Gần trăm binh sĩ người thì ngã, người thì sợ hãi.
Một mình Thẩm Lãnh đánh ngã mười mấy chiến binh, sau đó đội mười người của Thẩm Lãnh bất cứ ai cũng có thể tùy tiện đánh ngã một trong những chiến binh này, tất cả sự kiêu ngạo đều bị đả kích cho tan nát, còn lại cái gì?
"Các ngươi thật sự không có gì để kiêu ngạo." Thẩm Lãnh liếc nhìn những người nằm dưới đất: "Ai muốn đi ta không giữ, ai muốn ở lại thì theo quy định của ta. Trước đây lúc các ngươi ở chiến binh bị coi là đám người bị đào thải, đến chỗ ta nếu vẫn là bị đào thải, mặt mũi các ngươi có thể để ở đâu?"
Sau khi nói xong câu này, Thẩm Lãnh xoay người rời đi: "Ai muốn ở lại, sáng sớm ngày mai dậy sớm hơn ngày thường nửa canh giờ, cùng ta tăng cường huấn luyện."
Những binh lính kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, đứng rất lâu, rất lâu.
Sau khi nhận được tin tức Trang Ung chỉ cười cười, thầm nghĩ thủ đoạn như vậy chỉ sợ không phải đều là Thẩm Tiểu Tùng dạy ra, tên thanh niên Thẩm Lãnh này có chiêu thức của mình, rất giỏi.
Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng Thẩm Lãnh đã chạy vòng quanh giáo trường, người đầu tiên xuất hiện sau lưng Thẩm Lãnh là Trần Nhiễm. Thật ra đêm qua sau khi trở về doanh trướng, Trần Nhiễm đã nghĩ rất lâu, nếu như người bị chọn trúng là mình, mình có chắc đánh thắng không?
Có thể Thẩm Lãnh nắm chắc thay gã, nhưng bản thân gã không nắm chắc, gã không hy vọng sau này vẫn cứ như vậy.
Người thứ hai là Vương Khoát Hải, người thứ ba là Đỗ Uy Danh, người thứ tư là Lý Thổ Mệnh. Không bao lâu sau toàn bộ thành viên đội mười người của Thẩm Lãnh đều đến đủ, sau đó đám chiến binh do dự không quyết ở chỗ xa đã có ngươi gia nhập, dần dần số người càng lúc càng nhiều.
Chạy bộ, rửa mặt, ăn cơm sáng, tập luyện chung, tất cả mọi người đều không nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua, giốn như căn bản chưa từng có gì xảy ra vậy.
Điều khiến người ta bất ngờ là, đám người Cao Thành Nguyệt bị Thẩm Lãnh đánh hôm qua cũng xuất hiện trong đội ngũ chạy bộ, ai nấy mặt mũi xưng phồng, nhưng dường như lại có thêm vài phần kiêu ngạo không giống với hôm qua.
Ai còn không phải nam nhân?
Mười ngày sau, Thẩm Lãnh biết sự khống chế đối với đội ngũ này đã có hiệu quả cơ bản nhất, mặc dù những chiến binh kia chưa thể nói là quá trung thành với hắn, nhưng bọn họ chỉ cần một mực không chịu thua, sau này sẽ dần dần tốt lên.
Cách đại doanh thủy sư mấy trăm dặm chính là thành Hoài Viễn, nơi có đạo phủ của Giang Nam đạo, trong đêm hôm qua Mộc Tiêu Phong đã đến thành Hoài Viễn, đi thẳng đến đại doanh của Ất Tử doanh đóng tại Giang Nam đạo.
Tướng quân đại doanh Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên trong đêm qua đã nói chuyện với y rất lâu, trời vừa sáng hai người liền vai kề vai đi dạo bên bờ hồ ở nơi đóng quân.
"Ta sẽ không điều người từ Ất Tử doanh ra ngoài cho con." Bạch Thượng Niên vừa đi vừa nói: "Cho dù ta và phụ thân con tư giao rất tốt, con cũng là ta biết từ nhỏ, giống như con trai ta vậy, nhưng ta cũng sẽ không điều phối tinh nhuệ của Ất Tử doanh cho con đi trả thù riêng, nếu phụ thân con biết cũng sẽ không đồng ý."
Mộc Tiêu Phong sắc mặt có chút khó coi: "Trước khi con đến phụ thân đã nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm Bạch thúc thúc giúp đỡ."
"Chuyện không đụng chạm đến quân luật quốc gia, ta đều có thể giúp con, nhưng chuyện này thì không được, tuy ta là tướng quân Ất Tử doanh, nhưng con thật sự cho rằng ta có thể một tay che trời ở Ất Tử doanh? Nếu con nghĩ tướng quân chiến binh trú đóng ở các đạo phủ có thể hoàn toàn nắm giữ đội ngũ, vậy thì chứng tỏ con quá ấu trĩ."
Bước chân của ông ta rất chậm, cho nên có mấy lần Mộc Tiêu Phong đã vượt qua ông ta, rồi không phải không có chút giận dữ lùi lại phía sau ông ta.
"Cách hành sự của bệ hạ, con cnò không hiểu à… Trước khi bệ hạ đăng cơ trên lục bộ có thượng thư lệnh, con thượng thư lệnh là ai không?"
Mộc Tiêu Phong gật đầu: "Phụ thân."
Bạch Thượng Niên ừ một tiếng: "Quyền lực của lục bộ hội tụ trong tay một mình phụ thân con, đó là sự tín nhiệm của tiên đế đối với phụ thân con, vinh quang lớn lao… Nhưng bệ hạ hạ một thánh chỉ xuống, trực tiếp bãi bỏ chức quan thượng thư lệnh này, lục bộ lập tức tập trung về phía bệ hạ, đây là nhát đao đầu tiên của bệ hạ, ngay sau đó Binh bộ có chức quyền nặng nhất trong lục bộ đã bị bệ hạ chém nhát đao thứ hai."
"Vốn dĩ quyền điều phối phân phái chiến binh các nơi là ở Binh bộ, nhưng hiện tại bệ hạ để lại cho Binh bộ cái gì? Chỉ còn lại chút quyền lực ít ỏi về hậu cần tiếp tế khí giới, chế tạo, thế cho nên Binh bộ vốn dĩ là quan trọng nhất bây giờ rớt xuống đáy trong lục bộ, cũng chỉ có phân lượng hơi nặng hơn Công bộ một chút mà thôi."
"Ta nói với con những điều này là muốn cho con biết, Ất Tử doanh ta là tướng quân, nhưng nhất cử nhất động của ta đều nằm trong mắt bệ hạ, chỉ cần hôm nay ta điều phối nhân thủ cho con, không bao lâu nữa là ta, bao gồm cả phụ thân con đều sẽ xảy ra chuyện. Đại học sĩ cả đời thuần khiết cao thượng, con nỡ để ông ấy chịu nhục?"
Mộc Tiêu Phong cắn răng không nói lời nào, nhưng nắm tay lại càng lúc càng siết chặt.
"Bên phía Trang Ung, ta sẽ tự viết một phong thư gửi qua, bảo ông ta chiếu cố con nhiều hơn."
"Không cần."
Mộc Tiêu Phong dừng bước chân, cuối cùng cũng không có kiên nhẫn cùng Bạch Thượng Niên đi tiếp nữa.
Y không biết biểu hiện của mình ngu xuẩn cỡ nào, vậy nên một chút ít thiện cảm cuối cùng của Bạch Thượng Niên dành cho y cũng tiêu tan hết sạch. Bạch Thượng Niên là trú quân tướng quân chính tam phẩm, đại học sĩ cho dù là quyền khuynh triều dã cũng không thể trực tiếp làm gì ông ta, càng huống hồ bây giờ quyền lực trong tay đại học sĩ đã sắp bị bệ hạ lột sạch rồi.
Huống hồ Bạch gia Tương Ninh những năm nay dần dần quật khởi, bất kể là trong quân hay là trong triều đình đều có không ít người nắm quyền, lẽ nào đại học sĩ sẽ vì sự ấu trĩ của con trai mình mà trở mặt với cả Bạch gia Tương Ninh?
Mộc Tiêu Phong tốt xấu gì cũng còn biết chắp tay cáo từ: "Trong thủy sư tuy chất nhi chỉ mang một hư chức, nhưng vẫn không thể rời đi quá lâu, không quấy rầy thúc thúc thêm nữa, cáo từ tại đây."
Bạch Thượng Niên gật gật đầu: "Trở về đi."
Mộc Tiêu Phong khẽ cắn răng, xoay người rời đi.
"Có những lúc cần phải biến đổi linh hoạt, đừng chấp nhất… Trước mắt thủy phỉ trên Đại Vận Hà xuống hải cương phía nam trở nên càng ngày càng ngang ngược, thủy sư sông Nam Ninh quá xa, thủy phỉ không kiêng dè gì, Ất Tử doanh ta tiến đánh mấy lần nhưng cũng chưa thể diệt cỏ tận gốc, đám súc sinh này không chuyện ác nào không làm, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng làm
ra được."
Bạch Thượng Niên thở dài một tiếng: "Mong thủy sư Đại Ninh nhanh chóng lớn mạnh lên, các thủy lộ không còn tai họa nữa."
Mộc Tiêu Phong dù có ngu xuẩn hơn nữa cũng hiểu được ý của Bạch Thượng Niên, y cười: "Chất nhi cáo từ."
Bạch Thượng Niên xua tay, không nhìn y thêm nữa.
Tất nhiên Mộc Tiêu Phong biết chuyện người của thủy sư sắp xuống hải cương phía nam, đoán chừng sẽ xuất phát trong mấy ngày này. Người dẫn đội là Dũng Nghị tướng quân chính ngũ phẩm Sầm Chinh và thủ hạ của ông ta, một tham tướng tòng ngũ phẩm Bạch Tú, tổng cộng dẫn theo hai tiêu doanh 700-800 người xuống phía nam, hơn mười chiếc thuyền, mọi vật phẩm cần thiết đã chuẩn bị xong và xếp lên thuyền từ sớm, mấy ngày này thuyền công đều không dám nhàn rỗi.
Thẩm Lãnh ở trong đội ngũ xuống phía nam, trước đó không lâu khi Thẩm Lãnh được thăng làm đoàn suất, Vương Căn Đống được thăng làm giáo úy, Thẩm Lãnh vẫn ở dưới quyền Vương Căn Đống, trong tiêu doanh đó có gần một phần ba số người là người của Tiêu Mộc Phong trước kia.
Nghĩ đến đây, Mộc Tiêu Phong lập tức vui vẻ, mình quả thực quá ngốc rồi… Thủy sư xuống phía nam tất nhiên phải đi Đại Vận Hà, từ sông Nam Bình vào Đại Vận Hà đi thẳng xuống phía nam, đi khoảng hai ngàn dặm rẽ vào sông Khuếch Thương sau đó đến hải vực nam cương, trên đường đi sẽ có cơ hội hạ thủ, mình cũng không phải là thiếu bạc, còn có thể không mua được mạng người?
Điều khiến y hơi khó khăn là Mộc Cửu đã chết rồi, bên cạnh không có ai thích hợp để dùng hơn nữa.
Mộc Tiêu Phong vừa suy nghĩ vừa ra khỏi cổng doanh Ất Tử doanh, lúc leo lên lưng ngựa thì nhìn thấy một hán tử lực lưỡng hơn 30 tuổi đi đến, sau khi nhìn thấy Mộc Tiêu Phong thì cúi người vái: "Bạch tướng quân nói bên cạnh người thiếu một hạ nhân hầu hạ, bảo ta đến theo người, ta tên là Nhiếp Viên."
Mộc Tiêu Phong cười càng vui vẻ hơn nữa. Y đã từng gặp Nhiếp Viên này một lần, trước đây lúc Bạch Thượng Niên tiến kinh thuật chức đã đến phủ đại học sĩ làm khách, thân tín mang theo bên cạnh chính là Nhiếp Viên này. Nghe nói là một nhân vật ác liệt giỏi văn giỏi võ giỏi giết người.
"Được, đi theo ta đi."
Mộc Tiêu Phong đánh ngựa đi trước, Nhiếp Viên dắt một con chiến mã đi theo, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Bên bờ hồ ở đại doanh Ất Tử doanh, Bạch Thượng Niên vẫy tay cho người chuyển đến một cái ghế, thân binh đã chuẩn bị từng cái cần câu mà ông ta thích nhất, căng dây câu, móc mồi xong, sau đó mới đưa cần câu cho Bạch Thượng Niên.
Bạch Thượng Niên ném lưỡi câu ra, khoát tay ra hiệu cho thủ hạ rời đi, chỉ để lại mưu sĩ Hàn Hậu Sơ mà ông ta tín nhiệm nhất. Là một người đọc sách hơn 50 tuổi, học hành hơn nửa đời người nhưng vẫn chưa ra công danh gì, người này văn chương làm không tốt nhưng tính toán trong đầu có thể khiến mỗi một người đều sợ hãi.
"Tướng quân, có phải hơi quá rồi không?"
Hàn Hậu Sơ ngồi xổm móc mồi câu cho Bạch Thượng Niên: "Năm năm nay Bạch gia mới dần dần nắm giữ một chút quyền lên tiếng trong triều đình, tất cả đều không dễ dàng có được, gia chủ hết sức cẩn thận sợ xảy ra sai sót gì, mà tướng quân người là một khâu rất quan trọng của Bạch gia trong triều đình, bởi vì một Mộc Tiêu Phong mà đi đắc tội với Trang Ung, có phải tướng quân hơi tắc trách không?"
"Đương nhiên ta biết tất cả những gì Bạch gia có được hiện giờ rất không dễ dàng, đã trả ra cái giá lớn chưa từng có, ta cũng biết Trang Ung là gia thần của bệ hạ, không mấy người có phân lượng nặng bằng ông ta… Nhưng mà Hậu Sơ, ta có thể làm sao được? Mộc Tiêu Phong chẳng qua chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi, ngay cả một phần vạn của cha hắn cũng không bằng, nhưng cha hắn chỉ có một đứa con trai bảo bối như vậy, Mộc Chiêu Đồng cũng có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn vì đứa con trai này."
"Bạch gia không so bì được với những đại gia tộc căn cơ mấy trăm năm đó, muốn quật khởi thật sự thì không thể thiếu sự ủng hộ của Mộc Chiêu Đồng. Mặc dù ông ta đã không còn là thượng thư lệnh, nhưng ông ta vẫn nắm giữ nội các. Trong 10 năm sau này, trong triều đình vẫn không có ai có thể mạnh hơn ông ta, bệ hạ có không tín nhiệm ông ta đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể không dùng ông ta."
Bạch Thượng Niên thở dài một hơi, ở chỗ xa trên mặt nước có cá cắn câu phao động, ông ta lại không nhấc cần câu.
"Người của Bạch gia chưa có ai có thể lên tiếng trong lục bộ, ta đã giúp Mộc Chiêu Đồng một việc, ít nhất cũng phải xin ông ta một chức thị lang."
Hàn Hậu Sơ nghe xong khẽ lắc đầu, cứ cảm thấy cách làm của tướng quân vẫn không ổn thỏa lắm. Chuyện này mà truyền ra ngoài một chút, với tính cách của đương kim bệ hạ, ai biết được sẽ có bao nhiêu cái đầu người rơi xuống.
Bạch Thượng Niên chỉ vào cái phao câu đang nhấp nhô lên xuống: "Đều là những con cá nhỏ rỉa mồi câu thôi, cho dù là lục bộ thị lang cũng không được coi là cá lớn, bây giờ khiến bệ hạ quan tâm nhất là thủy sư… Nếu Trang Ung có thể ngã, nâng đỡ tên ngu ngốc Mộc Tiêu Phong kia lên vị trí đề đốc thủy sư, đối với Bạch gia chúng ta mà nói là rất có lợi."
Hàn Hậu Sơ ừm một tiếng: "Vậy ta đi sắp xếp thêm mấy người nữa, Nhiếp Viên mặc dù làm việc không có vấn đề, nhưng sát tâm quá nặng dễ kích động."
Bạch Thượng Niên gật gật đầu: "Đi đi, đã nhiều năm như vậy, chỉ cần ngươi chịu nghiêm túc làm việc, có gì mà không thể làm tốt được? Bạch gia muốn giành vị trí với những đại gia tộc kia, vẫn phải làm nhiều việc hơn, trả giá nhiều hơn bọn họ, những việc mà các đại gia tộc đó không thèm làm, thủ đoạn bọn họ xem thường, nhưng chúng ta không thể không dùng."
Ông ta nhấc cần câu lên, một con cá lớn mắc câu, không nhịn được mà hơi nhếch khóe miệng lên: "Điềm tốt."