Để cho ổn thỏa, Thẩm Lãnh vẫn quyết định dẫn người của mình ngồi thuyền nhỏ Phi Ngư mở đường phía trước Hùng Ngưu. Phi Ngư cũng dài hơn 30 mét, nhưng hai thuyền chở hơn 120 binh sĩ tất nhiên là quá tải, Thẩm Lãnh chỉ dẫn theo một nửa, mỗi thuyền chở hơn 30 người.
Đỗ Uy Danh và Vương Khoát Hải hai người quản đội ở trên Phi Ngư 2, Thẩm Lãnh quản ba đội mười người ở Phi Ngư 1, hai thuyền một trước một sau, kéo giãn khoảng cách với Hùng Ngưu ở phía sau khoảng 200 mét.
Vương Căn Đống hạ lệnh tất cả binh sĩ trên Hùng Ngưu duy trì trạng thái lâm trận, không ai được phép buông lỏng, người trên chiến thuyền luân phiên canh gác luân phiên nghỉ ngơi, cho dù là buổi tối lúc ngủ cũng không được tháo giáp.
Thuận theo Đại Vận Hà đi xuống phía nam khoảng hai ngày bình an vô sự, trái tim đang căng cứng của Vương Căn Đống cũng hơi thả lỏng một chút, nhưng cách bến thuyền quan bổ cũng chỉ còn lộ trình chưa đến một ngày nữa, ông ta cũng hy vọng sự phán đoán hoang đường của Thẩm Lãnh là sai.
Đến tối ba chiếc thuyền một lớn hai nhỏ dừng lại bên bờ sông, đội thuyền ở phía sau quả nhiên trước sau vẫn duy trì khoảng cách không có bám theo, cho dù là buổi tối cũng không cắm trại cùng nhau.
Một đêm yên ắng, ngày hôm sau trời vừa sáng đã nhổ neo, vẫn là hai chiếc Phi Ngư mở đường ở phía trước, Hùng Ngưu theo sát phía sau. Qua buổi trưa đã đến bên ngoài bến thuyền quan bổ, nhìn thuyền đến thuyền đi dường như không có bất cứ chỗ nào bất ổn.
Hai chiếc Phi Ngư đến gần bến thuyền, thương thuyền ở gần vội vàng nhường đường, không bao lâu Hùng Ngư cũng dừng lại.
Thẩm Lãnh từ Phi Ngư nhảy lên cầu buộc dây thuyền, sau đó gọi người vào vận chuyển bổ sung. Hoàng đế bệ hạ vô cùng sủng ái thủy sư giống như đứa con nhỏ nhất của mình vậy, trước đó không lâu đã hạ chỉ thủy sư vào bất cứ bến thuyền quan bổ nào đều không cần mua vật phẩm, bến thuyền quan bổ chỉnh lý danh sách vật tư xong trực tiếp báo cáo với Hộ bộ là được.
Một người mặc quân phục giáo úy sương binh bước nhanh đến, các lão bách tính nghĩ giáo úy thì nhất định lớn hơn đoàn suất, nhưng giáo úy sương binh này lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh lại giống một hạ quan hơn, hết sức khúm núm khách khí.
Sương binh đều là địa phương huấn luyện, các huyện thì phát khoản, Giang Nam đạo giàu có, huyện nha cũng trang bị cho sương binh đến tận răng. Nhưng sương binh chỉ là sương binh, không tính là quân hộ, cho nên đãi ngộ cũng còn xa mới bằng chiến binh, huống hồ Đại Ninh mấy trăm năm đã chưa từng có sương binh tham chiến, luận chiến lực cũng kém xa chiến binh.
Mà giáo úy sương binh không tính phẩm cấp, còn một đoàn suất như Thẩm Lãnh là thất phẩm chính quy, theo cấp bậc mà nói thì cùng cấp với huyện lệnh, so với huyện thừa thống lĩnh sương binh một huyện còn cao hơn nửa cấp.
Cho nên phần lớn thời gian huyện lệnh địa phương đều sẽ không phục, chưởng quản một huyện hàng chục vạn nhân khẩu, cùng cấp với một đoàn suất quản lý hơn trăm người, quả thực có vẻ hơi uất ức. Rất nhiều người đều ngưỡng mộ tiền triều Đại Sở, hoàng đế Đại Sở quy định đồng cấp võ chức thấp hơn văn chức, gặp nhau phải hành lễ với quan viên văn chức.
Mà Đại Ninh thượng võ, cho dù thái bình cường thịnh đã mấy trăm năm thì vẫn không thay đổi.
"Ti chức Hà Chiêm Vân, giáo úy sương binh huyện Ninh Vũ, bái kiến đại nhân." Người tự xưng là Hà Chiêm Vân chắp tay cúi người.
Thẩm Lãnh vội vàng đỡ hai cánh tay hắn ta: "Chúng ta cùng là quân nhân Đại Ninh, không cần khách khí như thế."
"Mời đoàn suất đại nhân vào trong nghỉ ngơi, vật tư cần bổ sung ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho đại nhân, xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?"
"Đoàn suất thủy sư, Thẩm Lãnh."
Nghe thấy mấy từ này, ánh mắt của Hà Chiêm Vân hơi thay đổi, nhưng mượn nụ cười để che giấu đi: "Mau vào trong nghỉ ngơi đi, ta đã sai người chuẩn bị trà rồi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cũng tốt, vào trong ngồi chút, trên thuyền lắc lư đau cả đầu."
Hà Chiêm Vân khách khí bảo Thẩm Lãnh vào phòng khách ở bên trong nghỉ ngơi, Vương Khoát Hải và Đỗ Uy Danh hai người dẫn đội đợi vật tư bổ sung ở cầu thuyền. Thẩm Lãnh không bảo Trần Nhiễm xuống thuyền, một thân tín khác Lý Thổ Mệnh ở trên Phi Ngư 2 cùng mấy người canh giữ cũng không xuống, nếu thật sự có chuyện gì, hai chiếc Phi Ngư chính là đường lui của bọn họ.
Thẩm Lãnh đơn độc một mình vào phòng khách, hai sương binh trong lực lưỡng đang đợi ở trong phòng, rót trà cho Thẩm Lãnh, sau đó liền đứng cạnh cửa. Hai người đứng hai bên giống như môn thần, nhưng môn thần thông thường đều đứng ở bên ngoài, đâu có đạo lý ở bên trong?
"Lúc nãy đoàn suất nói, ngài tên Thẩm Lãnh? Xem đầu óc của ta này, người còn chưa già, sao đã hồ đồ thành thế này rồi."
Hà Chiêm Vân như cười như không hỏi một câu.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Không ai vẽ chân dung cho ngươi sao?"
Hà Chiêm Vân sắc mặt khẽ biến: "Thẩm đoàn suất nói lời này là ý gì?"
Thẩm Lãnh nhìn nhìn chén trà nóng kia: "Ngửi rất thơm, nếu ta uống rồi, sẽ chết hay là hôn mê?"
Hà Chiêm Vân sắc mặt càng lúc càng khó coi: "Ti chức có chút nghe không hiểu lời của đoàn suất."
Ngón tay của Thẩm Lãnh gõ vào tay vịn của ghế theo nhịp điệu: "Các ngươi cũng thật sự dám tập kích bến thuyền quan bổ, đã giết hết 300 sương binh ở đây rồi sao? Tội nặng như thế, sợ là cửu tộc cũng sẽ bị tru di, tập kích quan quân cướp bến thuyền đã là mưu nghịch rồi nhỉ."
Hắn đẩy đẩy chén trà nóng kia sang bên phía Hà Chiêm Vân: "Xem ra hình như ngươi rất nóng, sao trán toát mồ hôi rồi, đây, uống chén trà nóng cho mát?"
Hà Chiêm Vân hít sâu một hơi, tay cầm lên chuôi đao: "Làm sao ngươi nhìn ra được?"
Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào y phục của một trong số sương binh ở cửa: "Huyện Ninh Vũ giàu như thế, quân phục đặt làm cho sương binh không vừa người như vậy sao? Vừa hay ta còn thăm dò được một chuyện, đại đương gia của Liên Vân trại tên Hà Liên, nhị đương gia tên Bạch Chiêm Vân, giáo úy Hà Chiêm Vân… Ngươi là người nào? Quan trọng nhất là, ta đã nghĩ đến các ngươi sẽ tập kích bến thuyền quan bổ, cho nên phái người lên bờ ngay trong đêm nhanh chóng đến để nhắc nhở sương binh phòng ngự tốt, nhưng vẫn đến muộn."
Bạch Chiêm Vân đứng bật dậy: "Cho dù ngươi nhìn ra thì có thể làm sao?"
Thẩm Lãnh nhún nhún vai: "Ngươi biết điều đầu tiên trong luật Đại Ninh không?"
Bạch Chiêm Vân hừ một tiếng: "Ta không cần phải biết."
"Ngươi nên biết." Thẩm Lãnh gác chân lên dường như cũng chẳng để ý một chút nào, mí mắt hơi ngước lên: "Kẻ mưu nghịch chết."
"Giết hắn!" Bạch Chiêm Vân phẫn nộ quát một tiếng.
Hai thủy phỉ đóng giả sương binh ở cửa lập tức nhào đến, hai thanh đao chém xuống đầu Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngửa ra sau, hai tay nắm ghế, đao của thủy phỉ lập tức chém vào khoảng không, còn chưa kịp phản ứng lại, ghế của Thẩm Lãnh đã quét ngang một cái.
Bịch một tiếng, ghế đập lên đầu một tên thủy phỉ nở hoa luôn, không biết bao nhiêu rằm gỗ đâm vào mặt tên kia, một giây sau một cái chân ghế gãy đã bay sang, chọc vào cổ họng tên thủy phỉ này, máu phun ra như thác.
Tên thủy phỉ còn lại sợ mặt không
còn giọt máu, theo bản năng lia đao sang ngang, Thẩm Lãnh giơ tay trái ra nắm lấy cổ tay của thủy phỉ, người đẩy về phía trước, đầu vai thúc mạnh vào dưới nách người kia, rắc một tiếng, cánh tay rời ra.
Tiếp đó đao của tên thủy phỉ kia chọc vào ngực thủy phỉ, Thẩm Lãnh vọt lên đuổi theo Bạch Chiêm Vân đã chạy ra ngoài.
Vừa mới đẩy cửa ra thì mười mấy mũi tên đã bắn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh dùng vỏ dao ra chống đỡ trái phải, mười mấy mũi tên bị hắn gạt ra hết. Hắc tuyến đao quá nặng, không thích hợp với kiểu múa đao linh hoạt này.
Thẩm Lãnh cầm vỏ dao xoay một cái, một bên bật ra một sợi dây dài mảnh, phía trước có một móc câu nho nhỏ, sau khi móc câu bay ra, bộp một tiếng đã mở ra biến thành ba vuốt sắt chộp lên vai Bạch Chiêm Vân, Thẩm Lãnh phát lực kéo Bạch Chiêm Vân về.
Hắn ở phía sau Bạch Chiêm Vân một tay túm gáy đối phương, cả người đều được Bạch Chiêm Vân che chắn, chỗ xa đã có mấy chục tên thủy phỉ bao vây phòng khách lại không dám ra tay.
"Bắn tên!"
Nhiếp Viên từ phía sau đám người đi ra lớn tiếng hô một câu, nhưng những thủy phỉ kia nhìn thấy Bạch Chiêm Vân bị bắt được, đâu dám hạ thủ.
"Giết kẻ đó, thương 200 lượng bạc trắng."
Nhiếp Viên thêm phần thưởng nhưng vẫn không có ai dám bắn cung.
Nhiếp Viên sắc mặt trắng bệch, một cước đạp tên thủy phỉ bên cạnh ra, đồng thời giật lấy cây cung trong tay đối phương, hắn ta rút hai mũi tên trong ống tên của tên thủy phỉ kia rồi làm động tác ngắm bắn, viu viu hai tiếng, mũi tên gần như đồng thời bay ra.
Phập phập!
Hai mũi tên nối nhau cắm vào ngực Bạch Chiêm Vân, cơ thể Bạch Chiêm Vân cứng đờ, đầu tiên là cúi xuống nhìn mũi tên còn đang rung trên ngực mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Viên: "Ngươi… lại ác độc như vậy…"
Nhiếp Viên hừ một tiếng: "Ngươi sống, còn phải an bài hậu lộ cho ngươi, quá phiền phức."
Hắn ta ném cây cung cho tên thủy phỉ bị hắn ta đạp ngã trước đó: "Giết bọn chúng, các ngươi vinh quang phú quý, không giết, các ngươi tất chết không nghi ngờ!"
Bị áp lực, một tên thủy phỉ cắn răng bắn một mũi tên, bởi vì quá mức căng thẳng nên mũi tên kia bay lệch chỗ Thẩm Lãnh đến nửa mét. Thẩm Lãnh khẽ thở dài, dùng ngón tay quẹt chút máu trên ngươi Bạch Chiêm Vân, sau đó vẽ một vòng tròn đỏ trên trán Bạch Chiêm Vân.
"Nhắm chỗ này, không cảm ơn."
Nhiếp Viên quay đầu liếc mắt một cáu, chiến binh thủy sư bên phía cầu thuyền đã bắt đầu xông đến bên này, hắn ta lớn tiếng ra lệnh một câu, thủy phỉ sớm đã ẩn nấp ở bên đó nhất loạt bắn tên tạm thời phong kín đường tiến vào của chiến binh. Điều bọn chúng lo lắng hơn là trên chiến thuyền Hùng Ngưu có hàng trăm tinh nhuệ, cho nên đa số mũi tên là dùng để phong tỏa nơi Hùng Ngưu xuống thuyền.
Mũi tên bay đến dày đặc, nhưng lại không thấy một người nào từ trên Hùng Ngưu xuống.
"Đừng kéo dài thời gian, giết hắn càng nhanh các ngươi càng an toàn."
Nhiếp Viên đi đến chỗ xa hơn đứng, giơ tay ra, thủ hạ lập tức chuyển cho hắn ta một cây cung tam thạch… Đó là một cây cung phôi sắt, độ cứng lớn hơn hoàng dương mộc bình thường nhiều, tráng hán bình thường, sợ là ngay cả cung tam thạch cũng không kéo nổi.
Mấy chục tên thủy phỉ bao vây quanh phòng khách lập tức bắn loạn, khổ nỗi bọn chúng cũng không có nhiều người từng tiếp xúc với cung, cung trúc bọn chúng dùng và hoàng dương mộc của sương binh chênh lệch quá xa, không có mấy người có thể bắn chuẩn được.
Thẩm Lãnh liếc nhìn bên phía thủ hạ của mình dường như không có thương vong, chỉ bị áp chế ở cầu thuyền không qua được, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại rất ti tiện vẽ lên mặt Bạch Chiêm Vân một vòng tròn đỏ to hơn.
Viu một tiếng, một mũi tên sắt bay đến như sao băng… Thẩm Lãnh cúi đầu theo bản năng… Phập! Mũi tên sắt trực tiếp bắn xuyên qua hộp sọ của Bạch Chiêm Vân, mũi tên chui ra ngoài từ sau đầu, nếu không phải Thẩm Lãnh phản ứng nhanh thì mũi tên này đã có thể bắn vào đầu hắn rồi.
"Lên cho ta!"
Nhiếp Viên biết kỹ thuật bắn tên của những người này thật sự chẳng ra sao, còn không bằng trực tiếp giết lên, dứt khoát hạ lệnh xông lên.
Đến giờ khắc này thì đám thủy phỉ đã không còn đường lui nữa, gào thét xông lên.
Thẩm Lãnh một cước đá thi thể của Bạch Chiêm Vân ra, người lộn về phía sau vào phòng khách. Người vừa mới vào, một mũi tên sắt theo sát sau lưng cũng vào trong, Thâm Lãnh đang ở giữa không trung còn muốn tránh hiển nhiên là không kịp nữa… Hắn cũng không muốn né tránh, Thẩm Lãnh ở giữa không trung cưỡng hành xoay người, rút hắc tuyến đao buộc sau lưng ra, hai tay cầm đao bổ xuống một nhát!
Keng!
Hắc tuyến đao chuẩn xác chém xuống mũi tên, phân mũi tên thành hai!
Thẩm Lãnh đáp đất, chân đạp ra sau một cái đá cái bàn về phía cửa, thủy phỉ mới vào cửa lập tức bị đập trở về.
Thẩm Lãnh xông ra ngoài từ cửa sổ, lao nhanh vào trong bến thuyền… Đằng sau bên thuyền mấy trăm mét là một ngọn núi không lớn, cũng chỉ cao mấy chục mét mà thôi. Trên núi cây cối xanh um rập rạp, xem ra là hắn muốn chạy vào trong rừng cây.
Nhiếp Viên lao lên mấy bước sau đó chỉ chỉ lên trên, một tên thủ hạ trong lúc chạy đột nhiên quỳ xuống giơ hai tay lên, Nhiếp Viên bật nhảy lên, hai chân đạp lên tay tên thân tín kia một cái, thân tín vận sức đẩy, Nhiếp Viễn liền nhảy thẳng lên nóc nhà của phòng khách, ngắm chuẩn bóng lưng của Thẩm Lãnh, mũi tên sắt lại bắn ra lần nữa.
Thế tên quá nhanh, không thể né tránh.