Cố Cửu Tư ép Thẩm Minh quay về, đồng thời sai người tiếp tục lùng bắt trong phạm vi rộng. Thẩm Minh ngồi trên xe ngựa, hắn đờ đẫn dựa vào vách xe; bôn ba mấy ngày liên tục khiến cơ thể hắn đã sớm chạm cực hạn. Bây giờ tựa người vào xe, Cố Cửu Tư còn im lặng, nên dù trong lòng bộn bề thì hắn vẫn nhịn không được mà cảm thấy buồn ngủ. Vì vậy hắn cứ lờ đờ nửa tỉnh nửa mê.
Cố Cửu Tư vừa lật hồ sơ vừa đưa mắt nhìn Thẩm Minh, hắn thở dài, “Đừng nghĩ ngợi nữa, hồi sức trước đã.”
“Cửu ca…” Thẩm Minh nhắm hai mắt, chậm rãi hỏi, “có phải ta đã sai không?”
“Ngươi không sai.” Cố Cửu Tư lắc đầu. “Mỗi người phải cố gắng làm việc mình có thể làm, nếu ngươi đã tận lực thì thế là đủ rồi.”
Thẩm Minh không nói gì, Cố Cửu Tư biết lời khuyên chẳng lọt tai hắn bèn suy nghĩ rồi châm chước bảo, “Giờ lo lắng cũng vô dụng, ngươi cứ nghỉ ngơi đã. Sau khi trở về, ngươi còn phải gặp Tần Nam đấy. Chưa đến đường cùng nên chúng ta vẫn có thể nghĩ cách.”
Lời này khiến Thẩm Minh cứng đờ người, lát sau hắn cúi đầu và khàn khàn đáp, “Ừ.”
Kết quả đã thành thế này thì hắn không nghĩ nhiều nữa, khoảnh khắc hắn thả lỏng, giấc ngủ mau chóng ập đến.
Thẩm Minh nhắm nghiền mắt, mơ màng ngủ một giấc. Khi tỉnh lại, xe ngựa đã về tới phủ đệ. Cố Cửu Tư đánh thức hắn, Thẩm Minh mở bừng mắt. Hoảng hốt giây lát hắn mới nhận ra đã tới nơi bèn đứng dậy xuống xe ngựa.
Hai người xuống xe, đi chưa được mấy bước thì Cố Cửu Tư thấy Lý Ngọc Xương chặn đường bọn họ. Hắn nhíu chặt mày, sắc mặt hơi khó coi. Cố Cửu Tư quan sát biểu cảm của Lý Ngọc Xương, trong lòng căng thẳng, hắn tiến lên hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tần đại nhân dậy rồi.” Lý Ngọc Xương liếc nhìn Cố Cửu Tư. “Ông ấy yêu cầu được về nhà và bảo mình chỉ ra ngoài một chuyến nhưng quên báo lại.”
Nghe đến đây, gương mặt Cố Cửu Tư nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Cách Tần Nam nói hoàn toàn phủ nhận thân phận nhân chứng cũng như không muốn tham gia vụ án này.
Cố Cửu Tư trầm mặc giây lát, hắn lên tiếng, “Hãy đổi toàn bộ người hầu của ông ấy, chắc chắn có người Vương gia lẫn vào.”
“Đã đổi.”
Sau khi Lý Ngọc Xương trả lời, cả hai lâm vào cục diện bế tắc.
Trong vụ án này, mọi manh mối Lý Ngọc Xương điều tra được đều dừng tại Vương Hậu Thuần. Song Vương Hậu Thuần nhất quyết đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phó Bảo Nguyên. Dựa theo tình hình hiện giờ, chỉ có thể xử lý Vương Hậu Thuần và Phó Bảo Nguyên.
Một khi vụ án được phán quyết như vậy, uy lực của triều đình sẽ bị giảm mạnh, toàn bộ Vĩnh Châu sẽ cho rằng triều đình chịu thua Vương Tư Viễn. Mai sau muốn làm việc tại Vĩnh Châu càng khó bội phần.
Chứng cứ quan trọng nằm trong tay Tần Nam, nếu ông cự tuyệt giao ra rồi bọn họ tiếp tục điều tra thì sợ Phó Bảo Nguyên không chờ tới ngày đó được.
Hai người trầm mặc không nói lời nào. Đúng lúc ấy bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa, kế tiếp mọi người nghe Vương Tư Viễn cao hứng chào, “Lý đại nhân.”
Mọi người quay đầu lại, Vương Tư Viễn dẫn theo hạ nhân từ trên xe ngựa xuống. Lão ta nhìn Lý Ngọc Xương, “Hạ quan nghe bảo Tần đại nhân đã trở lại. Ta còn rất nhiều công vụ cần thương lượng với Tần đại nhân, không biết giờ có thể gặp hắn không?”
Ba người im lặng, Vương Tư Viễn đi vào sân và thở dài, “Hồi trước Tần đại nhân từng nói mẫu thân mình ốm yếu, muốn đưa về quê tĩnh dưỡng. Ta khuyên hắn đừng nóng vội, thế mà hắn bỏ đi mấy ngày liền làm công việc bị tồn đọng. Hạ quan sợ hắn tiếp tục trì hoãn nên đành tự mình tới đón. Hiện nay huyện nha có rất nhiều quan viên đang chờ Tần đại nhân về bàn bạc công vụ đấy.”
Ai cũng nghe hiểu hàm ý của lão ta; Vương Tư Viễn tới để đòi người.
Nếu Tần Nam không làm nhân chứng thì với chức danh thứ sử, cả Cố Cửu Tư lẫn Lý Ngọc Xương chẳng có quyền giữ ông lại.
Vương Tư Viễn đợi một lát rồi thắc mắc, “Sao hai vị đại nhân không nói gì hết?”
“Tần đại nhân mới ngủ dậy,” Cố Cửu Tư rốt cuộc mở miệng, “hôm nay ông ấy không khỏe lắm, mai Vương đại nhân hãy quay lại.”
“Ồ?” Vương Tư Viễn lộ vẻ quan tâm. “Tần đại nhân bệnh à? Vậy hạ quan càng phải thăm hỏi, ta đã tới mà ngay cả mặt mũi hắn cũng không thấy thì hơi thất lễ nhỉ?”
Lão ta nói làm mọi người lặng thinh. Cố Cửu Tư suy nghĩ cách đáp trả, đang định lên tiếng thì Thẩm Minh giành trước, “Để ta đi báo cho Tần đại nhân, có khi ông ấy vẫn đang nghỉ ngơi.”
Dứt lời, Thẩm Minh xoay người bỏ đi. Vương Tư Viễn cười nhẹ một tiếng, lão ta quay sang nói với Lý Ngọc Xương, “Lý đại nhân, đã quyết định ngày hành hình Phó đại nhân chưa?”
Thẩm Minh dừng bước, Lý Ngọc Xương bình tĩnh đáp, “Có chứng cứ mới nên lùi ngày lại.”
“Nếu không có chứng cứ mới thì sao?” Vương Tư Viễn nhìn Lý Ngọc Xương. “Nghe nói Lý đại nhân luôn tuân thủ luật pháp nhưng trước khi phán quyết cần xem chứng cứ và mọi điều lệ liên quan. Như vậy nếu không có chứng cứ mới thì với chứng cứ hiện nay, Phó đại nhân sẽ bị tuyên án hành hình?”
Lý Ngọc Xương gật đầu, “Theo luật thì đúng vậy.”
Vương Tư Viễn thở phào, lão ta tán thưởng, “Ta biết Lý đại nhân đức cao vọng trọng, là vị đại nhân khiến mọi người yên tâm nhất Hình Bộ.”
Lần này Lý Ngọc Xương không đáp lời, Thẩm Minh siết chặt tay và tiếp tục cất bước.
Chờ Thẩm Minh đi khuất, Vương Tư Viễn ngẫm nghĩ rồi nhìn sắc trời mà nói, “Cũng trễ rồi, nếu Tần đại nhân đang nghỉ ngơi thì mai hạ quan sẽ quay lại. Hy vọng ngày mai,” Vương Tư Viễn nở nụ cười đầy ẩn ý, “Tần đại nhân hết bệnh.”
Nói xong, Vương Tư Viễn cung kính cáo từ và tiêu sái dẫn người rời đi.
Khi trong sân chỉ còn Lý Ngọc Xương và Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư quay lại nhìn Lý Ngọc Xương, hắn lạnh lùng hỏi, “Ngay cả khi biết Phó đại nhân có thể bị oan, Lý đại nhân vẫn muốn tuyên án?”
Lý Ngọc Xương đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Có chứng cứ không?”
Cố Cửu Tư không trả lời, Lý Ngọc Xương nói tiếp, “Ngươi có bằng chứng cho nguyện vọng của ông ấy à?”
“Ngươi biết rõ Tần Nam phản cung…”
“Ngươi cũng biết ông ấy phản cung.” Lý Ngọc Xương điềm nhiên bảo, “Hình Bộ hành sự dựa theo bằng chứng và luật pháp, luật pháp quy định thế nào sẽ làm thế ấy. Phán một người có tội cần chứng cứ, phán một người có tội thành vô tội cũng cần chứng cứ. Phán thế nào và bao giờ phán đều phải xem điều lệ. Nếu Hạ Luật không ghi rõ thì ta có thể làm việc bằng lương tâm, nhưng đã ghi thì ta sẽ làm việc bằng luật pháp.”
“Vậy ngươi không thẹn với lương tâm mình hả?!” Cố Cửu Tư nhịn không được mà lớn tiếng. “Chẳng lẽ tâm ngươi không phân biệt được đúng sai?!”
“Tâm của ta chắc chắn đúng sao?” Lý Ngọc Xương vừa nhìn Cố Cửu Tư vừa điềm tĩnh đối đáp. “Cố đại nhân, trên đời này, những quan viên nhiệt huyết giống ngươi đều tin tưởng đôi mắt, tín ngưỡng, và sự cố chấp của bản thân. Ta có thể lý giải cũng như tán thành. Nhưng đời đã có tình thì phải có lý, cái gọi là lý cần dựa trên bằng chứng chứ không phải phỏng đoán. Mỗi người đều sở hữu lập trường và cách đánh giá riêng. Nếu mọi người dựa vào đôi mắt, trái tim, đạo nghĩa của chính mình để phán quyết thế gian này ai đáng chết ai không, ai cần bị trừng phạt ra sao, ai nên tồn tại thế nào, vậy khi phát sinh trường hợp cùng một cá nhân nhưng ngươi thấy hắn đáng chết còn ta ngược lại thì phán quyết cuối cùng sẽ là gì?”
“Cái gọi là luật pháp chẳng qua là cách giải quyết công bằng nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra. Dù nó còn sai sót nhưng nó đã là biện pháp tốt nhất, ta phải tuân thủ nó. Không thể có chuyện người thì bị luật pháp xử lý, người lại được tha vì tâm của ta tin hắn. Cố Cửu Tư, chính nghĩa của ngươi là trái tim,” đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Ngọc Xương không hề vương chút cảm xúc, “chính nghĩa của ta là luật pháp.”
“Nếu ngươi muốn cứu Phó Bảo Nguyên,” Lý Ngọc Xương nhấn mạnh, “mang chứng cứ tới đây!”
Cố Cửu Tư không hồi đáp, hai người lặng lẽ đối mặt. Sau một hồi, Cố Cửu Tư nâng tay đặt trước người rồi hướng về Lý Ngọc Xương mà khom lưng thật thấp.
“Ngươi có ý gì?” Giọng Lý Ngọc Xương cứng ngắc.
Cố Cửu Tư đứng thẳng dậy, “Lý đại nhân,” hắn nhìn đối phương, nghiêm túc nói, “ngài không sai, thật may vì Đại Hạ có ngài.”
“Ta sẽ làm theo lời ngài,” Cố Cửu Tư bình tĩnh bảo, “và đi tìm chứng cứ. Xin đại nhân cố gắng kéo dài thời gian trong giới hạn luật pháp cho phép.”
Lý Ngọc Xương không đáp lại, coi như đã ngầm đồng ý.
Cố Cửu Tư xoay người đi, chưa được hai bước, Lý Ngọc Xương chợt gọi hắn, “Cố đại nhân,” Cố Cửu Tư dừng lại và đưa lưng về phía hắn, Lý Ngọc Xương thoáng im lặng rồi trúc trắc nói, “Đại Hạ có ngươi cũng là may mắn.”
Cố Cửu Tư không nói gì, lát sau hắn quay đầu lại cười với Lý Ngọc Xương, “Phải, ngài nói đúng.”
Quốc gia này sở hữu tương lai xán lạn, vì nó có những người trẻ tuổi tốt đẹp như thế.
Cố Cửu Tư nói xong liền hít sâu một hơi rồi cất bước ra ngoài.
Trong lúc Cố Cửu Tư nói chuyện với Lý Ngọc Xương, Thẩm Minh đi vào phòng của Tần Nam.
Tần Nam đang thu dọn hành lý, trông ông vô cùng bình tĩnh như đã đoán trước mọi chuyện.
Thẩm Minh đứng tại cửa dõi theo bóng lưng Tần Nam, rất lâu sau, hắn khàn khàn cất tiếng, “Thật xin lỗi.”
Tần Nam thoáng dừng lại, sau đấy ông từ tốn thở dài, “Ngươi đã cố hết sức,” ông thì thầm, “ta hiểu, ngươi không cần áy náy.”
“Thật xin lỗi…” Thẩm Minh cầm đao, nước mắt chảy xuống, hắn lặp đi lặp lại, “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
Tần Nam không xếp đồ nổi nữa, ông chậm rãi đứng dậy và quay lại nhìn thanh niên đứng ở cửa.
Hắn giống đứa trẻ mãi không lớn, chỉ biết khóc thút thít.
Tần Nam lặng lẽ quan sát hắn hồi lâu, ông đến trước mặt
hắn rồi đưa cho hắn cái khăn tay và ôn hòa nói, “Đừng khóc, ngươi không sai, ngươi chỉ…”
Tần Nam cười chua xót, “Còn quá trẻ.”
“Ngươi và Cố Cửu Tư không biết người đời có thể xấu xa tới mức nào. Các ngươi không biết khắp Vĩnh Châu có bao nhiêu kẻ là người của bọn họ và để đứng đầu địa bàn này lâu như vậy thì bọn họ phải hùng mạnh cỡ nào. Thẩm Minh, ngươi đã cố hết sức. Hồi xưa…”
Tần Nam chần chừ nhưng rốt cuộc vẫn cười nói, “Ta và Bảo Nguyên cũng như thế.”
“Năm ấy, ta, Bảo Nguyên, và vài bằng hữu nữa được điều tới Vĩnh Châu.”
Tần Nam ngẩng đầu nhìn về phương xa, khuôn mặt đượm vẻ hoài niệm, “Ngày chúng ta tới, đứa nào cũng nghĩ sẽ làm một vố lớn. Hai mươi năm trước, chúng ta từng vạch tội trên một trăm quan viên ở Vĩnh Châu này.”
Thẩm Minh khựng lại, hắn thật sự kinh ngạc. Hắn không tưởng tượng nổi Tần Nam lẫn Phó Bảo Nguyên từng hành động như vậy.
Hắn ngơ ngác nhìn Tần Nam, ông bình thản kể lại, “Ta và Phó Bảo Nguyên giữ chức quan thấp nhất, chuyện chúng ta đủ sức làm cũng ít. Khi đó chúng ta có sáu người, ngày ngày hăng hái thảo luận nên giải quyết lũ lụt Hoàng Hà thế nào, hay làm sao để bá tánh Vĩnh Châu có cuộc sống tốt nhất. Chúng ta không hiểu chuyện nên liên tiếp vạch tội trăm tên quan viên. Sáu người thì có người bị ám sát, có người bị lưu đày, có một người,” Tần Nam cười cay đắng, “bị oan ở Vĩnh Châu rồi bị khoét xương bánh chè. Hắn bò tới Đông Đô, gõ vang cổng chính Đại Lý Tự[1].”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Minh sửng sốt.
Tần Nam mỉm cười, nhẹ nhàng đáp, “Hắn bị người của Đại Lý Tự quẳng ra. Lúc đó là mùa đông, đêm ấy Đông Đô có tuyết rơi dày đặc. Khi ta tìm thấy hắn,” Tần Nam dừng giây lát, ông quay đầu đi, thanh âm nghẹn ngào, “tuyết vùi lấp cái thi thể đã hoàn toàn đông cứng.”
Thẩm Minh không muốn nghĩ tiếp, “Còn một vị nữa đâu?”
Tần Nam lặng im thật lâu, ông khẽ cười, “Người còn lại bị ta và Phó Bảo Nguyên liên kết tố giác và xử chém.”
“Ngài…” Thẩm Minh mở to mắt.
Tần Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm chạp nói, “Lúc ấy chúng ta biết mình đã thành mục tiêu bọn họ nhắm tới, nếu không lấy hắn ra làm bia đỡ thì cả ba sẽ cùng chết.”
“Nhưng đấy là huynh đệ của các ngài…” Thẩm Minh lẩm bẩm.
Tần Nam khàn khàn bảo, “Hắn biết.”
“Chúng ta cứ nghĩ hắn không biết nhưng lúc đưa tiễn, hắn nói mình biết và cũng tình nguyện. Hắn chỉ cầu xin một việc là ta với Phó Bảo Nguyên cả đời này phải nhớ rõ tại sao hắn chết.”
“Ta và Bảo Nguyên giấu tài ở Vĩnh Châu, chúng ta chuẩn bị suốt hai mươi năm.” Tần Nam hít sâu một hơi. “Chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ bọn họ chết thế nào. Dẫu cho hiện tại cả ta lẫn Bảo Nguyên đều chẳng còn tâm tư bảo vệ bá tánh thiên hạ thì chúng ta vẫn sẽ tuân thủ lời hứa của mình.”
“Ta sẽ để lại bằng chứng cho ngươi.” Tần Nam nhắm nghiền hai mắt, thống khổ nói, “Ta giả vờ hợp tác với bọn họ, ngươi dặn Cố Cửu Tư chuẩn bị sẵn sàng. Một khi bọn họ bị tuyên án, Vĩnh Châu nhất định đại loạn. Muốn từ từ xử lý hay giải quyết dứt điểm là tùy các ngươi, ta chỉ cầu một việc…”
“Việc gì?”
“Cứu Phó Bảo Nguyên.” Tần Nam quay lại nhìn Thẩm Minh, sắc mặt nghiêm túc. “Ta có thể chết, ta đã thu xếp ổn thỏa cho con mình, mẫu thân ta cũng lớn tuổi rồi. Nhưng Phó Bảo Nguyên thì khác, hắn còn con cái và gia đình. Ta hy vọng hắn có thể sống tốt.”
“Bọn họ tính chờ sau khi Cố Cửu Tư và Lý Ngọc Xương chém Phó Bảo Nguyên sẽ đẩy ta ra làm chứng hắn bị giết nhầm. Đến lúc đấy chắc Vương Tư Viễn sẽ chọn đại vài người tới đền tội, rồi lấy tội danh này đẩy ngã Cố Cửu Tư lẫn Lý Ngọc Xương. Ta giả vờ hợp tác với bọn họ còn chứng cứ để lại nơi này. Các ngươi nhìn thời cơ mà ra tay, ta sẽ phối hợp khi cần.”
“Người nhà ngài thì sao?” Thẩm Minh ngẩn ngơ hỏi. “Mặc kệ ư?”
“Từ khoảnh khắc ta trở về để làm chuyện này,” Tần Nam bình tĩnh trả lời, “ta đã không thể lo cho bà nữa.”
“Có điều,” Tần Nam cười khổ sở, “khi chính mình phải đối mặt và đưa ra lựa chọn, ta vẫn cảm thấy quá tàn nhẫn.”
Thẩm Minh im thin thít, Tần Nam đẩy hắn, “Được rồi, đừng đực mặt ra nữa, mau báo cho Cố Cửu Tư biết. Ta không thích nói chuyện với tiểu tử đó.”
Thẩm Minh bị ông đẩy mà ngơ ngác đi về phía trước.
Bên ngoài mưa rơi lác đác, tạo thành chuỗi âm thanh tí tách.
Trong đầu hắn vang vọng rất nhiều thứ; hắn từng là một thiếu niên chập chững vào đời, từng bái sư học đạo, từng làm dân thường rồi đến sơn phỉ và thậm chí cả quan viên.
Sư phụ hắn bảo người giang hồ coi trọng nhất là lời hứa.
Tần Nam cũng nói ông và Phó Bảo Nguyên giữ một lời hứa cả cuộc đời.
Quân tử giữ lời hứa hai mươi năm, sợ gì không dùng sinh mạng an ủi cố nhân.
Hắn đứng ở cửa, trong đầu hiện lên hình ảnh mẫu thân Tần Nam. Nữ nhân kia dịu dàng hiền từ, khi nằm trên giường bệnh sẽ kể về ngày Tần Nam còn nhỏ.
Hắn nhớ tới Tần Nam; ông ngồi trong phòng trúc, nghiêm túc vẽ giấy quạt, bầu bạn với bài vị, nhàn nhã tự tại.
Ông muốn Phó Bảo Nguyên sống vì ông chẳng có nhiều vướng bận như Phó Bảo Nguyên.
Còn Thẩm Minh thì sao?
Đời này của hắn, phụ mẫu mất sớm, không có huynh đệ tỷ muội, vướng bận duy nhất là…
Hắn nghĩ về một cô nương, ngày bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, tay nàng ấy dính đầy máu còn cả người toát lên vẻ cảnh giác lẫn sợ hãi.
Hắn không khỏi cười và hỏi thẳng, “Vừa giết người à?”
Cô nương không phát ra tiếng nào, hắn đến trước mặt nàng ấy rồi chìa ra một chiếc khăn trắng, “Đừng hoảng hốt.”
Hắn thì thầm, “Lần đầu tiên luôn như vậy, nhưng có thể rửa sạch máu kẻ ác trên tay mình.”
Cô nương ngẩn người, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu và kinh ngạc nhìn hắn.
“Cảm…” nàng ấy khàn khàn cất tiếng, “cảm ơn…”
Nghĩ đến tiếng “cảm ơn” kia, Thẩm Minh không nhịn cười được.
Vướng bận duy nhất của hắn chả thể gọi là vướng bận; nó thực chất chỉ là tiếng “cảm ơn” như thế mà thôi.
Không có hắn, cô nương ấy vẫn sẽ sống tốt. Hắn vốn là kẻ cô độc, nếu phải chọn người có thể chết thì chắc chắn là Thẩm Minh hắn.
Hắn hạ quyết tâm, bình tĩnh nói, “Ngài đừng lo.”
Tần Nam ngỡ ngàng ngẩng đầu, Thẩm Minh đưa lưng về phía ông mà kiên định và nghiêm túc bảo, “Lão tử đã nói thì sẽ làm được.”
Dứt lời, hắn nhanh chân rời khỏi phòng, để lại Tần Nam hoang mang ở đằng sau. Thẩm Minh vọt tới chuồng ngựa, hắn kéo ra một con rồi cưỡi ngựa xông ra ngoài.
Cơn mưa đầu thu tí tách rơi xuống, Liễu Ngọc Như bung dù về phủ. Mới đến cửa nàng đã thấy Thẩm Minh phi ra ngoài, Liễu Ngọc Như không khỏi thắc mắc, “Giờ này mà hắn còn vội vàng đi đâu thế?”
“Đúng đó,” Ấn Hồng cũng thấy khó hiểu, “còn chưa kịp đưa thư của Diệp tiểu thư cho hắn.”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, dịu dàng nói, “Rồi sẽ trở về thôi.”
Thẩm Minh cưỡi ngựa giữa mưa gió, vào giờ phút này, trong hắn bất chợt nảy sinh một loại dũng khí khác thường.
Người không biết trong núi có hổ mà dám lớn tiếng kêu gào là kẻ ngu dốt, nếu biết rõ núi có hổ nhưng vẫn dấn thân vào vì tín ngưỡng của bản thân thì mới được gọi là dũng cảm.
Hắn chỉ thấy có chút tiếc nuối.
Hắn khát khao được gặp lại Diệp Vận, nói đôi ba câu với nàng ấy và ngắm nàng ấy cười một cái.
Thẩm Minh nghĩ đáng lẽ mình nên thổ lộ với Diệp Vận.
Từ lần đầu gặp mặt, ta đã thấy ngươi đẹp cực kỳ.
Ta đã rung động ngay khoảnh khắc ngươi ngửa đầu nói lời cảm ơn.
Chú thích
[1] Cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu đày rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua Hình Bộ để tâu lên vua xin quyết định.