn dứt khoát như vậy, giống như đao chém rìu bổ, mỗi một từ đều rất rõ ràng, rất chắc chắn.
"Nếu ngươi đã biết, vậy ta sẽ nhắc nhở ngươi một câu, ngươi khiến Thẩm Lãnh không thoải mái thì ta cho ngươi sống rất thoải mái, chút bổng lộc ít ỏi đó của đoàn suất đủ làm gì chứ? Ngươi không khiến ta thoải mái, ngươi sẽ không thoải mái."
Y ném mấy thỏi vàng lên bàn: "Bắt đầu từ hôm nay nếu ngươi chịu đi theo ta, ta đảm bảo ngươi vinh hoa phú quý."
"Vinh hoa phú quý của ti chức tích lũy trong quân công, tướng quân thưởng, ti chức không dám nhận."
Vương Căn Đống lớn tiếng nói: "Ti chức đều không có ân oán cá nhân với bất cứ người nào trong quân, tất cả chiếu theo quân luật hành sự, tướng quân yêu cầu ti chức làm gì nằm trong quân luật, ti chức đều không dám làm trái, chuyện ngoài quân luật, ti chức khó mà tòng mệnh."
Ông ta hành một quân lễ lần nữa: "Nếu tướng quân không còn chuyện khác, ti chức cáo lui."
"Cút!"
Mộc Tiêu Phong tức giận mắng một tiếng, rõ ràng là y đang mắng người, nhưng lại cảm thấy trên mặt mình nóng bừng.
Sau khi Vương Căn Đống đi, Mộc Tiêu Phong một cước đạp đổ cái bàn, lửa giận trong mắt bùng lên không hề kiêng dè: "Lão hồ ly Trang Ung này, mượn cớ loại trừ người của ta trong thủy sư, còn ra vẻ đạo mạo ngạn nhiên, nhìn đã thấy ghét!"
Một người từ phía sau bình phong đi ra, dựng cái bàn lên: "Thiếu gia, là người quá nóng vội rồi, chuyện lần trước mới qua được một tháng, thi thể của mấy người bị chém đầu đó còn chưa mục hết nữa, ai dám làm chuyện gây sóng gió?"
"Lẽ nào ta phải nhịn như vậy à?"
"Thiếu gia, có những lúc làm việc không thể thẳng thừng như vậy, phải quanh co một chút… Chiếu theo thông lệ của thủy sư, tân binh thông qua khảo hạch tháng trước sắp phải ra ngoài rèn luyện rồi, đao của tướng quân không thể trực tiếp chỉ vào lính của mình, vậy thì có thể chuyển đao cho người khác… Chỉ cần điều đội mười người của Thẩm Lãnh đơn độc ra ngoài, sau đó lại thông báo hành tung của bọn chúng cho thủy phỉ biết…"
Mộc Cửu cười nói: "Tướng quân còn sợ thủy phỉ hạ thủ không đủ ác sao?"
Mộc Tiêu Phong ngẩn ra một lúc, sau đó cười lớn: "Phụ thân cho ngươi đi theo ta coi như là đã chọn đúng người. Mộc Cửu à, không có ngươi thì ta phải làm sao? Chuyện này ngươi đi sắp xếp, ta sẽ nghĩ cách điều đội mười người đó của Thẩm Lãnh đơn độc ra ngoài."
Mộc Cửu vâng một tiếng, sắp xếp lại đồ đạc bị rơi rớt chỉnh tề: "Thiếu gia, thật ra có những lúc nhãn giới của người nên phóng lên cao một chút, Thẩm Lãnh chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, tương lai của thiếu gia người ở triều đình đó, triều đình là đầu mối then chốt, chỉnh lý thiên hạ, giống như đại học sĩ vậy."
Mộc Tiêu Phong hừ một tiếng: "Làm sao ta lại không biết? Nhưng Thẩm Lãnh không chết, lòng ta không yên được."
Tay y nắm chặt bậu cửa sổ nhìn ra ngoài: "Ăn ngủ không yên!"