Vị trí canh gác ngầm ở bên ngoài doanh địa được bố trí rất kín đáo, các chiến binh huấn luyện nghiêm chỉnh, tất cả những chuyện có khả năng phát sinh trên chiến trường đều được lão binh có kinh nghiêm phong phú nhắc nhở, hơn nữa nhóm người thủ hạ của Thẩm Lãnh này tố chất cũng cao hơn một chút. Đỗ Uy Danh và Lý Thổ Mệnh phân chia nhau dẫn ngươi hoàn thành bố phòng xung quanh, Đỗ Uy Danh nói đi kiểm tra xung quanh một chút, bảo Lý Thổ Mệnh cẩn thận một chút.
Lý Thổ Mệnh cười nói: "Ngươi giống như một bà vú vậy, có phiền không?"
Đỗ Uy Danh dứ dứ nắm đấm với gã ta, lập tức đi về phía các vị trí gác ngầm khác.
Lý Thổ Mệnh leo lên một cái cây to nghĩ tiếp theo là an toàn rồi. Gã ta nhìn nhìn xung quanh, khóe miệng không nhịn được cong lên, tay vỗ nhẹ vào ngực… Trong ngực là năm lượng bạc thưởng kia, cứ cách một lúc là gã ta lại lấy ra xem, trong lòng khỏi phải nói là vui vẻ cỡ nào.
Năm lượng bạc không tính là nhiều, nhưng ý nghĩa khác nhau, cầm về nhà có lẽ cha mẹ hận không thể đem năm lượng bạc này đi cúng ấy chứ.
"Vạn hộ hầu…"
Lý Thổ Mệnh lẩm bẩm, cặp mắt nhỏ nheo lại toàn là ý cười. Nghĩ đến Trần Nhiễm nói mục tiêu là vạn hộ hầu cũng đúng, trong lòng liền kích động từng chặp. Tuy đó là mục tiêu rất cao, rất hư vô, nhưng khi có mục tiêu tiến lên phía trước thì sẽ càng kiên định hơn chứ.
"Đoàn suất là người tốt."
Gã ta lẩm nhẩm trong miệng, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao xuyên qua kẽ lá… Lúc nhỏ trong đêm ngồi trên sườn dốc trước cửa nhà, phụ thân chỉ những ngôi sao lấp lánh trên trời nói với gã ta rằng đó đều là mệnh tinh, chỉ có đại nhân vật mới có mệnh tinh, hoàng đế có mệnh tinh của hoàng đế, tướng quân có mệnh tinh của tướng quân, đại học sĩ có mệnh tinh của đại học sĩ.
Lý Thổ Mệnh hỏi cha gã ta: "Vậy con có mệnh tinh không?"
Phụ thân cười xoa xoa đầu con: "Con à… Chắc chắn có, Thổ Mệnh nhà chúng ta tương lai sẽ là một đại nhân vật tài giỏi."
Lý Thổ Mệnh nhớ lúc đó mình đã rất vui vẻ, chạy quanh sườn dốc hết vòng này đến vòng khác, vừa chạy vừa điên cuồng gào mình có mệnh tinh, tương lai sẽ là đại tướng quân!
Cha mẹ tựa vào nhau nhìn gã ta cười, cười đến mức ngửa cổ ra sau mà cười, sau đó không biết tại sao cha gã ta lại bật khóc. Nam nhân đã nếm đủ mùi đời nhưng vẫn bình thường đó từ thút thút đến khóc xé gan xé ruột, mặc kệ mẹ gã ta khuyên thế nào cũng không được.
Mãi cho đến hôm nay, Lý Thổ Mệnh cũng không biết tại sao lúc đó cha lại khóc đến thương tâm như thế.
Lý Thổ Mệnh nắm chặt nắm đấm, nói sau này mình nhất định phải đi theo đoàn suất làm thật tốt, sớm muộn cũng có một ngày cưỡi con ngựa cao lớn đeo cầu vải đỏ trở về thôn, khiến cha mẹ làm người phú quý.
Đúng lúc này gã ta bất chợt cảm thấy sau lưng có chút không ổn, quay ngoắt lại, một bàn tay từ trong tán lá cây thò ra bóp cổ gã ta, một nắm đấm khác từ bên cạnh đánh trúng vào huyệt thái dương, Lý Thổ Mệnh cảm thấy đầu mình ong lên, sau đó mất đi tri giác.
Thủ hạ của Nhiếp Viên tóm Lý Thổ Mệnh mang về bụi cây bên bờ sông. Nhiếp Viên lấy thanh chủy thủ, một tay bịt miệng Lý Thổ Mệnh, một tay cầm chủy thủ đâm vào đùi Lý Thổ Mệnh.
Lý Thổ Mệnh hự một tiếng tỉnh lại, trên trán lập tức rịn ra một lớp mồ hôi.
Thứ nhìn thấy trước mắt đều là bóng chồng, trong bóng đêm dường như có rất nhiều người đứng xung quanh gã ta, sau giây lát thì cơn đau đớn ở đùi đã khiến đầu óc đang tê dại tỉnh táo hơn một chút, gã ta lắc lắc đầu, muốn hét lên nhưng miệng bị bịt kín không phát ra âm thanh.
Nhiếp Viên ngồi xổm xuống trước mặt Lý Thổ Mệnh, ngón tay búng một cái lên chủy thủ, Lý Thổ Mệnh lập tức đau đến mức toàn thân run lên.
"Cách động mạch không quá xa, chiến binh có y quan chuyên môn giảng bài, giảng giải cách băng bó trị liệu đơn giản cho các ngươi, đương nhiên đã nói với ngươi động mạch quan trọng cỡ nào, chủy thủ đâm lệch thêm nửa ngón tay nữa là có thể cắt đứt động mạch của ngươi, không đến thời gian một nén nhang là ngươi sẽ chết, hơn nữa đây là một trong những cách chết đau khổ nhất."
"Đầu tiên ngươi sẽ cảm thấy vết thương rất nóng rát, sau đó là toàn thân rất lạnh, lúc xung quanh yên tĩnh ngươi sẽ nghe thấy tiếng máu của mình chảy, nhưng ngươi vẫn rất tỉnh táo…"
Nhiếp Viên cúi đầu dán sát vào tai Lý Thổ Mệnh nói: "Bây giờ ta buông tay ra, ngươi đừng kêu to, ngươi biết nếu ngươi không phối hợp thì sẽ có hậu quả gì chứ."
Lý Thổ Mệnh sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt, gã ta dùng sức gật đầu, lần đầu tiên cảm giác được cái chết cách mình gần đến thế.
"Ai dẫn đội tới?"
"Đoàn… đoàn suất Thẩm Lãnh."
"Ồ?" Nhiếp Viên ánh mắt sáng ngời: "Thật sự là oan gia ngõ hẹp."
Nghe được mấy từ này, Lý Thổ Mệnh tức thì phản ứng lại: "Các ngươi là người ở bến thuyền quan bổ ban ngày!"
Nhiếp Viên thở dài một tiếng: "Nói nhỏ chút, ngươi muốn cho đồng bọn của ngươi nghe thấy đến cứu ngươi? Tin ta, tốc độ của bọn chúng không nhanh bằng dao của ta… Nói cho ta biết Thẩm Lãnh ở vị trí nào."
Lý Thổ Mệnh càng run rẩy ác liệt hơn, răng đầu đã va đập đến nát ra rồi, cũng không biết là vì sựo hay là vì chảy máu, gã ta thật sự cảm thấy mình rất lạnh, rất lạnh.
Cho nên gã ta ra sức cắn chặt răng, khiến cho miệng phát ra một chút âm thanh nào, vậy nhưng sau khi cắn chặt răng thì đầu cũng bắt đầu run lên.
"Không nói?" Nhiếp Viên cười cười, ngón tay lại búng một cái lên thanh chủy thủ kia: "Ta biết thủ hạ của Thẩm Lãnh phần lớn đều là tân binh, không có bao nhiêu tình cảm với hắn mới đúng, ngươi hà tất vì người khác mà hy sinh bản thân chứ?"
Lý Thổ Mệnh cắn quá mạnh, miệng bắt đầu chảy máu.
"A…"
Nhiếp Viên nhấc tay lên bịt miệng Lý Thổ Mệnh, rút thanh chủy thủ trên đùi Lý Thổ Mệnh ra, sau đó lại đâm mạnh xuống, người Lý Thổ Mệnh thình lình giật lên, cổ họng phát ra từng tiếng khò khè như tiếng kéo ống bễ.
"Ta cho ngươi cơ hội, không đâm động mạch của ngươi, bây giờ ngươi có định nói cho ta biết Thẩm Lãnh ở vị trí nào không?"
Hơi thở của Lý Thổ Mệnh gấp gáp lạ thường, yết hầu nhấp nhô với tốc độ rất nhanh, gã ta thật sự cảm thấy vết thương rất nóng rát, hình như máu đang phun ra ngoài.
Nhiếp Viên buông tay ra: "Dao tiếp theo, không ai có thể cứu được ngươi nữa."
"Đoàn suất… Đoàn suất là người tốt."
Lúc Lý Thổ Mệnh nói âm thanh run rẩy lợi
hại, nói rất nhanh: "Đoàn suất chăm sóc chúng ta, còn chia quân công cho mỗi một người chúng ta, đoàn suất còn nói tương lai sẽ dẫn dắt ta làm đến vạn hộ hầu, đoàn suất nói không thể phủ định bản thân, mỗi người đều sẽ thành công…"
Nhiếp Viên tức thì bóp cổ Lý Thổ Mệnh, ngón tay phát lực, giây lát sau mặt Lý Thổ Mệnh đã bắt đầu tím tái, mắt đã hơi lồi ra ngoài một chút.
"Đừng kéo dài thời gian, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng ngươi có nói không, không nói thì chết."
"Ta nói…"
Lý Thổ Mệnh nặn ra hai từ, hiển nhiên đã hoàn toàn suy sụp rồi.
Nhiếp Viên buông tay ra, Lý Thổ Mệnh ho khan, gã ta ngẩng đầu lên nhìn ngàn sao sáng lấp lánh trên trời, trong lòng nghĩ ở đó quả nhiên có một ngôi sao thuộc về mình, ta đâu có số mệnh vạn hộ hầu gì đó.
Sau đó gã ta cười.
"Ngươi đâu rồi! Thủy phỉ ở đây!"
Lý Thổ Mệnh liều mạng dùng sức lực lớn nhất giãy dụa hét lên một tiếng, còn chưa chạy được một bước đã bị Nhiếp Viên đạp ngã xuống đất. Nhiếp Viên tức đến mức cơ thịt trên mặt cũng giật giật, hắn ta cầm chủy thủ rút ra rồi đâm vào lần nữa, còn hung hăng rạch một nhát, sau đó quay đầu lao ra ngoài, thủ hạ của hắn ta theo sát phía sau, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Người đầu tiên nghe thấy tiếng động chạy đến là Đỗ Uy Danh, lúc ở trong rừng rút đao xông đến thì vừa hay gặp mấy người Nhiếp Viên bọn họ ở phía đối diện, Đỗ Uy Danh chém một đao qua: "Ở lại cho ta!"
Nhiếp Viên áp thấp người về phía trước lao ra ngoài, luồn người qua phía dưới cánh tay Đỗ Uy Danh, sau khi đi qua liền đạp một cước thật mạnh lên ngực Đỗ Uy Danh. Đỗ Uy Danh cảm thấy một cơn đau đớn, người bị đá bay lên, rơi xuống chỗ cách đó 3-4 mét.
Bịch một tiếng, Đỗ Uy Danh ngã xuống đất, ngực bị nghẹn suýt nữa thì không thở được, một lúc sau mới bật ho khan, sờ soạng bên cạnh tìm hoành đao của mình, sờ trúng một người…
Đỗ Uy Danh quay phắt lại, nhờ vào ánh trăng yếu ớt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lý Thổ Mệnh.
"Lão Đỗ…"
Lý Thổ Mệnh nhìn thấy Đỗ Uy Danh lại bất ngờ cười, giống như đã tìm được chỗ dựa vậy: "Ngươi đến rồi à… Mẹ, mẹ nó lạnh thật đấy, nơi rách nát này, sao gió còn lớn hơn gió đêm trên sông Nam Bình thế?"
Tim Đỗ Uy Danh bỗng thoáng ngừng đập, theo bản năng liền muốn ôm Lý Thổ Mệnh lên đi tìm y quan theo đội, nhưng gã ta bị đá một cước đó quá nặng, sức lực lại không vận lên được.
"Đau…" Tiếng của Lý Thổ Mệnh yếu ớt nhưng lại mang theo sự đau đớn xé gan xé ruột khiến người ta tê rần da đầu: "Chân… đau quá."
Đỗ Uy Danh cúi đầu nhìn nhìn, thế là nhìn thấy máu trào ra như suối, gã ta vội vàng dùng hai tay ấn chặt nhưng máu phun ra từ kẽ ngón tay gã ta.
"Ta có giỏi không?" Lý Thổ Mệnh hỏi: "Bọn chúng muốn giết ta, ta cũng không nói đoàn suất của chúng ta ở vị trí nào."
Thẩm Lãnh ở chỗ xa vừa hay lao đến, nghe thấy câu này mắt hắn ửng đỏ, cởi dây lưng của mình ra quấn lên đùi Lý Thổ Mệnh, nhưng mà… dường như đã hơi muộn rồi.
Trần Nhiễm lao đến sau Thẩm Lãnh, ánh sáng của ngọn đuốc đã soi rõ khuôn mặt Lý Thổ Mệnh, đó là kiểu trắng thế nào.
"Bàn… bàn tử, ngươi lừa ta, ta thật sự không có số mệnh vạn hộ hầu, ngươi phải làm thật tốt…"
Lý Thổ Mệnh nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đoàn suất, ta không làm ngươi mất mặt chứ."
Thẩm Lãnh cắn răng gật đầu: "Không có…"
Lý Thổ Mệnh thở ra một hơi dài, khó nhọc nhấc tay lên chỉ chỉ vào ngực mình: "Bạc thưởng… cho cha mẹ ta, đoàn suất, nhớ đến thăm nhà ta, ta mời… rượu…"
Thẩm Lãnh đột nhiên đứng lên: "Y quan!"
Y quan đeo hòm thuốc chạy đến dưới sự bảo vệ của hai chiến binh, kiểm tra vết thương của Lý Thổ Mệnh một chút rồi lập tức bắt đầu cấp cứu, vậy nhưng có thể nhìn ra được, hắn ta cũng làm hết việc có thể làm.
Thẩm Lãnh một cúi đầu lao ra ngoài như một con báo săn, Đỗ Uy Danh hô một tiếng "đợi ta" nhưng không có sức lực đuổi theo, chạy được hai bước đã ngã xuống đất.
Gã ta men theo đường sông đuổi theo về phía trước, nhưng truy đuổi ban đêm kiểu này vốn đã rất khó, may mà bên sông đều là bụi cây thấp, có ngươi lao qua là có dấu vết cành lá đứt gãy.
Thủ hạ của Thẩm Lãnh giơ đuốc chạy về phía bên này, nhưng rất nhanh đã bị Thẩm Lãnh bỏ rơi rất xa.
Y quan suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, hai cánh tay đều là máu, hắn ta lắc đầu: "Cứu không nổi, ba nhát dao đều ở động mạch..."
Nhát thứ nhất, thật ra Nhiếp Viên đã đâm vào động mạch rồi.
Hơi thở trong miệng Lý Thổ Mệnh càng lúc càng yếu, cơ thể lại vẫn đang hơi run rẩy: "Lạnh quá… lạnh quá đi."
Trần Nhiễm ôm chặt lấy gã ta: "Không sao đâu không sao đâu, lát nữa là không sao rồi, chúng ta cùng nhau làm vạn hộ hầu, cùng nhau áo gấm về quê, ngươi con muốn cho cha mẹ ngươi nở mày nở mặt trong thôn mà, ngươi còn chưa lĩnh phần thưởng lần trước tiêu diệt Triệu Đăng Khoa… Thổ Mệnh, ngươi hậu mệnh sẽ không chết đâu."
Lý Thổ Mệnh khó nhọc cười: "Ngốc… Thầy bói nói, ta ngũ hành thiếu thổ, cho nên mới gọi là Lý Thổ Mệnh… xem ra thật sự là bạc mệnh."
Tầm nhìn của gã ta trở nên mơ hồ, nhìn sao sáng trên trời, có một ngôi sao dường như sáng lấp lánh lạ thường, ngôi sao đó càng lúc càng lớn, thế là trong mắt gã ta toàn là ánh sáng, dường như gã ta nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Lãnh trong quầng ánh sáng đó.
"Đoàn suất, có mệnh tinh, thật tốt…"