Trường Ninh Đế Quân

Khanh có muốn không


trước sau

Mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi mỗi ngày Trần Nhiễm đều bị Thẩm Lãnh lôi ra bờ sông Nam Bình chạy bộ, đi ngang qua chỗ đầm lầy khó tránh khỏi gặp phải những thứ như cá sấu, ngư dân nhìn thấy đều là quay đầu bước đi, phản ứng của Thẩm Lãnh đều là... Ủa, lại một con nữa.

Phản ứng của Trần Nhiễm thông thường đều là sợ, kéo Thẩm Lãnh bước nhanh đi.

Trong trấn nhỏ cách thủy sư không xa này hiện giờ cũng không an bình, Lưu Vân Hội, Quán Đường Khẩu trong thành Trường An làm hàng xóm ở đây, có thể an bình mới là lạ.

Hắc Nhãn đã biến mất vô tung nhưng khẳng định vẫn ở gần nơi này, người của Quán Đường Khẩu cũng không có cách gì, Mộc Lưu Nhi thậ sựt muốn giết Hắc Nhãn, muốn đến mức răng cũng ngứa ngáy, nhưng mà lại không dám tùy tiện hạ thủ nữa.

Quán Đường Khẩu là nàng ta xây dựng lên, nhưng không phải của nàng ta, lão gia ở trong triều đình trên cơ bản là hai bên đều có qua lại, nhiều xã giao như vậy bổng lộc cao tới đâu cũng không đủ dùng, huống hồ lão gia cưng chiều thiếu gia tới một mức độ nhất định, lúc nào cũng đều muốn để cho thiếu gia sống thoải mái hơn một chút, cho nên...

Trước đây khi nàng ta đưa ra đề nghị này với phu nhân, phu nhân không phản đối, đương nhiên lão gia cũng sẽ cảm kích, nàng ta cho rằng lão gia sẽ phản đối, người yêu quý thanh danh như lão gia nếu để cho người ta biết có liên quan tới ám đạo, ảnh hưởng sẽ rất ác liệt.

Nhưng mà lão gia không nói một lời nào, cho nên Quán Đường Khẩu cứ luôn phát triển đến giờ.

Cho dù là như vậy, Quán Đường Khẩu cũng không thể trêu chọc vào Lưu Vân Hội, trên ám đạo cứ luôn có phỏng đoán bối cảnh của Lưu Vân Hội lớn đến mức có thể hù chết người, có người nói là của một vị đại nhân nào đó trong Bộ binh, nhưng lớn đến mức nào mà đánh thắng được đại học sĩ? Còn có người nói là của vị đại tướng quân Cấm Quân đã mười mấy năm chưa từng ra khỏi kinh thành, Đạm Đài Viên Thuật kia, đương nhiên cũng không có bằng chứng, so sánh ra thì Lưu Nhi tin Lưu Vân Hội là của Đạm Đài Viên Thuật hơn, ám đạo có ngoan cỡ nào cũng không ngoan độc hơn quân đội.

Sau bốn ngày nghỉ phép Thẩm Lãnh trở lại quân doanh, dẫn binh huấn luyện giống như thường ngày, không có gì khác lạ.

Nhưng giờ này khắc này trong hoàng cung rộng lớn ở thành Trường An, có người nhìn tên của Thẩm Lãnh lại rơi vào trầm tư một lần nữa, người này là đương kim bệ hạ.

Ngay từ đầu hoàng đế bệ hạ cũng không có bao nhiêu hứng thú với cái tên Thẩm Lãnh này, bởi vì chuyện của Mạnh Trường An ở thư viện nên mới lần đầu tiên nghe được tin tức về Thẩm Lãnh, sau đó hoàng đế liền quên luôn... Hoàng đế mỗi ngày đều có chuyện quan trọng hơn cái tên này rất nhiều rất xa cần phải xử lý, ông ta cũng sẽ không thật sự để bụng bởi vì một người trẻ tuổi võ nghệ, can đảm đều coi như không tồi, bởi vì ông ta là hoàng đế của Đại Ninh, Đại Ninh lúc nào cũng không thiếu loại người tuổi tuổi trẻ có võ nghệ, có can đảm này.

Lần thứ hai nghe đến cái tên này là từ điều tra của Diệp Lưu Vân, tại sao trong khoảnh khắc đó hoàng đế lại có một kiểu vui mừng như điên vì rốt cuộc đã tìm được ngươi rồi, sau đó sự vui mừng như điên này rất nhanh đã bị lời phân tích bình tĩnh của Diệp Lưu Vân dập tắt rồi.

Ông ta là hoàng đế của Đại Ninh, là người cường đại nhất thiên hạ hiện nay, tâm trạng dao động với ông ta mà nói cũng sẽ không đáng kể, nhưng dù sao trong lòng vẫn luôn còn có một chút xíu hi vọng như vậy tồn tại.

"Trẫm là người hiểu Thanh Tùng đạo nhân." Hoàng đế lẩm bẩm

Nếu có người nghe được cũng sẽ không hiểu trong câu này của hoàng đế có ý gì, thật ra bản thân hoàng đế cũng không rõ là có ý gì.

"Gọi Đạm Đài Viên Thuật vào, trẫm có chuyện nói với ông ta."

Hoàng đế căn dặn bên ngoài một tiếng, thái giám đứng ở cửa vội vàng chạy đi, không bao lâu sau đại tướng quân Cấm Quân thành Trường An Đạm Đài Viên Thuật đã vội vã chạy tới. Vị tướng quân từng sóng vai chiến đấu cùng bệ hạ này hiện giờ hai bên tóc mai đã hơi đốm bạc, vẻ bá khí ngùn ngụt trên chiến trường cũng sớm đã thu liễm lại không thấy dấu vết.

"Bệ hạ."

Đạm Đài Viên Thuật nhìn thấy hoàng đế đang ngẩn người thì khẽ gọi một tiếng, hoàng đế phục hồi lại tinh thần cười cười: "Có người nói thường xuyên ngẩn người chính là người đã già rồi."

Đạm Đài Viên Thuật lắc đầu: "Bệ hạ tuổi xuân đang độ…"

Nửa sau của câu nói còn chưa nói ra đã bị hoàng đế xua tay ngăn cản: "Khanh không biết nịnh bợ thì đừng cố rặn ra vài câu nữa, khanh nói không được tự nhiên, trẫm nghe cũng không tự nhiên, nịnh bợ nếu mà nghe khó chịu thì nghe có ích gì?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn Đạm Đài Viên Thuật một cái: "Lần này thủy sư phái người xuôi nam, có một người trẻ tuổi tên là Thẩm Lãnh, còn chưa tới mười bảy tuổi nhưng đã thể hiện ra năng lực đủ làm cho trẫm cũng phải coi trọng, nhưng mà..."

Đạm Đài Viên Thuật biết câu sau bệ hạ muốn nói là gì, là chế độ, là cân bằng, là kiểu ràng buộc được gọi là duy hệ mà ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng không thể hoàn toàn bỏ qua một bên.

"Khi đó, chúng ta đều trẻ tuổi."

Hoàng đế không có nói hết câu trên, tựa vào ghế dường như có chút bất đắc dĩ: "Trẫm dẫn theo một đội kỵ binh, Thiết Lưu Lê dẫn theo một đội kỵ binh, người dưới trướng xung phong ở phía trước đều là người trẻ tuổi, đâu có người nào không phải là xả thân vong tử vì Đại Ninh, nhưng lại có mấy người thực sự có thể đề bạt lên?"

Đạm Đài Viên Thuật cũng thở dài một tiếng, ông ta biết bệ hạ chỉ là muốn tìm người trò chuyện.

Nếu bệ hạ thật sự muốn khai đao với này sự cân bằng nhạt nhẽo, quy tắc nhạt nhẽo này thì sẽ không tìm ông ta đến, mà là tìm những người trong nội các đến, bệ hạ chỉ là trong lòng phiền muộn thôi.

Trước đây bệ hạ bởi vì trận chiến bắc cương ấy mà uy danh lan xa, ngay cả người của Hắc Vũ quốc khi nhắc tới Đại Ninh thì phản ứng đầu tiên chính là Đại Ninh có một vị hoàng tử văn võ song toàn, hơn nữa trên chiến trường còn làm gương cho binh sĩ cho nên trên dưới đồng tâm cống hiến sinh tử. Trận chiến ấy người Hắc Vũ đã thất bại nhưng lại tràn ngập kính sợ đối với bệ hạ, có thể làm cho kẻ thù kính sợ, điều này đủ để chứng tỏ năng lực của bệ hạ.

Nhưng chính bởi vì như thế, xuất phát từ cái gọi là suy nghĩ cân bằng, lão hoàng đế đã lấy đi tất cả binh quyền của bệ hạ, gia phong thân vương, an bài bệ hạ vào nơi nơi xó xỉnh như thành Vân Tiêu suốt nhiều năm liền.

Mà khi ấy điều khiến cho lão hoàng đế cảnh giác chính là bởi vì bệ hạ báo công cho quá nhiều thủ hạ, cho dù bệ hạ biết rõ lão hoàng đế sẽ hoài nghi ông ta kết bè kết cánh nhưng cũng vẫn làm như vậy, là vì bệ hạ hiểu được những người trẻ tuổi xuất thân hàn môn này chỉ có liều chết trên chiến trường mới có cơ hội cạnh tranh với những người trẻ tuổi trong các đại gia tộc kia.

Bệ hạ thắng
trận chiến bắc cương ấy, nhưng lại thua trong trận chiến nội bộ Đại Ninh này, trong những người có công mà bệ hạ báo lên, số người thật sự đề bạt được có thể đếm được trên đầu ngón tay, vẫn là bởi vì cái gọi là cân bằng kia.

Hiện giờ, bản thân bệ hạ lại không thể không suy nghĩ về hai chữ "cân bằng" này.

Đây là chuyện bệ hạ ghét nhất, nhưng bệ hạ lại phải đích thân đưa ra quyết định.

Đạm Đài Viên Thuật ngồi ở đó cùng hoàng đế trầm mặc, ông ta vốn là một người không giỏi ăn nói, mà ông ta cũng biết bệ hạ gọi ông ta đến chỉ cần ông ta nghe là đủ rồi, nếu bệ hạ cần một một người biết ăn nói thì người ngồi ở đây lúc này đã không phải là ông ta rồi.

"Nhân tài thiếu niên này còn chưa đến mười bảy tuổi, Trang Ung đã nhấc hắn lên tới chính lục phẩm giáo úy, nếu trẫm nhấc lên thêm nữa, chính là tòng ngũ phẩm Quả Nghị tướng quân, tuy là mạt phẩm trong hàng tướng quân, nhưng người trong triều đình sẽ không đồng ý, bản thân trẫm muốn ban thưởng gì đó còn phải nhìn sắc mặt bọn họ..."

Hoàng đế nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật: "Nhưng trong lòng trẫm không cam."

Đạm Đài Viên Thuật biết điều bệ hạ không cam lòng không chỉ là không thể đề bạt người trẻ tuổi tên Thẩm Lãnh này, chuyện không cam lòng hơn nữa vẫn là chuyện năm đó, bởi vì ông ta quân công quá lớn, bởi vì người mà ông ta muốn đề bạt quá nhiều cho nên bị lão hoàng đế đưa đến thành Vân Tiêu hẻo lánh kia, đây mới là khúc mắc của bệ hạ.

Nhưng hoàng đế bệ hạ là người như thế nào?

Nếu ai khiến cho hoàng đế không thoải mái, hoàng đế sẽ chỉ làm cho bọn họ không thoải mái hơn nữa.

"Chính lục phẩm thì chính lục phẩm đi, dù sao cũng còn trẻ."

Hoàng đế lẩm bẩm một câu giống như là đã chấp nhận, sau đó khóe miệng bỗng nhiên cong lên: "Trẫm cho hắn một Thượng Kỵ đô úy nữa, chẳng lẽ những người đó còn có thể làm loạn?"

Đạm Đài Viên Thuật ngẩn ra: "Bệ hạ, Thượng Kỵ đô úy là huân chức lục chuyển chính ngũ phẩm, liệu có..."

Ông ta liếc nhìn sắc mặt hoàng đế một cái, sau đó sửa lại: "Thấp không?"

Đạm Đài Viên Thuật vốn định nói cao mắng mình một tiếng ngu ngốc, chữ thấp này tuy rằng hơi có vẻ miễn cưỡng, nhưng cũng tốt hơn so với bị bệ hạ mắng một trận.

"Trước tiên cứ Thượng Kỵ đô úy đi, dù sao hắn vẫn còn trẻ, dù sao cũng phải chừa lại đường cho trẫm sau này phong thưởng chứ."

Hoàng đế đã trút bực dọc ra rồi, tâm trạng trở nên thoải mái một chút, chỉ chỉ vào bàn cờ: "Giết một bàn?"

Ánh mắt Đạm Đài Viên Thuật cũng lóe sáng lên, đã rất lâu rồi không chơi cờ cùng bệ hạ, một đại tướng quân như ông ta lại có chút ngại ngùng: "Bệ hạ chơi thua nữa, không được trừ bổng lộc của thần đấy."

Hoàng đế: "Chơi cờ không đặt cược, có gì thú vị?"

Đạm Đài Viên Thuật có chút bi thương: "Đâu có người nào thắng lại bị trừ tiền đặt cược chứ..."

Hoàng đế: "Vậy thì khanh thua đi."

Đạm Đài Viên Thuật vẻ mặt nghiêm túc: "Cố ý thua bệ hạ, đó là nịnh thần, huống hồ trên bàn cờ là chiến trường, thần không dám thua."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Thực sự tưởng là trẫm không thắng được khanh? Đến đây đến đây!"

Quân chức của Đại Ninh chiếu theo công lao sẽ có cấp bậc huân quan tăng lên, là huân quan mười hai chuyển, vốn dĩ người cao nhất là mười hai chuyển thượng trụ quốc, chức quan và huân chức cũng không nhất định phải cầu ngang nhau, hiện giờ Đại Ninh mười chín vệ chiến binh tướng quân đều là chính tam phẩm, trong đó năm người có huân chức thượng trụ quốc, những người khác đều là trụ quốc.

Trong năm vị đại tướng quân dũng sĩ tứ cương cộng thêm Cấm Quân, ba vị thượng trụ quốc, hai vị đại trụ quốc, đại trụ kế là trường hợp đặc biệt, là đương kim bệ hạ cộng thêm vào.

Tước, huân, quan, ba loại này cũng không mâu thuẫn với nhau.

Hoàng đế cho Thẩm Lãnh một huân chức chính ngũ phẩm, thú vị chính là ở đây... Tuy rằng huân chức không phải thực chức, nhưng trên lý luận thì quan viên thực chức chính ngũ phẩm cũng không thể trực tiếp làm gì với quan viên huân chức chính ngũ phẩm.

Hoàng đế vừa hạ cờ vừa nói: "Lần trước trẫm đều phạt người trong thủy sư từ trên xuống dưới giảm một bậc, lần này thủy sư lập công lớn, là lúc cất nhắc trở về rồi."

Đạm Đài Viên Thuật nói với vẻ như lơ đãng: "Trang Ung cất nhắc trở lại cũng chỉ là chính tứ phẩm, vốn lúc thủy sư mới thành lập không lộ rõ cho lắm, hiện tại thủy sư có quyền đi lại trên các thủy lộ, lúc hiệp thương với các vệ chiến binh quan viên đạo phủ địa phương khó tránh khỏi sẽ có vẻ hơi thấp, không thể cứng rắn được."

"Tòng tam phẩm?" Hoàng đế nói ba chữ.

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Thủy sư quy mô đã không khá lớn rồi, hiện tại binh lực lớn hơn một vệ chiến binh, chuyện phải làm phức tạp vất vả, hơn nữa tương lai sau khi thuyền mới được tạo ra, thủy sư sẽ còn mở rộng quy mô."

"Vậy thì chính tam phẩm đi."

Hoàng đế nhíu mày: "Khanh hạ quân cờ này không đúng."

Đạm Đài Viên Thuật: "Đó là bởi vì bệ hạ sắp thua rồi..."

Hoàng đế: "Không, là khanh hạ cờ không đúng, khanh có thể lấy quân cờ vừa hạ lúc nãy về, suy nghĩ lại rồi hạ."

Đạm Đài Viên Thuật biểu hiện ra một vẻ quyết tuyệt thấy chết không sờn: "Thần tuyệt không."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Thật vô vị..."

Vì thế đành nhận thua.

Đạm Đài Viên Thuật bắt đầu lo lắng cho bổng lộc của mình rồi.

Hoàng đế hoạt động người một chút: "Thật ra gọi khanh tới là muốn nghe khanh nói một câu, phần lớn mọi người không biết tại sao trẫm nhất quyết kiến lập thủy sư, đều cho rằng trẫm muốn một cái hư danh hưng binh hải ngoại, nói dễ nghe một chút thì là trẫm hùng tâm tráng chí, nói khó nghe một chút thì là trẫm cực kì hiếu chiến... Nhưng nỗi lo lớn trong lòng trẫm, thật sự là những tiểu quốc hải ngoại kia?"

Đạm Đài Viên Thuật biết, trên đời này không mấy người có thể thật sự hiểu ý đồ của hoàng đế, vừa hay ông ta là một người trong số đó, bởi vì năm đó ông ta từng cùng bệ hạ kề vai chiến đấu.

"Năm đó trẫm dẫn dắt các khanh xem như đã đại thắng rồi, nhưng chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng nhập cảnh ba trăm dặm, lúc trở về, bộ hạ của trẫm hao tổn một nửa... Thế thắng như sơn hổ, thế bại như triền mãng, người Hắc Vũ trời sinh biết đánh trận."

Hoàng đế đi đến cửa sổ: "Đạm Đài, khanh có muốn... cùng trẫm kiếm chỉ bắc nguyên lần nữa không?"

Đạm Đài Viên Thuật đột nhiên bùng cháy trong lòng, khí tức thoát ra ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện