Lúc Thẩm Lãnh ở bìa rừng nghiêng tai lắng nghe phán đoán truy binh có hơn trăm người, sau khi giao thủ mới xác định thật ra chỉ có chừng năm mươi người mà thôi, những người này gần như đều là một người hai ngựa cho nên nghe thanh âm làm cho người ta dễ phán đoán sai.
Đó cũng không phải tai Thẩm Lãnh thần kỳ cỡ nào. Trường kỳ huấn luyện ở trong quân doanh, đội ngũ kỵ binh trong thủy sư có quy mô chừng năm trăm người, cũng ở cùng một giáo trường, trò giải trí trong lúc giải lao của Thẩm Lãnh bọn họ chính là nhắm mắt lại phán đoán nhân số của đội ngũ kỵ binh xung phong, người thắng sẽ nhận được một đại hồng bao tượng trưng, đại khái thì là người nào thắng lúc cưới vợ tất cả mọi người đi tùy lễ, tiền biếu một lần lên tới mấy trăm vạn lượng bạc, dù sao là nói đùa, nói vậy thôi...
Đề tài này suýt nữa chấm dứt vì có người nói ngươi kết hôn ta để đề đốc đại nhân làm phù rể cho ngươi...
Lúc ấy Thẩm Lãnh lại còn rất nghiêm túc suy nghĩ, người như Trang Ung làm phù rể tất nhiên không thích hợp, làm chủ hôn có lẽ còn có thể.
Đám người của Quán Đường Khẩu cũng không phải giá áo túi cơm, luận đơn đả độc đấu thì mỗi người bọn họ có thể đều không thua kém một chiến binh, đương nhiên không phải kẻ biến thái như Thẩm Lãnh, Dương Thất Bảo, Cổ Lạc, đối với chiến binh bình thường mà nói, bọn họ có thể còn nhỉnh hơn một chút. Nhưng mà trong tình huống này bọn họ không có ưu thế đáng nói, mặc dù nhân số nhiều, nhưng chiến binh đã được diễn luyện chiến pháp vô số lần nhìn ra vô số sơ hở của bọn họ.
Sau khi lao ra khỏi rừng người của Quán Đường Khẩu bắn ngã mười mấy người, lúc này truy binh đã bị giết chết gần một nửa, mắt Triệu Phong đã đỏ ngầu, màu đỏ mà trong màn đêm cũng che đi không được.
Thẩm Lãnh rút hắc tuyến dao buộc ở sau lưng ra xoay người nhìn về phía những người kia, ánh mắt bình thản, không có chút đắc ý nào, chỉ là cười khẽ giương lên trên khóe miệng có một chút tàn nhẫn.
Chiến binh, người nào không tàn nhẫn?
"Truy sát chiến binh, người của Quán Đường Khẩu to gan thật."
Lúc nãy Dương Thất Bảo đã nghe Thẩm Lãnh nói những kẻ kia là người của Quán Đường Khẩu trong ám đạo thành Trường An, bản thân Dương Thất Bảo đã cực kỳ khinh thường, thù hằn những kẻ vì tiền mà việc gì cũng làm này.
Triệu Phong liếc mắt nhìn Dương Thất Bảo một cái, ánh mắt rất nhanh chóng liền trở về bên Thẩm Lãnh: "Giỏi lắm, thế mà ngươi lại biết sau lưng có truy binh."
Thẩm Lãnh trả lời rất thẳng thắn: "Không biết, chỉ là các ngươi xui xẻo."
Vương Khoát Hải ở bên cạnh Thẩm Lãnh gật gật đầu, vẻ mặt hàm hậu: "Ta làm chứng."
Lời này gần như làm Triệu Phong tức đến mức nổ phổi, hắn ta nâng trường đao trong tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh: "Các huynh đệ, mọi người cũng đã nhìn thấy, những người này biết lai lịch của chúng ta, nếu bọn chúng có một kẻ còn sống rời đi, tội truy sát chiến binh này đủ khiến cho cả Quán Đường Khẩu chúng ta tan thành mây khói, các ngươi ai cũng không thể may mắn thoát khỏi."
Thẩm Lãnh cắt ngang lời động viên trước khi chiến đấu của hắn ta: "Không cần phải khích lệ bọn họ như vậy, ta cũng không định thả cho một người nào trong các ngươi đi."
Triệu Phong hừ một tiếng: "Lên!"
Gần ba mươi hung đồ Quán Đường Khẩu cùng nhau lao đến, sau khi ra khỏi rừng không có lá cây che khuất ánh trăng, cho nên đao quang cũng có vẻ sáng hơn, vào đầu mùa đông, mỗi một luồng đao quang đều càng thêm lạnh lẽo.
"Giáo!"
Thẩm Lãnh bỗng nhiên hô một tiếng, thủ hạ lập tức rút đoản thương buộc sau lưng ra, một loạt thiết tiêu thương ném qua, sáu bảy tên khách giang hồ đang xông lên lại ngã xuống.
"Vương Khoát Hải!" Thẩm Lãnh hét to một tiếng.
Tuyệt đại bộ phân chiến binh đều buộc ba cây đoản thương sau lưng, duy chỉ có Vương Khoát Hải lại đeo trên lưng một tấm trọng thuẫn, tấm thuẫn này có thể có dài một mét sáu, không dưới hai mươi cân, cũng chỉ có Vương Khoát Hải trời sinh cơ thể cường tráng như trâu mới vác được, đổi lại nếu người khác vác trang bị nặng như vậy thì có thể kiên trì được bao lâu.
Nghe thấy giáo úy gọi mình, Vương Khoát Hải liền vươn tay tháo trọng thuẫn sau lưng xuống, hai tay cầm trọng thuẫn giống như là một con bò tót lao thẳng tới đám người phía đối diện.
Thẩm Lãnh cùng Dương Thất Bảo hai người đi sau lưng Vương Khoát Hải, những người còn lại thì tranh thủ thời gian lắp đầy liên nỏ.
Bịch một tiếng!
Hai gã khách giang hồ ở phía trước nhất bị Vương Khoát Hải trực tiếp đập bay ra ngoài, dưới lực độ khổng lồ này, hai người kia chỉ cảm thấy mình đã bị một ngọn núi đập thẳng vào người.
Vương Khoát Hải giống như búa tạ đập vào đám người Quán Đường Khẩu, Thẩm Lãnh cùng Dương Thất Bảo hai người trái phải xuất thủ, dao nhanh đến mức dường như có thể xé tan màn đêm, khi Vương Khoát Hải ngừng lại Thẩm Lãnh cùng Dương Thất Bảo đã một người giết ba rồi.
Cuối cùng người của Quán Đường Khẩu cũng ý thức được, cho dù là đối phương không mai phục, chỉ cứng đối cứng giao thủ như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng không có phần thắng.
Binh sĩ ở phía sau lắp đầy liên nỏ bắt đầu tiến đánh lên phía trước, khom người xuống mà đi lên, liên nỏ trong tay bắn ra chuẩn xác, những gã khách giang hồ vừa rồi vây quanh ba người Thẩm Lãnh bọn họ đã bị bắn ngã đến mấy người, ưu thế về nhân số trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.
Những người của Quán Đường Khẩu này cũng đã trang bị liên nỏ chỉ có quân đội Đại Ninh mới có để truy sát Thẩm Lãnh, chỉ một tội này, nếu điều tra có thể sẽ liên lụy đến rất nhiều người, những liên nỏ này làm sao lại lọt vào trong tay môn phái giang hồ, nhất là thế lực ám đạo?
Nhưng uy lực mà liên nỏ ở trong tay bọn họ có thể phát huy được hoàn toàn không thể so sánh với ở trong tay chiến binh, có người bắt đầu dùng liên nỏ đánh trả, nhưng chuẩn độ xác thì thật sự không thể nói được gì, ngoại trừ một mũi tên trúng vào cánh tay một chiến binh ra, không có một người nào khác bị thương.
Cho bọn họ liên nỏ, có lẽ còn không bằng cho bọn họ phi tiêu để ném loạn.
Vương Khoát Hải dùng trọng thuẫn trong tay làm vũ khí quét ngang một lượt, đường viền của trọng thuẫn đập mạnh lên đầu một gã khách giang hồ, lần này hiệu quả của cú đập không khác gì thiết chùy đập nát dưa hấu, hộp sọ nháy mắt liền nát bét, thứ giống như não ở bên trong bay ra ngoài từng khối, từng khối.
Thẩm Lãnh cùng Dương Thất Bảo, Cổ Lạc cận chiến dưới sự che chắn của Vương Khoát Hải, các chiến binh còn lại ở chung quanh dùng liên nỏ bắn tên, mười mấy người Quán Đường Khẩu còn lại không chống đỡ được ba phút liền bị đánh gục tất cả.
Thẩm Lãnh dừng dao đứng thẳng người, trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc này chỉ còn lại một mình Triệu Phong đứng ở đó, sắc mặt khó coi giống như tờ giấy vậy.
Cổ Lạc lau máu trên hoành đao vào y phục của một cỗ thi thể, ánh mắt lưu luyến rời khỏi cổ của thi thể này: "Đáng tiếc."
Đúng thế, đáng tiếc, giết những người này không thể tính quân công, đầu rất đẹp mà không thể cắt.
Chiến binh của một đội mười người còn là tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng, đánh chết bốn mươi mấy gã khách giang hồ trong tình huống đối phương không phòng bị thật ra không tính là tài giỏi, ít nhất bản thân bọn nó cũng không cho rằng đây là thành tựu đáng để khoe khoang gì.
Những
gã khách giang hồ này dù hung ác hơn nữa thì có thể như thế nào chứ? Người do Thẩm Lãnh huấn luyện, có người nào mà sat khí trên người không nặng bằng bọn họ?
Nếu như nói những người trên ám đạo này hù dọa lão bách tính là dựa vào sát khí tựa hung thần ác sát trên người bọn họ, như vậy thì so với sát khí mà chiến binh chém giết để đoạt được mà nói, loại sát khí này không đáng nhắc tới.
Những cao thủ ám đạo xuất thân lẫy lừng này vừa trừng mắt, bách tính bình thường sẽ sợ, nếu bọn họ dùng phương thức này trừng mắt với người của chiến binh, chiến binh sẽ dám móc mắt bọn họ ra.
Chỉ một câu nói cắt đầu ghi quân công này, có mấy người khách giang hồ từng thể hội sự huyết tinh tàn nhẫn trong đó?
Người của Thẩm Lãnh xúm lại vây kín chung quanh Triệu Phong, Triệu Phong biết mình đã không đường lui, chỉ trách bản thân chẳng biết chút gì về chiến binh, cũng chẳng biết chút gì về Thẩm Lãnh.
Nói thật chiến binh khinh thường những người như bọn họ, những người bọn họ cũng khinh thường người làm binh, không ít người đều từng nói câu "hảo thiết bất đả đinh hảo nam bất đương binh" (1), bọn họ cảm thấy cuộc sống của binh lính kém xa sự cuộc sống tuyệt vời của bản thân, nhưng mà khinh thường là phải trả giá, may mắn là cái giá này mỗi người bọn họ chỉ cần trả một lần là đủ rồi, không may là... trả giá một lần là đủ rồi.
"Định ỷ vào nhiều người? Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này sao?"
Triệu Phong nhìn về phía Thẩm Lãnh châm chọc một câu.
Thẩm Lãnh nhìn nhìn thi thể khách giang hồ nằm đầy trên đất, không hiểu Triệu Phong nói ra câu này là căn cứ vào đâu.
Hắn chỉ chỉ những cái thi thể kia, Triệu Phong lại càng khó chịu hơn.
"Một đấu một, nếu ngươi là một nam nhân thì đừng ỷ vào đông người ức hiếp người khác, một chọi một ngươi giết ta, ta chết không oán thán, nếu ỷ vào đông người, ta xem thường ngươi."
Thẩm Lãnh khẽ thở dài: "Thứ nhất, trong lúc này ngươi còn nói chuyện nhiều người ít người gì đó, thật ấu trĩ, nhìn ngươi chắc lớn hơn ta mười tuổi, dường như sống uổng quá... Thứ hai, ngươi chết không oán thán và ngươi chết có oán thán đối với ta mà nói có ý nghĩa sao? Ngươi chết là đủ rồi... Thứ ba, ta không cần ngươi xem trọng ta, ngươi không xứng."
Thẩm Lãnh nói xong bỗng nhiên cười cười: "Nhưng mà, ta giúp ngươi được như ý."
Hắn chọc hắc tuyến dao xuống đất, sau đó lấy vỏ con dao săn nhỏ từ trong bì giáp ra: "Chọn một?"
Triệu Phong: "Cái gì mà chọn một!"
"Chọn một cách ngươi chết như thế nào." Thẩm Lãnh nắm chặt vỏ đao: "Ta đã chọn giúp ngươi xong rồi."
Triệu Phong mắng một câu, sau đó một đao quét ngang về phía cổ Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngửa người về phía sau, mũi đao gần như là đi sượt qua cổ họng hắn.
Một đao này bất kể là tốc độ hay là lực độ đều đã cực kỳ cường hãn.
Trên giang hồ nào có cái gì mà lấy nhu thắng cương, chỉ có nhanh và nhanh hơn, cương và cương hơn.
Thẩm Lãnh tránh được một đao kia, nửa thân trên ngửa về sau đồng thời lật người, tay trái chống lên mặt đất một cái, hai chân thu lại sau đó thình lình đạp ra, Triệu Phong sau khi quét ngang một đao đang là lúc lồng ngực mở rộng trống trải, hai chân Thẩm Lãnh hung hãn đạp lên lồng ngực hắn ta.
Bịch một tiếng, Triệu Phong bị đạp bay về sau, Thẩm Lãnh đuổi theo đấm một quyền lên bụng Triệu Phong, lực độ của một quyền này gần như nhập vào cơ thể mà ra, người Triệu Phong đã bị đánh gập cong lại giống như con tôm.
Thẩm Lãnh tay phải cầm vỏ dao lướt qua cổ Triệu Phong, mang xuống một mảng lớn máu thịt.
Triệu Phong đau đớn kêu gào một tiếng, sau khi rơi xuống phải chống đao trên mặt đất mới chật vật đứng lại được, tay còn lại bịt cổ, máu từ kẽ ngón tay của hắn ta không ngừng chảy ra ngoài.
Thẩm Lãnh không có truy kích, mà dùng ngữ khí bình thản nói: "Không lâu trước đó ta đã gặp một kẻ được người ta gọi là Hắc Nhãn, thực lực còn mạnh hơn ngươi rất nhiều, ít nhất có thể đỡ được hai quyền của ta, hắn nói cho ta biết một chuyện... Sau khi ta giết đao thủ của Lưu Lãng Đao trong kho hàng bị bỏ hoang ở thành Trường An, người của Quán Đường Khẩu các ngươi đã đến rất nhanh."
Thẩm Lãnh bước lên: "Ta không nghĩ là các ngươi là đi hôi của, các ngươi là đi chi viện, đằng sau Quán Đường Khẩu và Lưu Lãng Đao có quan hệ gì ta không có hứng thú, ta chỉ là muốn nói... người của Lưu Lãng Đao đều đáng chết, nếu các ngươi và bọn họ có quan hệ mật thiết, cũng đáng chết."
Triệu Phong há miệng muốn nói, một dòng máu từ trong miệng ộc ra, nhìn hết sức thê thảm.
Thẩm Lãnh đi đến trước mặt hắn ta, Triệu Phong còn muốn dùng hết chút sức lực cuối cùng để nhấc đao, Thẩm Lãnh trực tiếp túm lấy đao của hắn ta, sau đó một đao đâm thủng ngực Triệu Phong.
"Không phải ta xem trọng ngươi nên mới đánh với ngươi, chỉ là ta thích cảm giác tự tay đâm kẻ thù."
Thẩm Lãnh buông tay ra: "Võ nghệ của ngươi không bằng đao thủ của Lưu Lãng Đao, cho nên cũng chỉ là sáu..."
Nghĩ đến trước đây mình đánh giá thấp thực lực của võ giả trên thế giới này, Thẩm Lãnh sửa lại: "Cũng chỉ là bốn."
Nghĩ đến thực lực của Vương Khoát Hải, một chọi một cho dù có hơi khó nhọc một chút, cuối cùng cũng sẽ là Vương Khoát Hải giết kẻ này, cho nên Thẩm Lãnh sửa lại lần nữa: "Cũng chỉ là ba."
"Giáo úy, bây giờ làm gì?"
Cổ Lạc liếc nhìn thi thể trên mặt đất, vẫn đang tiếc hận những cái đầu người này không đáng tiền.
"Thu ngựa của bọn họ lại, lát nữa sau khi trời sáng tìm chỗ bán đi, binh khí cũng bán, lục tìm bạc và ngân phiếu mang theo trên người bọn họ đều thu hồi lại, mọi người chia đều."
Thẩm Lãnh thở dài: "Chỉ là làm như vậy hình như có chút không văn minh lắm..."
Một gã chiến binh cười: "Không thích văn minh nhất."
"Ừm, nghe danh không bằng gặp mặt."
"Cái gì loạn xạ cả lên."
"Gặp mặt chia một nửa."
(1) Hảo thiết bất đả đinh là chỉ sắt tốt phải làm thành đao thương vũ khí, đinh sắt được phát minh sớm nhất trong quân đội, ban đầu là dùng để đóng móng ngựa.
Hảo nam bất đương binh: Thời cổ đại binh là chỉ tùy tùng bên cạnh chủ tướng, thường không xông pha trận mạc, câu này ý nói tòng quân cũng phải dấn thân tiền tuyến xung phong giết địch.